Chương 166: Thi thể ở đây
Edit: jena
Là một biệt thử theo kiểu Tây Âu.
Bên ngoài là một cây ngô đồng lớn, vì vào đông nên cành lá trụi lủi, héo úa cằn cỗi.
Trên đường có nhiều xe đang đậu, có thể thấy trước cổng đặt vài vòng hoa.
"Nhà họ có người qua đời, gần đây có nhiều xe vào, cho nên bảo vệ mới không quá cẩn thận kiểm tra."
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Anh đã sớm nghĩ ra... Cũng đúng, anh luôn thông minh mà." Kể cả lúc đang vô cùng hoảng loạn, mọi người có thể mất kiểm soát nhưng Sở Nhuế vẫn bình tĩnh suy nghĩ như cũ, không giống như người bình thường.
Thương Trọng Lệ: "Có lẽ chúng ta phải chờ đến tối, buổi sáng ở đây nhiều người quá."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Ừm."
Thương Trọng Lệ không dám rời mắt khỏi Sở Nhuế, Sở Nhuế lo lắng bất an, trong lúc chờ đợi gương mặt luôn u sầu, không biết đang nghĩ gì.
Thương Trọng Lệ không nói thêm gì, thứ mấu chốt hiện đang ở chỗ người phụ nữ kia, cậu chỉ có thể im lặng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh đút vào túi áo khoác của mình.
Mặc vẫn ít quá, vẫn nhìn thấy rõ hình dáng cánh tay và vai anh, áo khoác không thể che lấp được thân hình gầy yếu của anh.
Từ sáng đến chiều, đêm đông dài hơn ban ngày, khi khu biệt thự bắt đầu sáng đèn chỉ mới 5 giờ chiều, có nơi thậm chí đã bật đèn điện sáng trưng.
Liên tục có người đi từ nhà số 4 ra ngoài, cũng có người đi vào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy người phụ nữ kia xuất hiện.
"Khoan đã, chờ trời tối hơn một chút." Rõ ràng luôn duy trì cảnh giác cao độ, cũng nôn nóng vô cùng, nhưng Sở Nhuế vẫn bình tĩnh yêu cầu chờ đợi thêm.
"Em biết rồi."
Chờ đến khi đêm đen buông xuống, đèn đường cũng đã bật khắp thành phố, không còn nhìn thấy bóng người, bọn họ mới từ từ xuống xe.
Thương Trọng Lệ ôm eo Sở Nhuế nhảy lên tường, Sở Nhuế phản ứng lại, phối hợp cùng với cậu, linh hoạt tránh máy quay, tiến vào trong sân.
Ở đây có rất nhiều người, chủ nhà đang tổ chức hoạt động gì đó, mọi người đều đang mặc quần áo tối màu.
Sở Nhuế xoay đầu nhìn Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ: "...?"
Bị Sở Nhuế nhìn chằm chằm đến mức tê dại cả da đầu, cậu cúi đầu nhìn, nhận ra mình đang mặc áo khoác màu xanh dương, Thương Trọng Lệ giật mình, nhanh chóng cởi áo khoác, lật ngược mặt còn lại ra ngoài.
Áo hoodie xám ở trong không phải vấn đề lớn, Sở Nhuế gật gật đầu.
"Rộng quá, làm sao tìm được phòng của người phụ nữ kia..."
Thương Trọng Lệ gặp khó khăn, cậu chuẩn bị dặn Sở Nhuế ở dưới lầu, chờ cậu lên lầu kiểm tra thì Sở Nhuế lại nói chuyện gì đó với người phục vụ, quay sang nói với mình: "Cô Trương ở phòng 03, tầng 2, tòa nhà phía Tây."
Thương Trọng Lệ: "..."
Đúng vậy, sao cậu lại quên mất bảo vệ có nói người kia là cô Trương...
Thương Trọng Lệ ngại ngùng cười, giả đò chỉ tay qua một tòa nhà: "Là chỗ đó?"
Sở Nhuế cầm tay cậu, đổi hướng khác: "Đây là hướng tây."
Quá mất mặt, Thương Trọng Lệ ho khan: "Em biết, đột nhiên quên thôi..."
Vạt áo bị túm lấy, Thương Trọng Lệ ngẩng đầu nhìn.
"Đi thôi!" Sở Nhuế nghiêm túc nói, không hề thoải mái chút nào.
Thương Trọng Lệ siết chặt tay: "Chúng ta đi!"
Hai người tránh đám đông, làm bộ như không có việc gì mà đi về phía tây, đôi khi gặp bảo vệ từ bên ngoài, Sở Nhuế liền nhanh tay lẹ mắt chào hỏi với người lạ. Đối phương thấy Sở Nhuế trông dạn dĩ quen thuộc, còn biết rõ cả chấn thương ở chân vì tai nạn của mình lúc trước, nghĩ rằng là một người bạn xã giao nào đó, ngại thân phận, đành nói mình không nhớ rõ, cũng làm bộ làm tịch chào hỏi.
Hai người cứ như vậy đã lừa gạt được bảo vệ ở đại sảnh, lên được tầng hai.
"Sao anh biết chân người kia từng bị thương?" Thương Trọng Lệ nhỏ giọng hỏi.
"Không chỉ là bị thương, chỉ sợ là gặp tai nạn xe hoặc gặp hỏa hoạn, bị vật nặng đè lên chân. Chân trái và chân phải của người đi khác nhau, chân trái đi nhẹ hơn, mũi chân không tự chủ mà hướng ra ngoài, bả vai trái cũng cao hơn so với bả vai phải, có nghĩa anh ta dùng chân phải chống đỡ lực. Nhưng anh ta thuận tay trái. Theo lý thuyết thì bên trái phải là bên phát lực nhưng tình huống của anh ta lại đối ngược. Hơn nữa một người đàn ông hơn 30 tuổi lại xin một ly nước ấm, hiển nhiên do gần đây bị thương nặng, và vết thương ở chân trái."
"Anh ta thuận tay trái?" Thương Trọng Lệ không hiểu, cậu thấy người đàn ông cầm ly nước bằng tay phải.
"Thuận tay trái, anh ta có thói quen dùng tay trái, ngón út tay trái để móng tay, khi nhìn người khác thì động bên trái trước, là thói quen từ nhỏ." Sở Nhuế vừa giải thích vừa quan sát trái phải.
Thương Trọng Lệ đã được lý giải nên không hỏi nữa, hai người ăn ý im lặng.
Bọn họ tìm được phòng 203.
"Làm sao đây?" Sở Nhuế hỏi, anh bối rối cắn móng tay.
Sau khi tìm được người phụ nữ thì nên làm gì?
"Em có thể thấy con quái vật đó đúng không?"
Thương Trọng Lệ gật gật đầu, không nói thêm nửa câu còn lại. Do cậu chạm vào Sở Nhuế nên mới nhìn thấy con quái vật kia.
"Em có thể giết nó không?" Sở Nhuế hỏi.
"Không biết, nhưng em có thể thử."
Nhưng còn một vấn đề nữa: "Chúng ta không thể động thủ ở đây, nhất định sẽ bị phát hiện."
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Đánh ngất rồi khiêng đi không được à?"
Một hành vi mất nhân đạo nhưng Sở Nhuế không nghĩ ra cách nào khác, đành phải thở ra.
Có vẻ đó là cách tốt nhất.
Có Thương Trọng Lệ ở đây, có lẽ không sao, người khác thấy khó, chỉ cần Thương Trọng Lệ thấy đơn giản là được.
Sở Nhuế gõ cửa phòng 203.
"Ai đó?" Cửa phòng từ từ mở ra: "Không phải đã nói khi nào ăn tối thì hẵng gọi tôi rồi hả..."
Người phụ nữ tỏ vẻ bất mãn, chờ đến khi cửa mở ra, nhìn thấy rõ hai người trước mặt, giọng nói liền im bặt, ánh mắt nghi hoặc: "Hai người là ai?"
Ánh sáng trong phòng tù mù, người phụ nữ mặc áo ngủ, có vẻ như mới ngủ một giấc.
Thương Trọng Lệ vừa định xuống tay, sau lưng người phụ nữ, ở nơi tối tăm nhất, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm cậu.
Bàn tay giơ lên cao chợt khựng lại, run rẩy đau đớn.
"Cậu... Cậu làm gì vậy? Hai người là ai?"
Người đàn ông này muốn đánh ngất cô!
Người phụ nữ nhận ra động tác của Thương Trọng Lệ, cô kêu to lên, chuẩn bị ra ngoài cầu cứu đột nhiên cả người run rẩy, lùi về trong căn phòng tối tăm.
Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng.
Phía sau cổ người phụ nữ nứt ra một đường, xương sống trắng nhởn lộ ra ngoài, ở vị trí đó, một con quái vật đen, cả người toàn là máu chui ra, nửa thân người bò lên đầu người phụ nữ, cái miệng đầy máu há to, liếm mút sau cổ của cô.
Nó... Con quái vật... đang ăn thịt người phụ nữ!
"Lép nhép lép nhép" tiếng nước vang bên tai, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ cảm thấy xương cốt cả người đều tê dại.
Người phụ nữ dần khô quắt lại, quái vật ăn chán chê liền thay thế người phụ nữ, hai chân vững vàng đáp xuống mặt đất, máu tươi và cốt tủy của người phụ nữ dung nhập vào máu thịt đen của nó.
Cơ bắp đỏ đậm cuồn cuộn, đầu lưỡi thon dài thè ra liếm láp giữa không trung.
Trong không khí vang lên tiếng nước bọt dính nhớp.
Trong nháy mắt, trong đầu như có một quả bom nổ.
"Lúc trước khi tôi cứu cậu, trong phòng bệnh không có thi thể của cha mẹ cậu..."
"Lúc trước khi tôi cứu cậu, trong phòng bệnh không có thi thể của cha mẹ cậu..."
Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Hứa Diệu, Sở Nhuế cảm thấy anh dường như đang ở trong một bồn nước lạnh, cả người lạnh âm 100 độ.
Thương Trọng Lệ nhanh chóng quyết định, rút kiếm chém về phía con quái vật. Kiếm dài đâm vào thân thể của nó, chọc thành một lỗ thủng. Thương Trọng Lệ chưa kịp vui mừng thì những thớ thịt lúc nhúc bò trườn lấp đầy lỗ thủng, chưa đến ba giây sau đã lành lại.
"A Nhuế, chạy mau!" Thương Trọng Lệ kéo Sở Nhuế chạy đi, đồng thời lấy bùa ra, muốn lập kết giới ngay cửa để chặn quái vật lại, không để nó ra ngoài đả thương người khác.
Sở Nhuế chạy đi, hai chân vô tri vô giác mà chạy.
Bỗng anh nghe thấy tiếng gọi khàn khàn ở phía sau.
"A Nhuế, chạy mau!"
18.01.23