Chương 146: Tôi đau lòng

Edit: jena

Mưa giông gió bão, quái vật điên cuồng tấn công về phía trung tâm, trong chốc lát, một luồng sáng bạc lóa lên, xé toạc không gian, hàng chục con quái vật tiêu tán ngay lập tức.

Nếu ta cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng chém giết sắc bén còn vang vọng.

Thương Trọng Lệ thu kiếm, động tác lưu loát thành thục, cậu quay đầu, Sở Nhuế nằm trên mặt đất, gương mặt ngây ngốc nhìn về phía mình. Cả người anh nhuộm trong máu tươi nhưng không phải là máu của lũ quái vật mà là của anh. Trên cánh tay anh có một vết cắn dài, trên mặt đầy vết cào, miệng vết thương trên vai trái nhầy nhụa thịt đỏ.

"Xin lỗi, tôi tới chậm!" Thương Trọng Lệ đau xót, vội vàng đỡ Sở Nhuế, dìu anh vào trong tòa chung cư.

Dọc đường đi, Sở Nhuế chỉ biết ngơ ngác nhìn đối phương, không nói một lời, nhìn chăm chú đến mứuc Thương Trọng Lệ giật mình.

"A Nhuế, anh ổn không? Anh đang nghĩ gì vậy?"

Sở Nhuế vẫn im lặng.

Thương Trọng Lệ đau lòng siết chặt tay, cậu dìu anh ngồi xuống cầu thang, tìm thuốc men và băng gạc trong balo của anh.

Vì cậu biết rằng dù Sở Nhuế có ký ức hay không, anh luôn là người chu toàn trong mọi việc, chắc chắn sẽ mang theo những thứ cần thiết bên người. Cũng may, nhờ vậy nên bây giờ cậu mới có thể băng bó cho anh.

"Sẽ hơi đau một chút, anh chịu đựng nhé..." Thương Trọng Lệ cởi áo của Sở Nhuế, giúp anh xử lý vết thương. Vết thương kéo dài từ cánh tay lên bả vai, miệng vết thương bị khoét sâu, máu thịt lộ rõ, nhìn qua rất đáng sợ. Vết thương cũ trên người anh còn chưa lành lại chồng thêm vết thương mới, Thương Trọng Lệ cau mày, hành động cẩn thận, dịu dàng.

Càng chạm vào vết thương, trái tim Thương Trọng Lệ như bị ai bóp nghẹn. Đã nói phải bảo vệ anh, cuối cùng mày lại làm gì đây? Bị ảo cảnh bắt thóp, sa lầy vào ký ức cũ, cuối cùng đẩy anh vào hiểm cảnh, Thương Trọng Lệ, mày giỏi lắm!

Nghĩ đến chỉ cần cậu xuất hiện trễ hơn một chút, Sở Nhuế sẽ bỏ mạng trong ảo cảnh này, Sở Nhuế sẽ biến mất mãi mãi, bị mọi người quên lãng, cậu xót xa khôn nguôi.

"A Nhuế, tôi... Tôi đã nghĩ xong rồi, anh yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không..."

Nói được một nửa, Thương Trọng Lệ đột nhiên bị bóng hình gầy yếu ướt đẫm kia ôm chặt lấy.

"A... A Nhuế?" Thương Trọng Lệ trở tay không kịp, ngơ ngốc giơ hai tay giữa không trung, ngồi im không nhúc nhích, mà quả thực cậu cũng không dám nhúc nhích, vết thương trên vai của Sở Nhuế ngay dưới mí mắt cậu, chỉ cần động một chút liền rách toác ra.

Sở Nhuế ôm rất chặt, dưới mái hiên yên tĩnh, tiếng hít thở của anh cũng vô cùng nặng nề.

Bị ôm như vậy, Thương Trọng Lệ bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng, cậu giật giật khóe miệng: "A Nhuế à, ngoan nào, chúng ta phải xử lý vết thương trước đã, được không?"

Người trong lòng liền run rẩy, Thương Trọng Lệ hốt hoảng, hỏi ngay: "Anh sao thế? Sợ hả? Tôi... Vẫn bị đau sao?"

"Không... Không có." Giọng nói của Sở Nhuế khàn đặc, chất chứa sự mệt mỏi não nề cùng một niềm thỏa mãn khó tả: "Chỉ là tôi vừa nhận ra một điều..."

Ra là tình cảm của anh dành cho người này đã vô cùng đậm sâu, ra là Thương Trọng Lệ luôn mang đến cảm giác an toàn đặc biệt cho anh, cho nên dù anh đã mất ký ức, anh vẫn sẽ nhận định thân ảnh cầm kiếm trong mơ kia là người quan trọng với mình, anh cũng đã tin rằng người trong mơ đó sẽ luôn bảo vệ mình.

Là Thương Trọng Lệ.

May mắn rằng anh không sao, may mắn rằng anh đã thoát chết, tuy không biết sau này có gặp thêm chuyện gì không, có thể thoát ra khỏi ảo cảnh hay không, nhưng bây giờ anh đã có cơ hội giải bày lòng mình với Thương Trọng Lệ.

Không đau là tốt rồi... Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Anh nhận ra điều gì?"

Sở Nhuế lắc đầu, anh vẫn chưa nói, Thương Trọng Lệ cũng không gặng hỏi. Thật ra cậu rất hưởng thụ việc được anh ôm như thế này, điều này khiến cõi lòng cậu lâng lâng —— đương nhiên với tiền đề là phải xử lý xong vết thương trên người anh đã.

"A Nhuế à, anh thả ra một chút nhé, phải xử lý vết thương trước, nếu không..."

Sở Nhuế ngẩng đầu, ngắt lời: "Vết thương của cậu thì không đau à?"

Khóe mắt Sở Nhuế lấp lánh ánh nước, đuôi mắt rũ xuống, đau xót nhìn bả vai Thương Trọng Lệ. Gương mặt tái nhợt của anh khiến Thương Trọng Lệ ngây ngốc, sau đó mới nhận ra anh đang đề cập đến vết thương trên vai mình, cậu chẳng quan tâm, cười hề hề: "Tôi không sao đâu, khi còn nhỏ luyện công cũng bị thương nhiều, cái này không tính là gì..."

"Nhưng tôi khó chịu!" Sở Nhuế rầu rĩ nói: "Bọn họ không đau lòng nhưng tôi đau lòng."

Trái tim Thương Trọng Lệ đập nhanh, có cảm giác như linh hồn bay lên trời.

Sao thế này, cậu vừa khôi phục ký ức, bây giờ Sở Nhuế lại còn đau lòng cho mình, chẳng lẽ mình vẫn còn đang nằm mơ, vẫn còn chưa tỉnh lại? Cậu nhớ rõ, trước khi vào phó bản này, Sở Nhuế luôn trong tình trạng bất đắc dĩ mà thân cận với cậu, sau khi vào ảo cảnh cũng không tỏ rõ điều gì, vậy thì vì sao bây giờ anh lại thay đổi 180 độ như vậy?

"..." Thương Trọng Lệ nhướng cao mày, khóe miệng cũng bất giác giương lên.

Quên đi, có gì quan trọng đâu!

Thương Trọng Lệ vẫn chưa quen với thái độ này cua anh, Sở Nhuế lại tiếp tục nói một câu khiến cậu không thể tin nổi.

"Người mình thích bị thương, có ai mà không đau lòng? Đây là một điều rất bình thường."

Ơ... Hả?

Sở Nhuế lấy băng gạc, giúp Thương Trọng Lệ xử lý vết thương trước. Miệng vết thương của cậu đã ngừng chảy máu, nhưng vì hành động khi nãy nên lại bị nứt ra.

Thương Trọng Lệ vẫn chưa lấy lại tinh thần, niềm hạnh phúc to lớn nổ bùm bùm trong đầu, cậu phải dùng năng lực tự chủ mạnh mẽ để kéo lại lý trí đã bay tán đi.

Cậu nắm lấy tay Sở Nhuế, vui mừng hỏi: "A Nhuế, anh vừa mới nói... nói..."

Thương Trọng Lệ vẻ ngoài lạnh lùng, tính tình ích kỷ, cay nghiệt bây giờ lại như một đứa trẻ, chẳng giống gì một thanh niên trai tráng 24 tuổi.

Sở Nhuế nhìn chằm chằm cậu không đáp, anh chỉ dùng đôi môi nhợt nhạt lạnh lẽo của mình hôn lên môi cậu, khi vừa chạm vào lại cảm thấy cực kỳ nóng..

Thương Trọng Lệ choáng váng, cậu ăn đậu hũ của Sở Nhuế còn bạo hơn cả nụ hôn này nhiều nhưng lại không hề khiến trái tim cậu rung rinh như bây giờ, cậu vừa đình ôm lại anh thì Sở Nhuế liền buông tay ra.

"Băng bó vết thương!" Sở Nhuế bình tĩnh cúi đầu, xử lý vết thương của Thương Trọng Lệ. Lời vừa định nói ra của Thương Trọng Lệ đành phải nuốt ngược về, nhưng không sao, cậu hiểu, hoàn toàn hiểu, nếu không phải trong ảo cảnh còn nhiều nguy hiểm rình rập thì cậu chỉ muốn điên cuồng hò hét chạy vài vòng.

Còn gì hạnh phúc hơn khi cả hai cùng yêu nhau đâu!

Thương Trọng Lệ vì quá vui sướng nên không nhận ra hai bên tai của Sở Nhuế bỗng nổi hồng một mảng.

"Anh chắc chắn rồi đúng không?" Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế đang băng bó cho mình.

Sở Nhuế nhìn cậu, đáp: "Ừm."

Anh quấn băng xong cho cậu, Thương Trọng Lệ ngầm hiểu, xốc tay áo của anh ra, giúp anh xử lý vết thương. Hai người băng bó cho nhau, không hề thấy phiền phức.

"Cậu vào nhà 1301 từ cửa sổ à?" Sở Nhuế quay lại quỹ đạo cũ, thoát khỏi ảo cảnh là nhiệm vụ quan trọng nhất.

"Đúng vậy." Thương Trọng Lệ đáp không hề do dự.

"Vậy cậu nhìn thấy thứ gì trong nhà 1301, sao lại bất tỉnh?"

Thương Trọng Lệ chần chờ một giây, cuối cùng vẫn thành thật: "Khi đó dường như tôi nhìn thấy một không gian khác, sau đó thấy một vài chuyện khi trước, bị bóng đè, cho nên mới bất tỉnh."

"Bóng đè?"

Thương Trọng Lệ gật đầu: "Lúc trước tôi chưa từng kể về cha mẹ mình đúng không? Thật ra là như thế này, người Hồng Môn dây dưa với ảo cảnh suốt mấy trăm năm, mỗi thế hệ sẽ chọn một người để vào ảo cảnh. Nhưng ông nội của tôi từng nói ảo cảnh rất nguy hiểm, những người đi trước đi vào không thể quay về, cho nên việc được chọn là điều là mà ai cũng muốn tránh né..."

Nghe đến đây, Sở Nhuế giống như nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ ngay từ đầu người được chọn vào ảo cảnh không phải Thương Trọng Lệ?

"Anh cũng biết linh hồn của bậc cao nhân ở nhà tôi đúng không? Đó là một phần linh hồn của người đó may mắn thoát ra khỏi ảo cảnh, sau đó được người Hồng Môn quỳ bái, vì những gì mà ông ấy đã trải qua, ông ấy trở thành người lựa chọn người sẽ vào trong ảo cảnh. Những năm qua, người mà ông ấy chọn đều hơn 30 tuổi, những năm gần đây, nhân tài khan hiếm, có đủ năng lực để vào càng khó tìm hơn, mấy năm trước, người được chọn là cha tôi."

Quả nhiên là như vậy... Sở Nhuế thở dài, những người đi trước đều hơn 30 tuổi, mà Thương Trọng Lệ chỉ mới 24 tuổi, là con kế nghiệp cha? Sao mà buồn cười quá thể!

"Cha tôi ấy, biết rõ phản bội sẽ bị phỉ báng, nhưng ông ấy đã bỏ tôi lại, cùng mẹ tôi rời đi, cuối cùng chưa từng quay về."

04.01.23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play