Chương 193: Kết cục - Hạ
Edit: jena
"A Nhuế?"
Thương Trọng Lệ nghi hoặc hỏi một câu, đồng tử Sở Nhuế co rút, biểu tình bình tĩnh, ẩn sau sự bình tĩnh đó là sự chấn động khó lòng miêu tả.
Cậu nhìn theo ánh mắt của anh cậu cũng nhìn thấy, cùng với con người là những dị thú bay đầy trời.
Sương mù như tan ra, bầu trời từ từ hiện rõ, vẫn là màu xanh thẳm như cũ, mây trắng lững lờ bay, tầm nhìn có thể nhìn ra xa, ở đường chân trời có một con quái vật lông màu đen khổng lồ vừa như ở trên trời, vừa như ở dưới đất, thân thể nó ngày một rõ hơn, khi bọn họ ngẩng đầu, mặt của con quái vật ——
—— Gương mặt dữ tợn của nó đang ở ngay trên đỉnh đầu họ.
Đó là một con quái vật như thế nào...
Có lẽ suốt cả đời này họ cũng không thể quên được hình ảnh trước mặt, nỗi sợ hãi bao trùm khắc sâu vào tận đáy lòng.
Bộ lông nhẹ nhàng tung bay, bên trong có một đôi mắt đỏ rực, nó đang nhìn xuống đất, cả thế giới đều nằm trong đôi mắt nó.
"Là... Lộc (1) sao?" Hứa Diệu ngơ ngác đứng lên, nhìn quái vật khổng lồ gần trong gang tấc, hai mắt trợn trừng.
Đây là một con quái vật khổng lồ mà họ chưa từng thấy bao giờ, những con quái vật lớn mà họ từng thấy không đáng nhắc đến so với nó. Dường như nó to lớn bằng cả bầu trời, dường như thân hình nó xâm chiếm cả mặt đất, nó nhìn xuống trái đất, cao ngạo nhìn chúng sinh nhỏ bé.
Nhìn nó, Đới Hiển Hoài nhũn chân, quên mất cả việc hít thở.
Bây giờ họ đã nhìn thấy rõ ràng được hình dạng của nó, bộ lông rực rỡ chói lòa như ánh lửa thiêu đốt mắt họ, nó như thánh thần, ánh mắt nhìn qua như bố thí cho những con người hèn mọn trên mặt đất.
Tất cả con người đều bị cảnh tượng này hấp dẫn, thân thể mệt mỏi của họ đứng lên, giống như những tín đồ thành kính nhất. Bọn họ cho rằng đây là điềm báo của cái chết, quái thú chuẩn bị dẫn họ đến thiên đường, hoặc là xuống địa ngục.
Sau khi sương mù tan biến, mọi người đều nhìn thấy những thây người bị quái vật cắn xé, những người bị Trùng Hỗn Độn gặm nhấm, đầu đứt lìa, máu tươi lênh láng, nhưng khi nhìn dị thú trên trời cao, họ đã quên mất nỗi sợ cái chết.
Sở Nhuế lảo đảo bò dậy từ trong lồng ngực Thương Trọng Lệ, chợt nhớ ra: "Thương Trọng Lệ, nhật ký của Túc Văn!"
"Ừm!" Thương Trọng Lệ gật đầu, giọng nói tràn ngập kinh hãi: "Là đôi mắt trên đỉnh đầu."
"Mọi người mau nhìn!" Sở Nhuế chỉ tay vào không trung, mắt Âm Dương khai mở, bọn họ nhìn thấy những hạt màu đen nhỏ li ti bay ra từ mỗi người trên mặt đất, chúng từ từ bay lên cao, hội tụ ở một nơi.
"Chúng bay đến chỗ dị thú!" Thương Trọng Lệ hô.
Không biết những hạt nhỏ đó là gì, nhưng lại mang đến một cảm giác áp lực cho người khác, chúng đều bay lên cao, sau đó bị cự thú hấp thụ.
Những dị thú đang bay hoặc đi ở gần cự thú đều ngoảnh mặt làm ngơ điều này.
Sở Nhuế nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nhận ra: "Quái vật này chính là kẻ đã chế tạo ảo cảnh?!" Anh nhìn về phía Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ: "!!!"
Sở Nhuế nói: "Con quái vật này dựa vào việc hấp thu những cảm xúc tiêu cực của con người để sống, cảm xúc tiêu cực là nguyên nhân tạo ra vật quái, ai cũng có, sương mù khiến con người sinh ra cảm xúc tiêu cực, cho nên, sương mù đang giúp con quái vật này hấp thu chất dinh dưỡng."
Hứa Diệu ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, đáy mắt lóe lên tia kỳ dị: "Mọi người nhìn kìa, bây giờ chúng ta dường như đang ở Tây Khương, chúng ta có thể ở lại đây tiếp tục sống mãi..."
Trạng thái tinh thần của Hứa Diệu không ổn, hắn đã bình tĩnh lại, nhìn qua không khác gì những người đã khuất phục trước vận mệnh tử vong.
Ngược lại, Sở Nhuế ngày càng thanh tỉnh hơn.
"Con quái vật đó rốt cuộc là thứ gì? Hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi..."
Hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong đầu, Sở Nhuế hít một ngụm khí lạnh.
Anh và Thương Trọng Lệ cùng nhau nói: "Cổ mộ!"
Trong cổ mộ của Tây Vương Mẫu, có một pho tượng đồng to lớn, khi đó bọn họ nghĩ đó là thần thú bảo vệ lăng mộ, sau đó hắc điểu, hồ ly và mãng xà đều xuất hiện, hình thể của chúng rất lớn, cuối cùng Sở Nhuế đưa ra suy đoán, chúng chính là ba thần thú luôn ở bên cạnh Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết gồm Cửu Vĩ Hồ, Đằng Xà và Thanh Điểu. Mãng xà màu đen có hai đầu, thanh điểu có hai con mắt, mà bức tượng ở giữa thì lại giống như một con quái vật có hình dạng như con hươu cùng con lợn rừng, nó cũng có hai đầu, trông quỷ dị lại thần bí.
Pho tượng trong cổ mộ dần dần dung hợp với thân ảnh của quái vật trước mắt, Sở Nhuế gần như có thể chắc chắn rằng cự thú trước mắt chính là pho tượng thần thú kia, nhưng kỳ quái là cự thú này chỉ có một cái đầu.
"Nó thiếu một cái đầu!" Thương Trọng Lệ nói.
"Em cũng nhận ra..." Sở Nhuế không biết điều này có nghĩa là gì, anh chỉ liên tục suy nghĩ, tìm kiếm cơ hội sống sót.
"Chẳng lẽ..." Sở Nhuế tiến về trước hai bước: "Đây là lý do chỉ có một mình pho tượng của nó không sống lại ở trong cổ mộ? Vì nó thiếu mất một cái đầu."
Không một ai có thể giải đáp thắc mắc của anh, người có thể biết câu trả lời là Túc Văn đã không còn trên cõi đời này.
Sở Nhuế nghĩ rằng khi đó Túc Văn đã nhìn thấy được con quái vật này trong ảo cảnh, cho nên mới bất an sợ hãi suốt hơn 400 năm, tận mắt nhìn thấy con quái vật trước mắt, mọi thứ đều quá nhỏ bé so với nó, sợ hãi là điều hiển nhiên.
Trên trời bỗng nhiên tối đen một mảnh, có một cánh chim xanh che phủ bầu trời, không gian vang lên tiếng kêu sắc nhọn, sau tiếng kêu, những dị thú khác như sinh động hơn. Lúc trước, chúng chỉ biết bay, biết đi một cách vô hồn, nghe thấy tiếng kêu, mắt chúng sáng lên, từng tiếng từng tiếng đáp lời vang vọng khắp nơi.
"Sao lại thế này?" Thương Trọng Lệ nhanh chóng chắn phía trước bảo vệ Sở Nhuế, Thanh Điểu lao xuống về phía họ, đôi cánh khổng lồ trải rộng xa trăm dặm.
Thanh Điểu đang nhìn anh!
Sở Nhuế đổ mồ hôi lạnh, từng dây thần kinh giật nảy lên.
Nhanh chóng, không biết có phải cảm ứng được hay không, phía xa truyền đến tiếng "Xì... Xì...", Sở Nhuế vừa nghe thấy liền quay đầu lại xem, không biết Đằng Xà đã đến sau lưng anh từ lúc nào, phần thân bay trên cao, hai cái đầu rắn đối diện với anh, mỗi một cái đầu to lớn khổng lồ, phần thân dài đến cả trăm mét.
Đột nhiên, phía bên trái bọn họ, sau đống phế tích xuất hiện một bộ lông trắng muốt, Cửu Vĩ Hồ xuất hiện, bộ lông chói lòa rung động mỹ lệ.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía bên phải, ở đó đã xuất hiện một con Thiềm Thử màu đen to lớn đang phát ra tiếng thở ồ ồ như sấm rền.
Bọn họ bị bốn thần thú vây quanh.
Ánh mắt Sở Nhuế tràn ngập hoảng sợ.
Có lẽ Thanh Điểu đã phát hiện ra anh, tiếng kêu của nó như tiếng kèn hiệu, gọi ba thần thú khác đến đây.
Hai con người nhỏ bé không to bằng cả một cọng lông của Thanh Điểu, bọn họ bị vây khốn giữa bốn thần thú, hình ảnh dữ dội đầy quen thuộc.
Sở Nhuế nhớ lại khi ở cổ mộ, anh cũng bị vây quanh như thế này.
Khi đó Hoa Lạc Thâm xuất hiện, nói với anh rằng "Chúng ta đi cùng nhau đi!"
Rồi Hoa Lạc Thâm lại đến, nói với anh rằng "Sở Nhuế, cậu sẽ hối hận, hối hận vì hôm nay không ở lại..."
Đầu óc Sở Nhuế trống rỗng, anh nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ, ánh mắt mê mang.
Thương Trọng Lệ thủ kiếm, đáy lòng tràn ngập sợ hãi nhưng mong muốn bảo vệ Sở Nhuế đã tiếp thêm dũng khí cho cậu, cậu đánh đòn phủ đầu, tấn công về phía mãng xà hai đầu, kiếm "Sóc" cảm nhận được sức mạnh cường đại của kẻ thù trước mặt, vết chém đầu tiên phát ra luồng sáng bạc chói mắt.
Đòn thứ nhất bổ thẳng về phía đỉnh đầu của con rắn, Đằng Xà không để con người này vào mắt, nhưng nó không ngờ vết chém này lại có thể đâm thủng lớp vảy của nó, để lại một vết rách, Đằng Xà tựa hồ khiếp sợ, nó "rầm rầm" né tránh, tốc độ nhanh chóng vượt xa bình thường, chẳng khác gì sấm sét ầm ầm, nó đi đến phía sau Thương Trọng Lệ, há to miệng, cắn vào lưng cậu, ranh nanh đâm thẳng vào người Thương Trọng Lệ, mạnh mẽ đâm xuyên qua trái tim.
"Thương Trọng Lệ!"
Sở Nhuế kinh hãi hô to một tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn độc tố của Đằng Xà lan ra khắp người Thương Trọng Lệ. Cả người cậu nhanh chóng biến đen, Đằng Xà nhả miệng, hất Thương Trọng Lệ lên cao rơi xuống đất, máu tươi chảy ra toàn màu đen, máu chảy lên cả kiếm "Sóc", nhìn qua vô cùng ghê người.
Sở Nhuế tê tâm liệt phế gọi Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài ở bên cạnh. Đầu óc hai người vẫn mơ mơ hồ hồ, ánh mắt mờ mịt, bọn họ nhìn Thương Trọng Lệ nằm giữa vũng máu trên mặt đất, trái tim hơi nhảy lên, lý trí cố gắng kéo họ ra khỏi sự khống chế của sương mù.
Người đầu tiên cử động là Hứa Diệu.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, nhanh chóng nghe lệnh!" (2)
Vô vàn vòng sáng vàng giáng xuống, vây xung quanh Đằng Xà, sau đó, Đới Hiển Hoài rút vũ khí ra đâm Thiềm Thử ở bên cạnh. Sau lưng Thiềm Thừ chợt xuất hiện một con mắt, hút vũ khí của hắn vào trong, nó phát ra một tiếng vang lớn, cổ động há miệng, căng lớp da lên một tầng, bàn chân to lớn nâng lên, dẫm lên người Đới Hiển Hoài.
Sau tiếng động vang dội, đất rung núi chuyển, máu tươi chảy ra từ giữa chân Thiềm Thừ.
Đằng Xà bị ánh sáng vờn quanh, nó lại không quan tâm, thân thể vừa động, vòng sáng liền vỡ nát, Hứa Diệu phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất. Cả người hắn tràn ngập đau đớn, nhìn thấy máu tươi dưới chân Thiềm Thừ, hắn thở hổn hển.
Sức mạnh cách biệt, bọn họ chẳng khác gì con sâu cái kiến so với thần thú.
Hứa Diệu đánh với Đằng Xà, Sở Nhuế tranh thủ chút thời gian, chạy ngay đến bên cạnh Thương Trọng Lệ, nâng cậu dậy.
"Thương Trọng Lệ! Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế liều mạng che lại lỗ thủng trên ngực cậu, độc tố lan ra khắp người khiến máu của cậu thành một màu tím đen.
Thương Trọng Lệ muốn nói gì đó, đan điền động khí, miệng lại phun máu.
"Đừng nói, em sẽ không sao hết!" Nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt Sở Nhuế, chưa từng tỉnh táo và kiên định như bây giờ.
Thương Trọng Lệ dường như biết anh muốn làm gì, giữ chặt lấy tay áo anh, thoi thóp nói: "Không... Không được..."
Sở Nhuế nghẹn ngào, cười nói: "Được mà." Nói xong, anh nhìn Thương Trọng Lệ, cẩn thận buông tay, đứng lên nhìn Cửu Vĩ Hồ ở phía xa.
Thương Trọng Lệ nằm trên mặt đất chỉ còn sót lại một hơi, cậu muốn bắt lấy quần áo của anh, nhưng sức lực còn lại của cậu không đủ để làm điều này, cậu nỉ non: "Đừng mà..." Nhưng máu liên tục trào ra từ miệng cậu.
"La Lịch." Sở Nhuế nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Hồ, nhàn nhạt gọi.
Chú thích:
(1) Lộc Thục (鹿蜀): Lộc Thục là một loài thần thú cổ đại, dáng vẻ giống như ngựa, đầu màu trắng, đuôi màu đỏ, thân mình đầy vằn hổ, kêu lên giống như con người đang hát. Truyền thuyết kể rằng mặc da lông của Lộc Thục ở trên người mình thì có thể khiến cho con cháu gia tộc hưng thịnh, ở thời Sùng Trinh nhà Minh, trên phố loan truyền rằng có người từng thấy qua Lộc Thục.
Ở trong ''Đồ tán'' của Quách Phác có nói: "Thú Lộc Thục, bản chất ngựa vằn hổ. Ngẩng đầu kêu dài, duỗi chân nhảy chồm. Mặc da lông của nó, con cháu như mây."
(2) 天地自然 穢炁分散 洞中玄虛 晃朗太元 八方威神 使我自然 靈寳符命 普告九天: trích Tam Quan Kinh, Tịnh thân thần chú.
29.01.23