Chương 157: Đi cùng nhau
Edit" jena
"Em làm gì vậy?" Sở Nhuế bị hành động của Thương Trọng Lệ dọa sợ, giọng nói còn ẩn chứa sự phẫn nộ khó tả.
"Chúng ta vừa mới xác định quan hệ với nhau, anh lại tìm một cái bóng đèn sáng trưng như thế kẹp ở giữa?" Thương Trọng Lệ không cam lòng yếu thế, tủi thân rầu rĩ mè nheo.
Thấy vậy, Sở Nhuế rơi lộp bộp trong lòng, vốn cũng không quá tức giận nên bây giờ như một quả bóng xì hơi: "Vậy thì cũng không thể ném nó đi dược, lỡ như nó bị thương thì sao?"
"Nó là tinh quái, sao mà bị thương dễ dàng như vậy được! Anh không thể thấy nó đáng yêu mà xem nó như búp bê sứ, hai cái bím tóc của nó vung lên cũng có thể quăng anh ra xa mấy mét!"
Thương Trọng Lệ nói xong lại càng buồn bã hơn: "Anh chỉ quan tâm nó chứ cũng không quan tâm tay của em có bị đau hay không..."
Sở Nhuế xấu hổ, ăn vạ quá mức!
Thấy Sở Nhuế không tin mình, Thương Trọng Lệ cố ý chỉ vào lòng bàn tay, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: "Tinh quái có cơ chế tự bảo vệ mình, giống như lửa đốt vậy, anh nhìn tay em nè?"
Sở Nhuế cúi đầu nhìn, lòng bàn tay của Thương Trọng Lệ đỏ lên, anh liền cảm thấy mình vừa hiểu lầm cậu nên áy náy: "Xin... Xin lỗi em!"
"Vậy anh giúp em thổi thổi chút đi!" Thương Trọng Lệ ngang ngược yêu cầu.
Sở Nhuế ngượng ngùng, nhưng vẫn đồng ý. Anh chủ động kéo tay Thương Trọng Lệ qua, cúi đầu thổi hơi hai cái. Lòng bàn tay Thương Trọng Lệ đầy vết chai, sáng sớm nay anh cũng đã biết, nhưng bây giờ anh mới nhìn thấy rõ.
"Ở đây..." Sở Nhuế chỉ vào khớp xương trên ngón giữa của Thương Trọng Lệ: "Sao em lại bị thương?"
Một vết sẹo trắng kéo dài từ bên này sang bên kia, uốn lượn đầy dữ tợn.
Đây là vết thương do không xử lý kịp thời, để lại sẹo.
"Lần đầu em ra ngoài bắt quỷ, không có kinh nghiệm, bị con quỷ đó dẫn qua cửa, bị cửa kẹp tay." Thương Trọng Lệ kể lại lần mạo hiểm kia, nói rằng không để bụng.
"Cửa?" Cửa gì lại có thể tạo thành một vết thương lớn như thế này, gần như là muốn làm đứt gãy cả ngón tay.
"Cửa sắt, nói đúng ra thì không hẳn là cửa sắt, nó bị rỉ sắt, tốc độ đóng lại nhanh nên sẽ va chạm mạnh, khi em tránh né đã dùng tay chắn lại, cho nên tay mới bị thương, là do em chưa có kinh nghiệm."
Thương Trọng Lệ không cảm thấy có vấn đề gì, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, bị thương một chút cũng không sao, dù lúc đó bị kẹp đứt ngón tay này thì sao, đối với cậu lúc đó thì tương lai đã được sắp đặt sẵn, số mệnh cũng đã định, không thể thay đổi, cho dù có chết cũng không có gì quá ghê gớm.
Nói một hồi, Thương Trọng Lệ nghẹn họng, vì cậu nhìn thấy Sở Nhuế cúi đầu, ánh mắt đau xót, gương mặt tinh tế lại hiền từ dường như bao phủ một một tầng Phật tính, thương xót nhìn tay mình.
"Khi đó em bao nhiêu tuổi?"
Thương Trọng Lệ nuốt nước bọt: "20 tuổi."
Chóp mũi Sở Nhuế run run, khóe mắt hơi đỏ lên.
20 tuổi hẳn là độ tuổi còn đang đi học, vậy mà Thương Trọng Lệ thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở tuổi 20.
"Em có thích tu đạo không?" Sở Nhuế hỏi.
Câu trả lời hoàn toàn khẳng định.
Thương Trọng Lệ đáp không cần nghĩ ngợi: "Không thích."
Giống với suy nghĩ trong lòng Sở Nhuế, khi còn trong phó bản《 Giấc mộng hoàng kê 》, cuộc sống trong mơ của họ khác hoàn toàn so với thế giới hiện thực. Trong hiện thực, tiềm thức họ e ngại điều gì, thiếu khuyết điều gì, mong muốn thứ gì, cảnh trong mơ sẽ cho họ thứ đó, cho nên phó bản ấy mới gọi là Giấc mộng hoàng kê.
Anh và Hứa Diệu đều bị ảo cảnh nhận ra nỗi sợ hãi trong tiềm thức, Hứa Diệu ghét cảnh đầu rơi máu chảy, ở trong mơ thì trở thành bác sĩ tâm lý, mà anh ước mơ có gia đình và bạn bè, hy vọng được sống như một người bình thường, giấc mơ cũng giúp anh thực hiện, chỉ có Thương Trọng Lệ...
Bây giờ nghĩ lại, cảnh sát và đạo sĩ là hai con đường trái ngược nhau. Một người tin vào chủ nghĩa duy vật, một người phải sống cùng phép thuật bùa chú.
Không để ý đến người thân cũng không sợ hãi quỷ thần, chỉ là chán ghét vận mình của mình thôi?
"Sao lại không từ chối?" Sở Nhuế cảm thấy bi thương.
"Sao mà từ chối được, không phải chỉ có mình em thôi à?" Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng đáp, nhẹ đến mức khiến Sở Nhuế muốn khóc.
"Đừng khóc mà..." Thương Trọng Lệ ôm Sở Nhuế vào lòng, cười đùa như an ủi: "Có nhiều thành tựu lắm đó, em có thể làm được nhiều thứ mà chính đạo không làm được, em có thể làm được những thứ mà người lớn không thể làm, không phải rất ngầu hả?"
Một lát sau, Sở Nhuế mới nhàn nhạt nói: "Anh không có khóc."
Vâng vâng vâng, anh không có khóc, chỉ là mắt dính bụi thôi đúng không? Thương Trọng Lệ cười cười, ôm lấy phần gáy của anh, hôn xuống.
A Nhuế của em sao mà thiện lương quá, thật chẳng khác nào Chúa của em.
Chúa có tấm lòng từ bi, cũng có ý chí sắt đá, Chúa là con người, mà con người cũng là Chúa.
"Trên người em còn vết thương nào khác không?" Sở Nhuế hỏi, anh dựa vào lồng ngực của Thương Trọng Lệ, cảm giác cả người Thương Trọng Lệ hơi căng lên.
Xem ra là có.
"Em cho anh xem..." Vừa nói, Sở Nhuế ngẩng đầu, bắt đầu cởi quần áo của Thương Trọng Lệ.
"!!!" Thương Trọng Lệ kinh ngạc, Sở Nhuế bạo như thế này ư?
"Không... Không ổn đâu, A Nhuế, anh đừng..."
"Không ổn cái gì mà không ổn, chúng ta đều là nam, sợ cái gì?" Sở Nhuế đáp, động tác càng cường ngạnh hơn.
Đều là nam, nhưng vấn đề là cậu ngại!
"Không phải... A Nhuế, anh đừng... Đừng..."
Thương Trọng Lệ bị động kêu lên, kêu một hồi, Sở Nhuế đỏ bừng cả mặt.
Sở Nhuế trừng mắt: "Đừng có kêu bậy!"
Thương Trọng Lệ cợt nhả kéo vai áo xuống: "Người bị đùa giỡn là em, sao anh lại ngại chứ..."
"Nếu không phải do em kêu như vậy..." Nói một nửa, Sở Nhuế không nói tiếp được, chỉ biết trừng mắt nhìn.
Sở Nhuế im lặng, bây giờ Thương Trọng Lệ lại ngứa ngáy tay chân, cong môi cười, giọng điệu ngả ngớn: "Như vậy gì cơ?"
Sở Nhuế thấy cậu híp mắt cười liền biết đang chọc ghẹo mình, anh tức giận véo lên tay Thương Trọng Lệ: "Dâm như vậy! Được chưa?"
"Ơ đau đau đau!" Thương Trọng Lệ bị véo kêu to: "Đau đau đau!"
Thương Trọng Lệ cố ý kêu, Sở Nhuế lại cho rằng anh véo đau thật, nhanh chóng rút tay lại: "Có trúng vết thương không?"
Thương Trọng Lệ giật mình, kéo tay Sở Nhuế qua: "Không có... Em giỡn với anh thôi."
Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không còn muốn xem vết thương của Thương Trọng Lệ nữa.
Anh nhận ra Thương Trọng Lệ đùa giỡn với mình là vì không muốn anh nhìn thấy vết thương.
Dưới lớp quần áo đó sẽ là gì?
Sở Nhuế không dám nghĩ, đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng gật gật đầu.
12 giờ.
Sở Nhuế nằm nghiêng trong lòng Thương Trọng Lệ, giống như đêm trước khi vào phó bản 《 Giấc mộng hoàng kê 》.
"Tối hôm đó, có phải anh nói anh động tâm với em không?" Thương Trọng Lệ oán thán ảo cảnh, nếu không phải vào ảo cảnh thì cậu và Sở Nhuế đã có thể ở với nhau thêm vài tiếng liền rồi.
Đối với người như họ, vài tiếng trong hiện thực còn đáng giá hơn vàng.
Sở Nhuế không đáp, anh có chút thẹn thùng.
"Ừm." Thật ra muốn nói với em sớm một chút, tình cảm của anh là từ từ phát sinh, sau đó thâm nhập vào cốt tủy.
"Em không ngủ hả?" Sở Nhuế hỏi, anh rất an tâm, gần đây không còn mơ thấy ác mộng, được Thương Trọng Lệ ôm như vậy liền cảm thấy buồn ngủ.
"Không dám ngủ..." Thương Trọng Lệ siết vòng tay, hai người dính sát vào nhau.
Giọng điệu lười biếng, còn nhuốm màu bi thương.
Sở Nhuế xoay người đối mặt với Thương Trọng Lệ, anh cùng vòng tay lên ôm lấy em cậu.
Thương Trọng Lệ mỉm cười. Sở Nhuế luôn dùng hành động để biểu đạt tình cảm, thật ra anh là người giỏi dùng ngôn ngữ hình thể, nhưng từ trước đến nay chưa cho cậu một món quà đặc biệt như thế này: "A Nhuế, thời gian trong hiện thực không chắc chắn, em sợ em nhắm mắt ngủ sẽ mất đi vài tiếng ở bên anh."
Sở Nhuế hiểu ý cậu, một khi bọn họ vào ảo cảnh, suy nghĩ và cảm xúc luôn căng thẳng, không bao giờ dám lơ là vì sợ bỏ sót manh mối mấu chốt, bỏ lỡ cơ hội, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, đặc biệt là khi họ đã đi đến hiện tại, mức độ nguy hiểm của ảo cảnh ngày càng tăng, đó không phải là nơi để họ âu yếm bên nhau.
"Nếu có thể được chết cùng một chỗ với anh thì cũng coi như là một cuộc sống hạnh phúc rồi đi!" Thương Trọng Lệ nói xong, nặng nề thở dài.
Lúc trước cậu có thể tự mình dẫn Sở Nhuế thoát khỏi ảo cảnh, nhưng lần này nếu không có Hứa Diệu giúp đỡ, bọn họ chắc chắn đã chết trong ảo cảnh rồi.
Lần này có Hứa Diệu, còn lần sau thì sao?
Cái chết của Đường Kiền như một hồi chuông cảnh báo, lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một người thân quen chết đi, biết được bản thân cũng sẽ bất lực. Lần cảnh báo lần này nói cho họ biết rằng họ có thể chết bất cứ lúc nào, sức mạnh của cậu quá nhỏ bé.
"Đừng có nói bậy!" Sở Nhuế ngắt lời Thương Trọng Lệ.
"Đừng nghĩ nhiều, nếu không biết con đường phía trước thì nên trân trọng mỗi giây phút của hiện tại. Có người yêu mình, anh cảm thấy cuộc đời này không đáng tiếc, không nhất định phải nhất quyết theo đuổi một cái gì cả."
Thương Trọng Lệ gật đầu: "Em cũng vậy."
Tình cảm ấm áp, trán tựa kề nhau, hơi thở giao triền.
"Ngày mai mình đi trung tâm thành phố nhé?"
"Hả?" Sở Nhuế díu hết cả mắt, giọng nói mềm nhẹ.
"Em có một chỗ muốn đi đã lâu rồi, em muốn đi với anh."
Sở Nhuế mỉm cười.
"Được..."
Dù không biết tương lai sẽ ra sao, nếu em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.
14.01.23