Chương 3: Thẻ nhiệm vụ xuất hiện
Edit: jena
"Dậy, dậy đi, bé Sở, tỉnh nào!"
Sở Nhuế bị tiếng gọi của Hoa Lạc Thâm đánh thức.
"Sao thế?" Sở Nhuế hỏi.
"Trời sáng rồi."
Sáu người ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở bên ngoài. Ở nơi đây, dù là ban ngày nhưng ở bên ngoài vẫn bị một màn sương bao phủ, trời sáng nhưng lại không có một tia nắng ấm áp nào.
Từ Nguyên chỉ huy: "Chúng ta tách ra hành động, đầu tiên tìm cách khởi động nhiệm vụ, hai nam một nữ, như vậy vừa đủ an toàn."
Khởi động nhiệm vụ.
Hoa Lạc Thâm giải thích cho Sở Nhuế: "Điều kiện để vượt qua trò chơi là tìm NPC nhiệm vụ che giấu bí mật, nhưng chúng ta phải tự mình tìm ra NPC nhiệm vụ."
Sở Nhuế ngầm hiểu, ra là có chuyện như vậy, ngôi làng này tính ra cũng không quá lớn, tìm NPC nhiệm vụ hẳn là không khó, chẳng trách chỉ là một phó bản bình thường.
Sở Nhuế còn nghi vấn: "Sao biết đó là NPC nào, có thời gian hạn chế không?"
"Em gái à, đừng lải nhải dài dòng nữa, đi nhanh đi!" Từ Nguyên, Thương Trọng Lệ và Triệu Tử đã đi xa vài mét, Từ Nguyên phải quay đầu lại hô to.
Sở Nhuế: "Sao anh ta lại gọi tôi là em gái?" Là gọi mình đúng không, vì đối phương đang nhìn thẳng vào mình mà.
Cam Hiểu Hiểu hiểu rõ, tiến lên: "Bé Sở à, còn không phải là em gái nhỏ hay sao?"
Sở Nhuế trừng mắt nhìn người khởi xướng cách xưng hô này, cậu vẫn luôn kín đáo phê bình danh hiệu kỳ quặc đó.
Cam Hiểu Hiểu: "Đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi, đi thôi."
Thiếu nữ trẻ tuổi có vóc người không cao, đi ở ngoài rìa, mái tóc dài buộc lại một chùm, tung tẩy ở sau lưng, tinh thần hưng phấn đầy nhiệt huyết.
Rõ ràng tối hôm qua trông còn sợ sệt chẳng khác gì mình nhưng bây giờ lại hoàn toàn khỏe khoắn, bình thường... Sở Nhuế thầm nghĩ.
Ngôi làng này vô cùng yên tĩnh, bình minh xuất hiện trong thế giới trò chơi vẫn không hề đá động gì đến NPC dân làng.
Cam Hiểu hiểu: "Thật kỳ lạ, sao vẫn chưa nhìn thấy một người nào?"
Không có một bóng người nào xuất hiện, đúng là quá kỳ lạ, Sở Nhuế chưa tham gia vào phó bản cho newbie nên không thấy rõ được điều này, theo anh, trong một trò chơi công nghệ cao cũng không nhất thiết phải có nhiều NPC để làm một công việc, chỉ cần một NPC nhiệm vụ là đủ rồi.
Suy nghĩ của Sở Nhuế nhanh chóng bị phá vỡ.
"Có người, có một đứa trẻ!" Cam Hiểu Hiểu đột nhiên la to, khi cô la lên cũng gây kinh động đến người ở phía trước.
Ở khúc ngoặt của con đường có một đứa trẻ giống như đứa trẻ anh gặp ngày hôm qua, hơi cúi lưng xuống, đang bê một cái bồn sứ to, đứng yên ở giao lộ nhìn họ.
Sở Nhuế chú ý rằng Cam Hiểu Hiểu nói đó là một đứa trẻ chứ không phải NPC.
Bọn họ đi về phía đứa trẻ, từ hôm qua đến giờ đã đánh nửa vòng quanh làng, cuối cùng cũng nhìn thấy một người sống, Cam Hiểu Hiểu có chút kích động: "Bạn nhỏ, cha mẹ của em đâu?"
Đứa trẻ này hoàn toàn giống y như đúc đứa trẻ mà anh gặp ngày hôm qua, quần áo cũng hơi quá khổ, phần cổ tay đã dãn thun, trang phục khá cổ xưa, còn có dấu vết bị bào mòn khá nghiêm trọng.
Khi ba người họ đến gần, đứa trẻ vẫn không nói gì.
Cam Hiểu Hiểu: "Này, hỏi em đó? Bạn nhỏ, ba mẹ của em đâu rồi?"
Cam Hiểu Hiểu bước lên một bước, đứng bên cạnh đứa trẻ, vị trí vừa ngay khúc cua.
"Sao thế?" Thấy Cam Hiểu Hiểu đột nhiên bất động, Hoa Lạc Thâm chạy đến, Sở Nhuế cũng nhanh chóng đuổi theo kịp.
Ở khúc cua, một căn nhà ven đường đã che mất một con đường khác, ở ngay phía sau bồn sứ to mà đứa trẻ kia đang đứng còn có thêm mười mấy đứa trẻ khác. Tất cả đều có sắc mặt tái nhợt, cái đầu rất to, phần thân lại nhỏ, toàn bộ đều không cảm xúc mà nhìn lăm lăm ba người lạ mặt vừa đến. Cái nhìn này khiến cho Cam Hiểu Hiểu sởn tóc gáy, giữa ban ngày ban mặt lại cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân đổ ập vào lòng.
Hoa Lạc Thâm: "Sao nhiều trẻ em quá vậy?"
Cậu đang định tiến về phía trước thì bị Sở Nhuế kéo góc áo.
"Hả?" Hoa Lạc Thâm khó hiểu.
"Bọn họ không phải trẻ em." Sở Nhuế nói: "Đầu thân mất cân đối, ánh mắt dại ra, trạng thái của làn da cũng không mềm mịn như trẻ nhỏ, những người này có khả năng mắc chứng suy tuyến giáp."
Không biết thì hỏi, Cam Hiểu Hiểu liền hướng về phía Sở Nhuế: "Chứng suy tuyến giáp là gì?"
Sở Nhuế: "Một kiểu như bệnh down."
Mười mấy ánh mắt trước mặt trống rỗng dại ra, Cảm Hiểu Hiểu hít một hơi: "Nhiều như vậy... Cũng quá đáng sợ rồi!"
"Có chuyện gì không?" NPC nói chuyện, tròng mắt cũng bắt đầu chuyển động, nhưng không hề linh hoạt.
Ba người toàn là newbie nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Sở Nhuế hỏi Hoa Lạc Thâm: "Bọn họ đều là NPC nhiệm vụ hả?"
Cam Hiểu Hiểu nhăn mày, nhìn qua hoàn toàn không có chút ý niệm muốn nói chuyện với NPC: "Ánh mắt kinh dị quá, hơn nữa... Tới tận 17 người, làm sao mà tìm nổi!"
Ba người không nói thêm gì, NPC bê bồn sứ bắt đầu di chuyển, những NPC còn lại cũng đi theo về phía đông của ngôi làng. Bọn họ đi khá thong thả, cũng đặc biệt có kỷ luật, nhưng việc quá mức chỉnh tề ngay ngắn kỷ luật này lại dễ dàng khiến cho người ta có cảm giác không hài hòa. Ngoại trừ Sở Nhuế, vì trong nhận thức của Sở Nhuế, NPC đều là những chuỗi số liệu không có linh hồn.
Cam Hiểu Hiểu hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tuy cô rất khinh thường Sở Nhuế thân là một người đàn ông trưởng thành mà lại quá nhát chết, dù vậy chuyện khi nãy cũng khiến cô không thể không thừa nhận rằng anh trông nhát gan nhưng tổng thể cũng không đến mức quá tệ.
Sở Nhuế: "Đi theo đi. Trong trò chơi cũng không có thiết lập NPC không có nhiệm vụ gì, hẳn là những NPC này cũng có mối liên quan đến NPC nhiệm vụ."
Cam Hiểu Hiểu hỏi anh: "Anh mà cũng chơi game?"
Cô nhìn đối phương đeo kính và mặc áo sơ mi caro kín mít, còn tưởng rằng là một tên dân văn phòng nhạt nhẽo, không ngờ cũng biến giải thích và phán đoán trong trò chơi. Nhìn kỹ lại thì anh cũng có gương mặt khá thu hút, tuy không đến mức đẹp trai như của Hoa Lạc Thâm nhưng vẫn rất thanh tú.
Sở Nhuế trả lời lưu loát dứt khoát: "Tôi không chơi game."
Cam Hiểu Hiểu: "..."
F*ck! Đúng là một tên nhân viên văn phòng nhạt nhẽo!
Bọn họ đi theo nhóm NPC, ba người cao lớn vào cùng với nhóm người thấp bé vào trong một ngôi nhà, cảnh tượng quả thật không thích hợp lắm.
Họ vào trong một từ đường, đồng thời gặp ba người chơi khác cũng ở bên trong. Cam Hiểu Hiểu không nói hai liền chạy về phía Triệu Tử, chỉ có ở bên cạnh chị Triệu mới khiến cô an tâm được.
Từ đường rộng lớn chỉ trưng một bài vị ở chính giữa, có hơn ba mươi người lùn đứng trước bài vị kia. Từng người một tiến lên ngâm tay vào trong bồn sứ để tẩy rửa, sau đó thì chắp tay trước ngực, quỳ xuống dập đầu.
"Đều bị down hết ư?" Hoa Lạc Thâm thấp giọng hỏi Sở Nhuế.
Sở Nhuế lắc đầu: "Cũng không hẳn, bệnh down cũng được tính là hội chứng của người thiểu năng, suy dinh dưỡng, có thể nói rằng những người này đều có chứng bệnh của người lùn."
Từ Nguyên: "Toàn bộ dân trong làng đều như thế, sao chỉ toàn là trẻ em, không có ai là người lớn cả?"
Hoa Lạc Thâm cực kỳ tin tưởng Sở Nhuế, khẳng định: "Bọn họ không phải là trẻ em, đều là những người trưởng thành."
Vài người nhìn về phía Hoa Lạc Thâm: "Cậu nói tất cả là người trưởng thành?"
Hoa Lạc Thâm: "Bọn họ đều mắc chứng bệnh của người lùn, cho nên mới thấp bé như vậy, mọi người nhìn kỹ đi, hoàn toàn chẳng giống trẻ em!"
Vài người bừng tỉnh đại ngộ, Từ Nguyên nói: "Nghĩ lại thì đây đúng là một cái làng tên Chu Nho nhỉ?"
Triệu Tử luôn đút tay trong túi bỗng nhiên cứng đờ người, móc một tấm card từ trong túi ra.
"Thẻ nhiệm vụ xuất hiện!"
Sở Nhuế suy nghĩ một chút, ra là thẻ nhiệm vụ sẽ xuất hiện tùy lúc và khởi động nhiệm vụ.
"《 Làng Chu Nho 》, mức độ khó hai sao rưỡi, mức độ sinh tồn bốn sao rưỡi, hoàn thành nhiệm vụ, tìm nguyên nhân vì sao dân làng Hạ Hà mắc chứng bệnh người lùn."
"Hay nhỉ, trực tiếp tăng lên hai sao rưỡi, hai sao rưỡi là mức độ khó nhất của phó bản bình thường rồi!" Từ Nguyên lộ vẻ khó xử.
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một phó bản thường có mức độ hai sao rưỡi." Triệu Tử nhíu hàng lông mày tuyệt đẹp.
Hoa Lạc thâm và Cam Hiểu Hiểu là hai newbie, quay sang nhìn nhau, ánh mắt đầy u oán, rất có cảm xúc "sao mà xui xẻo thế này".
Khi mọi người đang hết đường xoay xở, Thương Trọng Lệ đi về phía NPC, hỏi một người ở cuối hàng: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Sở Nhuế nghĩ thầm sao NPC lại biết cách trò chuyện trôi chảy với người chơi được chứ?
Người dân kia nghe thấy giọng nói thì trả lời: "Đang cúng bái, mọi người đừng nói chuyện, sẽ làm phiền đến người ấy!"
Thương Trọng Lệ lại hỏi: "Người ấy là ai?"
Người dân trả lời: "Tôi không biết, đây là tập tục của làng chúng tôi, vào rằm tháng giêng, chúng tôi phải đến cúng bái người ấy."
Nói... nói chuyện được kìa! Không chỉ biết nói chuyện mà còn trả lời rất trôi chảy! Sở Nhuệ kinh ngạc không thôi.
Thương Trọng Lệ híp mắt nhìn về bài vị phía trước, cậu đi xuyên qua dân làng, đến trước bài vị, cầm bài vị lên.
"Này! Cậu làm gì vậy?" Triệu Tử hét lớn.
Trong từ đường ồn ào lên, người dân liên tục đứng bật dậy, dùng hai tay đẩy người chơi ra ngoài.
"Thương Trọng Lệ, cậu vừa phát điên cái gì vậy hả?" Triệu Tử điên tiết, tỏ vẻ bất mãn với hành động lỗ mãng của Thương Trọng Lệ: "Bây giờ chúng ta bị đuổi ra ngoài rồi, ở đây có nhiều người dân như vậy, đương nhiên sẽ gây bất lợi cho hành động tiếp theo của chúng ta, cậu biết không hả?"
Thương Trọng Lệ nhún vai: "Tôi chỉ muốn nhìn thử trên bài vị viết gì, tôi nghĩ rằng nó có liên quan đến nhiệm vụ."
"Vậy nó viết gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi, cô cảm thấy Thương Trọng Lệ thật ngầu quá xá, cực kỳ dũng cảm, lớn lên cũng thật đẹp trai.
Thương Trọng Lệ nói: "Bên trên bài vị có một cái tên, là Lương Thu Nguyệt."
Triệu Tử: "Là "người ấy" trong lời của người dân?"
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Hẳn là vậy."
Sở Nhuế đi phía sau cùng lẩm bẩm tự nói: "Đứa trẻ hôm qua hẳn cũng là một người dân của ngôi làng này, người đó liệu có biết được gì không nhỉ?"
"Hả? Là đứa trẻ chúng ta gặp ư, người đó biết gì cơ?" Hoa Lạc Thâm nghiêng đầu.
"Hả?" Cam Hiểu Hiểu nghe thấy lời của Hoa Lạc Thâm.
"Ồ?" Từ Nguyên nghe thấy lời của Hoa Lạc Thâm.
"?" Triệu Tử nghe thấy lời của Hoa Lạc Thâm.
Triệu Tử: "Chà, có lẽ người đó hẳn là biết được gì đó. Bây giờ chúng ta quay về, chờ đến khi ở đây không còn ai thì quay lại."
Trời nhanh chóng tối sầm.
Chủ nhà đang cho gà ăn ở phía sau.
Những con gà kia nhìn rất sống động, Sở Nhuệ đã có thể thản nhiên chấp nhận và tương tác với mức độ chân thật ở trong trò chơi.
"Xin chào..." Từ Nguyên to lớn vạm vỡ cũng có lúc khúm núm rụt rè.
Chủ nhà ngẩng đầu nhìn Từ Nguyên, tròng trắng chiếm lớn cả con mắt, khi nhìn chằm chằm người khác có cảm giác như một con rắn độc tà ác, không hề thoải mái một chút nào.
"Anh... Biết Lương Thu Nguyệt là ai không?"
"Chưa từng nghe qua cái tên này." Chủ nhà lại tiếp tục cúi đầu cho gà ăn.
Có người còn muốn hỏi tiếp nhưng chủ nhà lại nói: "Nên ăn cơm, tôi nấu cơm cho mọi người." Sau khi xoay người đi, chủ nhà dừng lại hai giây: "Đừng ra ngoài vào buổi tối. Đừng đi ra ngoài."
Lại là những lời này.
Sở Nhuế cảm thấy không bình thường, đừng đi ra ngoài... Là ám chỉ sẽ nguy hiểm đến tính mạng? Hay là ở bên ngoài vào buổi tối có cất giữ bí mật của ngôi làng này?
【 Tác giả có lời muốn nói】
Bé Sở, mãi mãi là em gái nho nhỏ
29.09.22