Chương 182: Hạnh phúc không thể chạm đến
Edit: jena
Trong sơn động vang lên động tĩnh kịch liệt, ở giữa động, Bàng Kỷ vẫn nằm yên ngủ say.
Bỗng nhiên, bên cạnh nó xuất hiện một bóng sáng màu trắng, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ hiện ra, khóe mắt hơi cong lên, trông vô cùng dịu dàng.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mặt Bàng Kỷ, Bàng Kỷ từ từ mở mắt.
"Suỵt! Đứa trẻ đáng thương..." Người đàn ông đặt ngón trỏ lên môi: "Mau tới cứu cậu ấy đi, chỉ có con mới cứu được cậu ấy!"
Nói xong, ánh sáng trắng liền biến mất giữa không trung.
Bàng Kỷ nhìn chằm chằm vào nơi người đàn ông vừa biến mất, ngơ ngác chớp mắt hai cái. Chóp mũi giật giật nó mới quay đầu nhìn qua bên kia.
Cách đó không xa, cả người Sở Nhuế toàn là máu, được Thương Trọng Lệ ôm vào lòng, Bàng Kỷ hoảng sợ: "Nha!" Gấp gáp kêu lên một tiếng.
Trong lòng lo lắng, nó đứng đậy, thở hồng hộc, ngã trái ngã phải nằm bẹp xuống mặt đất.
Nó quá yếu.
Bàng Kỷ nức nở hai tiếng, nhìn Sở Nhuế chảy máu không ngừng, bàn tay ngắn ngủn giơ lên muốn với tới Sở Nhuế, không thể làm được khiến nó rơi nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt trắng trẻo mập mạp.
Vừa lau nước mắt, Bàng Kỷ lại nhìn thấy bên cạnh mình còn một người đàn ông xa lạ.
Dư chi nhất tộc, linh khí hóa cốt, thân thể làm thuốc, từ xưa đến nay bị kẻ tham trục lợi bắt giết.
Tình huống hiện tại là gì, Bàng Kỷ dù ngây thơ vô tri cũng biết.
Người đàn ông trước mặt đang hấp thụ linh khí của nó.
"Chỉ có con mới có thể cứu cậu ấy..."
Nó nhớ lại lời của người kia, ánh mắt đột nhiên tràn ngập kiên định.
Nó cố sức lăn đi, lăn xuống bục, dùng mu bàn tay lau nước mắt, từ từ bò về phía trước, bên tai vang lên tiếng động lớn, thân hình nho nhỏ của Bàng Kỷ sợ tới mức co rúm lại một chút, nhưng động tác bò lên phái trước vẫn không ngừng.
Không một ai nghe thấy tiếng nói nhỏ bé của nó, đó là một tiếng khóc tuyệt vọng.
Bàn tay nhỏ bé bám trên đất mà bò, cuối cùng cũng đến được chỗ thanh kiếm trên mặt đất, nó mím môi quay đầu nhìn thoáng qua Sở Nhuế nằm trong vũng máu, hai tay không thể nâng thanh kiếm lên được, lòng bàn tay bị lưỡi kiếm sắc bén chém một đường thật sâu.
"Nha... Nha..."
Ngay lúc này, Túc Văn chợt nhận ra gì đó, lão ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Bàng Kỷ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bàng Kỷ dùng sức giơ kiếm lên rồi đâm thẳng vào tinh nguyên của mình.
"Không ——"
Tiếng hét của Túc Văn vang vọng trong sơn động, thanh kiếm leng keng rơi xuống mặt đất, Bàng Kỷ đã hóa thành một làn khói trắng, tan biến trong không khí.
Rút dây động rừng.
Trong lúc nhất thời, sơn động chấn động, đất rung núi chuyển, thân thể người đàn ông nằm chính giữa bắt đầu tan biến thành tro bụi, đồng thời, chất môi giới màu xanh lam cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu tan biến đi.
Túc Văn phát rồ quơ quào hai tay muốn bắt lấy tro bụi tiêu tán, lại muốn giữ lấy vật quái đang dần biến mất, nhưng cuối cùng chỉ có thể điên loạn ở chính giữa, tận mất nhìn thấy tình yêu của mình tan vào hư vô.
Đỉnh sơn động bắt đầu sụp đổ, vô số đá vụn rơi xuống, Túc Văn vừa mới trẻ lại đã già nua trong nháy mắt, tóc rụng dần rồi bạc phơ bay loạn, làn da nhăn nheo co rúm, hai mắt đỏ tươi, mạch máu xanh nổi đầy trên làn da trắng bệch.
"Tướng quân —— vì sao —— vì sao lại đối xử với ta ——"
"Tướng quân!!! A ——"
Túc Văn ngửa mặt lên trời gào rống, bắt đầu tấn công loạn xạ, vật quái đang dần dung hòa cùng thân thể của lão, vì máu thịt của lão đã hao mòn qua hàng trăm năm, tinh thần đã điên loạn không thể khống chế. Không thể chấp nhận thái độ của người kia với mình, thân thể càng phù hợp để hòa cùng vật quái, nhìn lão, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu xem nhẹ câu chuyện của lão, chỉ nhìn bộ dạng của lão bây giờ cũng khiến cho người nhìn xót xa.
Thế giới tinh thần hoàn toàn vỡ nát, có lẽ cũng chỉ như thế này mà thôi.
Đáng buồn, nhưng không đáng thương.
Sơn động sắp sụp đổ, Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế trong lòng chuẩn bị chạy đi, trên đỉnh đã có ánh sáng, Thương Trọng Lệ dùng nội lực bay về phía ánh sáng, ngay lúc đó, Túc Văn lại đánh tới, cậu nhanh tay lẹ mắt, triệu hồi kiếm che chắn trước ngực, mượn lực bay lên đỉnh, nhưng vẫn bị đòn tấn công ảnh hưởng. Hơn nữa, vốn dĩ cậu đã chiến đấu một lúc lâu, vừa ra khỏi sơn động liền nằm vật xuống đất.
"A Nhuế! A Nhuế!" Thương Trọng Lệ nôn nóng gọi hai tiếng.
Sở Nhuế mở đôi mắt dính đầy máu, đầu của anh không còn đau nữa, trên đỉnh đầu của anh có một con trùng mấp máy rơi ra, thịt nó có màu đỏ tươi, trông vô cùng ghê tởm, khó mà tin nổi thứ này luôn ở trong não anh.
Con trùng mất đi điểm ký sinh, nhanh chóng tan thành một bãi máu loãng.
Sở Nhuế vẫn còn yếu, anh há miệng, muốn nói gì đó, Thương Trọng Lệ cúi xuống lắng nghe.
"Anh vừa mới... nghe thấy tiếng... Bàng Kỷ..."
Thương Trọng Lệ mím môi thành một đường thẳng, sườn mặt kiên nghị phảng phất bi thương.
Âm thanh đứt quãng dừng lại, từ biểu tình của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế đã nhận ra, bờ môi anh run rẩy.
Thương Trọng Lệ không giúp anh lau vết máu trên mặt đi, vì cậu biết Sở Nhuế cần thứ gì đó che giấu đi bi thương của mình, chỉ là máu khô chợt ấm áp hơn, đã ươn ướt một chút.
"A ——"
Nghe thấy tiếng đất đá sụp đổ, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài cách đó không xa đã chạy tới ngay.
Sơn động không còn trận pháp che giấu, bọn họ nhanh chóng tìm thấy hai người Sở Nhuế.
Túc Văn chui ra khỏi mặt đất, ngửa mặt lên trời phát tiết. Chỉ một thoáng, sương mù dày đặc trong trăm dặm đổ dồn về đây, sát khí xông thẳng tận trời.
"Không ổn!"
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài đồng thời xông lên, bị Túc Văn vung tay ném ra xa trăm mét, hai người phun máu tươi, tâm mạch bị tổn thương.
"Sao một lão già như Túc Văn lại đột nhiên mạnh như vậy?" Đới Hiển Hoài điều chỉnh lại tâm mạch, nhìn Túc Văn đang tẩu hỏa nhập ma ở phía xa.
Hứa Diệu khá hơn một chút, chỉ bị thương nhẹ, hắn nín thở, than: "Nhìn dáng vẻ của lão, có vẻ thi thể đã dung hợp với vật quái, ba hồn bảy phách còn sót lại của sinh hồn cũng không còn nữa, trở thành yêu ma, đến lúc đó, dù có hơn trăm đệ tử Đạo môn cũng không thể đánh lại!"
Sinh hồn không còn, lý trí cũng không.
"Cậu còn ổn không?" Hứa Diệu hỏi.
Đới Hiển Hoài tự giễu mà cười: "Không cần quan tâm đến tôi, đừng vì tôi mà bị kéo chân sau... Theo tôi thấy, nhân lúc lão ta chưa hoàn toàn dung hợp thì trực tiếp dùng Thiên Môn tấn công lão, có thể có cơ hội thắng."
Hứa Diệu gật gật đầu, không yên tâm mà nhìn Đới Hiển Hoài thêm một lần rồi lao lên.
Túc Văn vẫn tấn công lung tung, Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế, cố gắng chống đỡ từng đòn, lưng lại vùi xuống đất, phun một ngụm máu tươi. Lòng bàn tay cậu run lên, kiếm "Sóc" từ dưới mặt đất bay lên, quay về tay của chủ nhân.
Cách đó không xa, Hứa Diệu bay lên trời, trên bầu trời xuất hiện một pháp trận lớn, dù Túc Văn nhìn thấy Thiên Môn vẫn không lùi bước, ngược lại còn bay lên muốn phá nát pháp trận. Pháp trận biến mất, Hứa Diệu vẫn vững vàng như cũ, thiết lập lại pháp trận.
Ở đầu còn lại, Đới Hiển Hoài đã khôi phục sức lực, phóng bùa, thi triển phong thuật, uy lực của gió tăng lên, Hứa Diệu phối hợp cùng hắn, hai người giáp công trái phải, Túc Văn bị bao vây ở giữa pháp trận.
Một lúc lâu sau không có động tĩnh, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài không dám thả lỏng, nhìn chằm chằm vào giữa.
Thành công rồi?
Túc Văn đã chết?
Đột nhiên, một cột sáng bùng lên, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài bị năng lượng cột sáng bắn ra ngoài.
Ánh sáng biến mất, Túc Văn đứng ở nơi xa, thân thể đã xuất hiện những vết nứt, nhưng dường như lão không hề cảm nhận được, càng trở nên điên cuồng hơn.
Ở trên núi, Sở Nhuế nhìn Túc Văn phát điên, cảm thấy thật bi ai.
Túc Văn sợ chết, rất sợ... Sợ hãi cái chết đã ám ảnh ông ta cả đời. Dùng trăm phương ngàn kế suốt cả đời, ẩn nhẫn hơn 400 năm, tâm cảnh ấy mạnh mẽ nhường nào.
Một người như vậy rốt cuộc cũng vì đau khổ từ tình yêu của mình.
Tu đạo trăm năm, lại không thể nhìn thấy sinh tử, không thể bỏ xuống hồng trần.
"A Nhuế, muốn em đến giúp không?" Thương Trọng Lệ nhẹ giọng hỏi, cậu chăm chú nhìn đỉnh đầu Sở Nhuế, xem anh như búp bê sứ mong manh dễ vỡ, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến Sở Nhuế vỡ nát.
Đến giúp... Tương đương với chịu chết, ai cũng có thể nhận ra, ba người họ không cùng cấp bậc với đối thủ.
"Em... biết làm ảo thuật không?"
Thương Trọng Lệ: "...?"
...
Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài chật vật gắng gượng, thấy Túc Văn muốn phá nát ngọn núi Khánh Duyên, lao xuống dưới núi, đến lúc đó thì thiên hạ đại loạn, hai người không màng tất cả mà đứng lên thiết lập kết giới, muốn ngăn Túc Văn lại, nhưng Túc Văn muốn hủy diệt thế gian, đi đến đây cỏ cây héo úa đến đó, cát bụi bay lượn, mọi thứ đều khô cằn sỏi đá.
Giết!
Người phụ ta, ta sẽ phụ người trong thiên hạ!
Tất cả, tất cả phải chết cùng tướng quân!
"Đại sư."
Giữa mây mù mịt mờ chợt vang lên tiếng gọi.
Thân thể của Túc Văn dừng lại, lơ lửng giữa không trung, gương mặt dữ tợn cũng biến mất, dần dần trở nên mơ màng không thể tin nổi.
Là... tướng quân ư?
Túc Văn hít một hơi, cẩn thận hỏi từ đáy lòng.
Lão sợ đó lại là một giấc mơ, sợ chính mình tiếp tục vọng tưởng.
"Đại sư không nhớ ta sao?"
Là thanh âm quen thuộc trong trí nhớ.
Người ấy vẫn luôn dùng giọng nói dịu dàng mà vụng về ấy nói với lão, người ấy không giỏi ăn nói, dù nói dù làm đều chất phác thành thật. Lão từng giễu cợt người ấy quá mức đứng đắn, cuối cùng bất tri bất gác mê luyến sự đứng đắn ấy.
"Nhớ... nhớ." Giọng nói của Túc Văn đã bị vật quái ăn mòn, âm thanh phát ra khàn khàn ngập ngừng.
Nghe thấy giọng nói mình, Túc Văn hoảng sợ bịt miệng, cúi đầu.
Giọng nói của lão quá khó nghe, gương mặt xấu xí, trước đây tướng quân không thích lão, nhìn bộ dạng bây giờ của lão chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Không nghe thấy âm thanh kia nữa, Túc Văn liền luống cuống: "Đừng đi!"
Tướng quân... lại muốn bỏ rơi lão.
"Ta không đi, ta tới đón ngài."
Đón mình? Ở bên cạnh tướng quân?
"Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không xa rời."
"..."
Đới Hiển Hoài không thể hiểu nổi, sao đột nhiên thằng nhóc Thương Trọng Lệ nhảy ra làm ảo thuật, ảo thuật của thằng nhóc này còn chẳng ra đâu vào đâu, thiếu chút nữa thất bại, càng quái lạ hơn là Hứa Diệu nhìn thấy Thương Trọng Lệ làm xằng bậy còn tiến lên giúp đỡ.
Càng quái lạ hơn, Túc Văn vẫn còn điên loạn chợt an tĩnh lại.
"Chính là bây giờ!" Hứa Diệu hô lên.
Tuy không hiểu gì nhưng Đới Hiển Hoài vẫn vội vã làm theo, ba người đứng thành ba đầu pháp tuyến, đồng thời thi triển thiên thuật.
Túc Văn không chống cự, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
Đã lâu rồi lão chưa từng cười, cười một lần đã thật lâu, thật lâu về trước, lâu đến mức lão không còn nhớ rõ.
Chuyện xưa hiện lên, lão sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, trong nhà có đến chín đứa con, lão chất phác, vụng về, là đứa bị ghét bỏ nhất.
Mùa đông năm mười tuổi, lão bị cha cầm dao thiến mất, muốn đưa lão vào cung làm thái giám, như vậy thì có cơm ăn, không bị đói chết.
Con dao kia không chỉ cắt đứt tự tôn và danh dự của lão, còn khiến lão gần như mất đi mạng sống của mình.
Lão nằm trong căn nhà tranh, thân dưới thối rữa, gần như không thể chịu nổi, cố gắng chịu đựng, trong nhà không có tiền hối lộ, cuối cùng không được chọn vào cung.
Những ngày tháng khốn khổ, lão đào vỏ cây, ăn bùn đất, cuối cùng trời cao rũ lòng thương, lão có thiên phú tu đạo, cho nên được đưa vào đạo quan, miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhà vua muốn tuyển đạo sư, nhưng không một ai muốn vào cung, vì vào cung chẳng khác gì như chim vào lồng, chỉ cần hơi vô ý sẽ mất mạng ngay lập tức.
Lão bị hãm hại, thân cô thế cô vào cung làm đạo sĩ, không một ai giúp đỡ, không một ai chiếu cố, cứ như vậy vào cung, bắt đầu sống trong lo sợ, hơn 40 năm ở trong cung như đi trên băng mỏng.
Lão thường xuyên nghĩ rằng cả nửa đời lo lắng sợ hãi đã tích cóp đủ vận khí, lão mới có thể gặp gỡ người như tướng quân.
Bây giờ thì tốt rồi, lão muốn mãi mãi ở bên cạnh tướng quân.
...
Giữa bãi hoang tàn, bốn người từ từ dựa sát vào nhau.
Chuyện vừa rồi như một giấc mộng dài, bốn người không nói gì, qua một lúc lâu, Sở Nhuế mới chậm rãi lên tiếng: "Ông ta bị chính mình giết chết."
Kiến cũng có thể phá vỡ con đê dài hàng nghìn mét.
"Ý cậu là gì?" Đới Hiển Hoài khó hiểu hỏi.
Sở Nhuế nhìn bụi mù, đáp: "Với sức mạnh của ông ta, làm sao mà không nhìn ra đó là ảo giác, 400 năm, với ông ta thì chỉ cần một tia hạnh phúc xuất hiện, ông ta cũng muốn bắt lấy, đây là chút lý trí còn sót lại, có lẽ ông ta muốn làm một việc cuối cùng vì mình..."
Bốn người lại rơi vào trầm mặc.
Vẫn là Đới Hiển Hoài phá vỡ sự im lặng: "Lần này là tìm được đường sống trong chỗ chết, chúng ta nên ăn mừng một chút."
Nói xong, ba người còn lại vẫn không có phản ứng gì, ngược lại họ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, vẻ mặt ngưng trọng.
Đới Hiển Hoài nhìn theo tầm mắt của họ.
Nhìn từ đỉnh núi xuống bên dưới, sương mù dày đặc, bao phủ khắp mọi nơi, dường như cả thế giới này chỉ còn lại một màn sương vô tận.
"Tại sao lại như vậy..." Đới Hiển Hoài lẩm bẩm hỏi.
"Sương mù đang khuếch tán!"
27.01.23