Chương 178: Không phải người
Edit: jena
"Tôi là ai?"
Sở Nhuế hỏi xong, anh cẩn thận quan sát biểu tình của Túc Văn, không thể nhìn rõ biểu tình của lão trong bóng tối, nhưng Sở Nhuế có thể nhận ra thân hình của lão hơi khựng lại.
"Ta cũng không biết."
"?" Sở Nhuế đương nhiên không tin.
Túc Văn nói: "Năm đó ta vào cõi tiên, vật quái vào sâu trong ảo cảnh, ở đó, ta nhìn thấy truyền thuyết của nước Tây Khương, Tây Khương khắp nơi là kỳ trân dị thú, ở đó con người có sức mạnh thần kỳ. Đặc biệt Hề Nang (1) có thể hồi sinh người chết. Nước Tây Khương nô dịch vật quái, cưỡi xe đi đường. Lòng ta có suy nghĩ, Hề Nang đó có thể hồi sinh tướng quân Thương hay không? Để thí nghiệm điều này, ta đã mang một con Hề Nang ra khỏi ảo cảnh, thiếu chút nữa bị ảo cảnh hấp thụ. Ta rơi xuống vô vàn khe hở của không gian ảo cảnh, gắng sức trăm ngàn cay đắng, thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong ảo cảnh."
"Ông... mang Hề Nang ra khỏi ảo cảnh?" Sở Nhuế cảm thấy không thể tin nổi, dựa theo lời của Túc Văn, ảo cảnh mà họ luôn tiến vào thực chất là nước Tây Khương? Nếu thế thì điểm cuối cùng của ảo cảnh chính là nước Tây Khương.
Theo truyền thuyết, Tây Khương là nơi Tây Vương Mẫu trị vì. Có truyền thuyết còn nói Chu Văn Vương đi về phía tây thì gặp Tây Vương Mẫu, sau khi ở Tây Khương một thời gian thì Tây Vương Mẫu hứa sẽ giúp Chu Văn Vương bất tử, với điều kiện là phải ở lại Tây Khương. Cuối cùng Chu Văn Vương từ chối, lựa chọn rời khỏi Tây Khương để quay về cố hương. Trong dã sử, sau khi Chu Văn Vương chết, Tây Vương Mẫu đã đem người về lại Tây Khương, giúp vua sống lại và bất tử.
Lời đồn là lời đồn, nhưng Sở Nhuế suy đoán rằng trước khi Mục Thiên Tử chết, sợ hãi tử vong, ước vọng quay lại Tây Khương đã khiến ông hóa thành vật quái, cuối cùng vào ảo cảnh.
Cái gọi là bất tử thực chất là bất tử trong ảo cảnh ư?
"Đúng vậy, Hề Nang tính tình nhát gan, khó sống trong hiện thế, ta gửi nó ở sâu trong Tây Sơn linh khí dồi dào, có linh khí, Hề Nang tiếp tục sinh sôi nảy nở, cách một thời gian ta lại mang một con Hề Nang ra làm thí nghiệm, cho đến khi khống chế được phương pháp hồi sinh của nó. Chính là..." Chợt Túc Văn tỏ vẻ phẫn hận.
Sở Nhuế thấy thế bèn nói: "Nhưng ông lại nhận ra, Hề Nang chỉ có thể hồi sinh thể xác, nhưng đó chỉ là một lớp vỏ rỗng không có linh hồn."
Túc Văn không phủ nhận, nếp nhăn trên mặt cong lại tỏ vẻ bất lực: "Một trăm năm trước, sự tồn tại của Hề Nang bị phát hiện, không biết vì sao lại bị lan truyền thành thuốc tiên thuốc bổ, bị truy săn đuổi giết, khi đó nhà họ Thương cũng đang trong cơn lốc xoáy, chờ đến khi ta rút ra được, Hề Nang đã bị bắt gần như không còn gì, hơn nữa ta đã lấy nhiều con làm thí nghiệm, Hề Nang chỉ còn lại một con cuối cùng. Ta đành phải đem nó về lại nhà họ Thương. Hơn trăm năm, Hà Nang đã tiến hóa, thích ứng với điều kiện sống ở đây. Hề Nang có thể hồi sinh thể xác của tướng quân Thương, nhưng lại không thể khôi phục linh hồn của cậu ấy, thứ được tạo ra chỉ là một cái vỏ rỗng. Vì vậy ta nghĩ rằng ở Tây Khương có lẽ còn có thần thú tụ hợp hồn phách chăng? Đáng tiếc, ta không thể đi vào lại, ta lợi dụng nhiều hậu nhân của nhà họ Thương vào ảo cảnh, cũng không thể tìm lại được sương mù của Tây Khương, chỉ có thể hồi tưởng lại chuyện xưa, cho đến khi ta tìm thấy cậu."
Túc Văn nhìn Sở Nhuế: "Trên người cậu có hơi thở của vật quái, dù cậu là một con người."
Lão đã xác định nhiều lần, Sở Nhuế là một con người.
Giữa đám người, ánh mắt vật quái chợt dừng lại ở một cặp vợ chồng, bụng của người phụ nữ hơi gồ lên, có lẽ đã mang thai được bảy, tám tháng.
Trên lưng người phụ nữ đó có một đứa trẻ nằm sấp phát sáng xanh lam, đứa trẻ vẫn chưa thành hình, rúc bên người mẹ không muốn rời đi.
Túc Văn qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, lão chắc chắn đứa trẻ trong bụng người phụ nữ là con người, nhưng vì sao nó lại có hơi thở của vật quái?
Nhận thức bị đảo lộn, sự mâu thuẫn này khiến lão nghĩ về chuyện mình bỏ dở hơn trăm năm trước.
Lão yên lặng đi theo đôi vợ chồng kia, nhìn thấy họ sinh ra một cậu bé, khi cậu bé bi bô tập nói, bên cạnh đã có rất nhiều quái vật du đãng, hình ảnh này khó mà tin nổi, khiến Túc Văn sinh ra tò mò, lão tiếp tục quan sát, phát hiện ra một chuyện thật thần kỳ.
Túc Văn phát hiện ra tiềm thức của đứa trẻ này có thể cụ thể hóa.
Khi Sở Nhuế còn nhỏ, vẫn chưa thể khống chế được tư tưởng của mình, ý thức của cậu bé sẽ hỗn loạn, thường xuyên phô bày điểm đặc biệt của mình.
Cậu bé nghe mẹ kể chuyện cổ tích về con nòng nọc, khi chơi đùa với nước, trong nước sinh ra những con nòng nọc phát ra ánh sáng xanh.
Khi cậu bé xem TV, trên TV xuất hiện một trường hợp đặc biệt, những ánh lửa xanh liên tục xuất hiện, những thứ trong TV liền xuất hiện ở bên cạnh đứa trẻ.
Hơn nữa còn sống sờ sờ, là những vật thể có ý thức của mình.
Con người không thể nhìn thấy được, Túc Văn lại thấy được.
Chờ đến khi Sở Nhuế dần lớn lên, có thể khống chế được tư tưởng của mình thì không còn phóng thích năng lực này nữa.
Để khống chế Sở Nhuế, Túc Văn đã dựng nên những thảm kịch trong thời thơ ấu của anh.
Sở Nhuế cho rằng Hoa Lạc Thâm được ảo cảnh cụ thể hóa, trên thực tế, Hoa Lạc Thâm đã sớm tồn tại bên cạnh anh, chẳng qua ảo cảnh giúp con người tham gia trò chơi nhìn thấy được vật quái này.
Nếu lão đoán không sai, Sở Nhuế có năng lực như vậy là vì linh hồn của anh thuộc về nước Tây Khương, vậy thì có phải Sở Nhuế có thể tiến vào nước Tây Khương không?
"Ta không biết cậu là ai, nhưng cậu có năng lực vượt xa người bình thường, chính cậu cũng biết, các giác quan của cậu vượt trội hơn hẳn người thường, Hứa Diệu là người tu đạo hơn trăm năm cũng không thể bằng cậu." Túc Văn nhìn thấy sự bình tĩnh của Sở Nhuế thì tỏ vẻ chán ghét. Trong kế hoạch của lão, mất cha mẹ, bị cô lập, Sở Nhuế vốn dĩ nên nhát gan, giống như chim sợ cành cong không thể khống chế chính mình chứ không phải như bây giờ.
Sở Nhuế hiểu ý đối phương: "Ông nghi ngờ tôi là người của nước Tây Khương?"
Túc Văn không nói gì.
"Nhưng nếu tôi tìm thấy Tây Khương trong ảo cảnh thì làm sao ông biết được?"
Túc Văn lấy kiếm "Sóc" ra, chuôi kiếm dường như mất đi sức sống, thân kiếm đầy tử khí.
"Ta đã rót hơi thở của ta vào trong kiếm, các cậu giở trò trốn trong ảo cảnh thì ta vẫn có thể tùy ý tiến vào ảo cảnh..." Túc Văn nói, sau lưng lại xuất hiện thêm một "Túc Văn" màu xanh: "Nhưng đáng tiếc, thế giới hiện thực đang bắt đầu sụp đổ, ảo cảnh lại kéo dài, ta không thể thực hiện được kế hoạch của ta, vẫn nên dùng Hề Nang khôi phục thân thể cho tướng quân Thương, đến lúc đó ta sẽ mang thân thể của cậu ấy đến Tây Khương."
Kế hoạch của Túc Văn không khác với suy đoán của Sở Nhuế, thậm chí còn điên rồ hơn.
"Ông đúng là một kẻ điên." Sở Nhuế nghiến răng.
Để hồi sinh một người không hề yêu mình, tàn sát cả một tộc Hề Nang để làm thí nghiệm, lợi dụng gia tộc Thương, chẳng màng đến sinh mạng của họ. Túc Văn cao cao tại thượng, hưởng thụ khoái cảm khi được khống chế hết thảy.
"Có lẽ là vậy, tướng quân cũng từng nói như vậy." Ánh mắt Túc Văn lóe lên tia hoài niệm.
Ánh trăng soi vào phòng, sắc mặt Túc Văn tái nhợt, càng khiến lão giống một cái xác hơn.
"Vừa rồi ông nói, thế giới hiện thực bắt đầu sụp đổ là sao?"
Túc Văn cười cười: "Trùng Hỗn Độn. Trùng Hỗn Độn xuất hiện, hơn nữa ai cũng có thể nhìn thấy nó, vốn dĩ chỉ có người vào ảo cảnh mới nhìn thấy, nhưng bây giờ ai cũng thấy, thế giới đã thay đổi, không tốt đẹp hơn mà lại càng ngày càng xấu xí hơn." Túc Văn dừng một chút, cả người hơi nghiêng người về phía ván giường: "Có giống trong ảo cảnh không hả? Tất cả là vì cậu!"
Sở Nhuế hít một ngụm khí lạnh: "Có ý gì?"
"Những con Trùng Hỗn Độn đó, đều là do cậu tạo ra." Giọng nói già nua của Túc Văn vang lên, chậm rãi lại khàn khàn, lại như mũi dao nhọn đâm thủng màng tai.
"Tôi... Tôi?" Sở Nhuế trừng hai mắt, không dám tin những gì Túc Văn nói, liên quan gì đến anh?
"Ta đã tận mắt nhìn thấy..."
Túc Văn nhẹ nhàng nói, lão thích nhìn bộ dạng hoảng sợ của Sở Nhuế, như vậy mới giống món đồ chơi do lão tự tay nặn ra.
Trở lại mười mấy năm về trước, Sở Nhuế bị cha mẹ xiềng xích lại nhìn thấy dục vọng của cha mẹ mình, dục vọng với tiền tài, dục vọng khống chế con mình...
Trùng Hỗn Độn sau lưng cha mẹ, cứ như vậy, được cụ thể hóa.
Từ giọng nói của Túc Văn, Sở Nhuế dường như quay về khi còn nhỏ, anh nhìn thấy được, khi đó anh mỉm cười với cha mẹ, gương mặt dần trở nên vặn vẹo dữ tợn, cuối cùng biến thành ——
Quái vật.
Đột nhiên, dưới gầm giường bắn ra một lá bùa, cố định Túc Văn và vật quái sau lưng.
Thương Trọng Lệ bò ra từ gầm giường, cậu vẫn chưa định hình lại sau một loạt tin tức nhận được. Cậu nhìn Sở Nhuế, cả người Sở Nhuế co lại, run rẩy không ngừng, ánh mắt tan rã, mồ hôi túa ra như tắm.
Sở Nhuế đã từng như vậy, trước khi vào ảo cảnh, là lúc Sở Nhuế chưa khắc phục được bóng ma tâm lý của mình.
Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế vào lòng, luống cuống tay chân: "Không sao mà, không sao mà..."
"Là... vì anh?" Sở Nhuế nói, đau đớn đến mức không thể thở: "Rốt cuộc thì anh là gì? Anh là cái gì?"
Không một ai trả lời câu hỏi của anh.
"Anh là Sở Nhuế, anh là anh, anh không cần nghe lão già đó nói hươu nói vượn!" Thương Trọng Lệ nhìn Túc Văn, giọng điệu tràn ngập phẫn nộ: "Chúng ta giết chết lão, mọi thứ sẽ kết thúc!"
Thương Trọng Lệ cầm thanh kiếm "Sóc" bên cạnh, quay về với chủ nhân, thanh kiếm liền phát sáng, Thương Trọng Lệ bổ kiếm về phía Túc Văn, nhưng vừa tới gần lão thì Túc Văn bị bùa chế trụ chợt chuyển động, đứng đối diện với Thương Trọng Lệ.
Cậu nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, quanh quẩn trong bóng đêm.
"Giết ta?"
Chú thích:
(1) 傒囊 (Hề Nang): tên của một con ma trong thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc trong tập 12 của "Sưu Thần ký" của Can Bảo đời Tấn: "Sống giữa hai ngọn núi, tâm hồn nó như trẻ thơ, thấy người thì đưa tay ra dụ."
26.01.23