Chương 139: Mật khẩu
Edit: jena
Sở Nhuế bị thanh niên mắng đến mức ngây người: "Cậu... Sao cậu lại ở đây?"
"Anh nói thử xem? Sao toi có thể biết anh gặp nguy hiểm mà bỏ mặc anh một mình được hả?!" Nói xong, Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Chỉ có anh mới tuyệt tình như vậy thôi! Sau khi anh vào nhà 1801 tôi luôn canh giữ ở đây, không ngờ anh lại lớn gan đến thế, anh không thể nói với tôi ư, tôi có thể xin lệnh điều tra một cách dễ dàng từ cảnh sát trưởng, vì sao anh phải mạo hiểm như vậy?"
Sở Nhuế: "Không phải người của cục cảnh sát đều là quái vật à?"
Nghe thấy được lời này, Thương Trọng Lệ cảm thấy nghẹn lời.
"Tôi không tin một ai."
Thương Trọng Lệ run giọng hỏi: "Không phải chúng ta là bạn của nhau sao?"
"Chỉ có cậu và Hứa Diệu cho rằng như vậy, trên thực tế, ai trong chúng ta cũng có khả năng trở thành quái vật. Cố Lị Lị là ví dụ."
Lời nói tuyệt tình lạnh lùng, Thương Trọng Lệ bây giờ mới nhận ra rằng ngay từ đầu Sở Nhuế hoàn toàn không tin tưởng mình, luôn cảnh giác đề phòng với cậu. Nói không đau lòng là nói dối, Thương Trọng Lệ hít sâu một hơi, chuẩn bị đáp lời thì cửa sổ vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hai con quái vật cùng lúc nhảy ra ngoài, lao về phía họ.
Thương Trọng Lệ đẩy Sở Nhuế đi, hai con quái vật đã đứng chắn trước lan can.
"Chạy mau!" Thương Trọng Lệ hô to, Sở Nhuế nhanh chân chạy về hướng đông, Thương Trọng Lệ chạy hướng ngược lại: "Xuống lầu đi!"
Hai người tách nhau ra, hai con quái vật cũng tách ra đuổi theo.
Sở Nhuế mở cửa cầu thang, quan sát thử, thang máy vừa lúc dừng ở tầng này, chỉ sợ rằng Thương Trọng Lệ là người dùng, anh không hề do dự mà vào thang máy, nhanh tay nhấn nút đóng cửa. Bên ngoài vang lên tiếng loảng xoảng đổ vỡ, trong chớp mắt, cửa thang máy khép lại hoàn toàn. Sở Nhuế dựa vào vách tường, trái tim bị bóp nghẹn, có cảm giác khó thở. Sở Nhuế nghĩ đến Thương Trọng Lệ, cậu ấy đã chạy đi hướng kia, bây giờ anh phải làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Sở Nhuế rối như tơ vò, tuy anh nói lời nhẫn tâm với Thương Trọng Lệ nhưng anh cũng không hề không quan tâm đến cậu. Cậu cứu anh không chỉ một lần, và nếu không phải vì anh, cậu cũng không lâm vào nguy hiểm như bây giờ.
Thương Trọng Lệ sẽ ra sao? Cậu ấy sẽ chết ư? Hay sẽ biến thành quái vật như bọn chúng?
Sở Nhuế thấy anh không thể tưởng tượng ra được kết cục của Thương Trọng Lệ. Cuối cùng, anh siết chặt tay, mở cửa sổ thoát hiểm, lấy bình chữa cháy ra, khiêng bình chữa cháy chạy về phía tây.
Cầu thang chật hẹp ẩm ướt, âm u tối tăm, gió vù vù, còn có mùi máu tươi, Sở Nhuế nhíu mày, tăng tốc độ chạy. Đến tầng 18, Sở Nhuế không biết Thương Trọng Lệ ở đâu, anh chỉ có thể cố gắng chạy tiếp. Thể lực của anh không tốt, huống hồ trên vai còn vác một bình chữa cháy, khi bước chân dần trở nên bủn rủn, Sở Nhuế chợt nghe thấy tiếng chạy hỗn loạn. Anh nhanh chân hơn, vừa chạy vừa giơ cao bình chữa cháy, bấm vòi phun ra, cho đến khi khói trắng phủ khắp cầu thang, vừa qua chỗ ngoặt, anh và Thương Trọng Lệ đâm sầm vào nhau.
"Cẩn thận!" Thương Trọng Lệ hô to một tiếng, cậu ôm lấy Sở Nhuế, cả hai cùng nhau mất đà ngã xuống cầu thang. Thương Trọng Lệ dùng bàn tay ôm lấy phần gáy của anh giúp anh không bị thương.
Khi không gian tĩnh lặng lại, Sở Nhuế chú ý thấy trên bả vai Thương Trọng Lệ có một vết cào lớn.
Anh ngẩng đầu nhìn, quái vật dùng tốc độ cực nhanh lao xuống từ trên lầu, khói trắng mù mịt trong không khí che mờ mắt nó. Nó vặn vẹo sờ soạng trên cầu thang, nhân cơ hội này, Sở Nhuế đỡ lấy Thương Trọng Lệ, chạy ra ngoài cửa.
Sau khi thoát ra ngoài, Sở Nhuế đặt Thương Trọng Lệ xuống, chốt cửa lại, lại lấy xe đạp, các vật dụng trên hành lang chống đỡ lên trước cửa thoát hiểm. Khi làm xong, Sở Nhuế đã kiệt sức.
Thương Trọng Lệ thở hổn hển, giương mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải anh không tin tôi sao? Sao còn cứu tôi?"
"Giữa chúng ta có quan hệ gì?" Sở Nhuế nhìn qua khe cửa, thấy quái vật đã chạy xuống lầu thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quan hệ... Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế.
Không có quan hệ gì, chẳng qua người này vừa mới lạnh lùng nói một câu tàn nhẫn với cậu, bây giờ lại liều mạng cứu cậu, thật sự khiến cho suy nghĩ của cậu trôi xa, nghĩ làm giữa bọn họ có một tia khả năng.
Nghĩ như vậy, Thương Trọng Lệ lại nhìn về phía anh. Anh đã chạy một quãng đường dài, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lại sắc bén như dao, nhưng điều này lại không khiến anh trở nên khó gần mà ngược lại, gương mặt thanh tú trở nên cực kỳ sinh động.
Thương Trọng Lệ ngắm nhìn Sở Nhuế thật kỹ, cậu khẽ nhếch cánh môi nhợt nhạt, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
"Cậu nhìn gì vậy?" Sở Nhuế cau mày.
Thương Trọng Lệ tỉnh táo lại, để che giấu hành vi phạm tội thì dời mắt đi.
"Không có gì..."
Nghỉ ngơi chốc lát, Sở Nhuế lấy điện thoại của Phương Dịch Lâm ra.
"Cái gì vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Điện thoại của Phương Dịch Lâm."
"Tối nay anh mạo hiểm quay lại đây chỉ vì tìm thứ này?"
Sở Nhuế không phủ nhận, anh ngồi xếp bằng dưới mặt đất, mân mê chiếc điện thoại đã bị khóa.
Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Bây giờ anh không đề phòng tôi nữa à? Bây giờ lại tin tôi?" Lời nói tràn ngập sự tủi thân, oán giận, nhưng sau đó Thương Trọng Lệ nhanh chóng cảm thấy hối hận vì mình buột miệng nói như vậy, cậu sợ anh sẽ tức giận...
Cậu nhìn Sở Nhuế, Sở Nhuế không tức giận, chỉ nói: "Cậu đã cứu tôi hai lần, nếu không tin cậu thì ông trời cũng không tha thứ cho tôi nổi." Anh nhíu mày, nhập một dãy số vào, điện thoại thông báo sai mật khẩu.
"Dùng cái mạng này để đổi lấy được lòng tin của anh thì cũng đáng." Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế không trả lời, sợ anh không thích mình nói giỡn, bèn đổi đề tài: "Anh bấm gì vậy?"
"Sinh nhật của Phương Dịch Lâm." Sở Nhuế tùy tiện đáp.
Thương Trọng Lệ kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại biết sinh nhật của cô ấy?" Sở Nhuế không trả lời, nhưng cũng đủ khiến Thương Trọng Lệ bội phục, dù có thể biết được bằng cách nào đi chăng nữa thì cũng thông minh hơn những cảnh sát tuyến đầu mà cậu biết rồi.
Sinh nhật không đúng?
Sở Nhuế lấy điện thoại của mình ra, tìm kiếm.
"Anh lại làm gì vậy?"
"Xem lịch âm." Sinh nhật dương lịch không đúng thì có thể sử dụng theo lịch âm.
Sau đó Sở Nhuế nhập sinh nhật Phương Dịch Lâm theo lịch âm vào, vẫn sai như cũ.
"Không đúng, anh thấy cô ấy giấu điện thoại đi không muốn cha mẹ mình biết thì hẳn là không thể dùng mật khẩu có liên quan đến gia đình của mình rồi." Thương Trọng Lệ thuận miệng nói, vừa dứt lời, Sở Nhuế liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc. Thương Trọng Lệ hẫng một nhịp: "Sao... Sao thế?"
"Cậu nói đúng." Sở Nhuế cúi đầu suy tư: "Vậy thì sẽ là gì?"
"Không phải cô ấy có bạn trai à, hay là sinh nhật của bạn trai?" Thương Trọng Lệ phân tích nhưng ngay sau đó liền cảm thấy khó khăn, sao mà học có thể biết được ngày sinh nhật bạn trai Phương Dịch Lâm chứ.
Bỗng chốc, Sở Nhuế nói: "Cậu đoán cô ấy có muốn những người khác biết nội dung trong điện thoại của mình không?"
Thương Trọng Lệ cái hiểu cái không: "Ý anh là... người giống như chúng ta?"
Sở Nhuế gật gật đầu, anh nhìn thông báo "Còn một lần thử, thất bại sẽ khóa điện thoại trong 1 phút" trên màn hình, rơi vào trầm tư.
"Cũng không đúng, chúng ta có thể biết được một mật khẩu chung nào? Nội dung cảnh trong mơ? Nhung mọi người đều mơ thấy nhiều phó bản, nội dung của các phó bản lại không giống nhau."
Tâm trí Thương Trọng Lệ chợt lóe lên: "Hay là những cảnh trong mơ ghép vần lại rồi đối chiếu với các con số trên bàn phím?"
Thương Trọng Lệ chỉ chỉ vào điện thoại: "Anh thử xem."
Sở Nhuế thử nhập "63645464".
【 Mở khóa sau 1 phút 】
Thông báo mật khẩu sai, Thương Trọng Lệ gãi gãi đầu: "Cũng không đúng?"
Nhìn thời gian đếm ngược trên màn hình, Sở Nhuế dường như đã nghĩ ra một đáp án, chờ đến khi thời gian chờ kết thúc, anh nhập một dãy ký tự vào.
Điện thoại mở khóa.
Thương Trọng Lệ hỏi: "Mở được rồi? Anh nhập gì vậy?"
Sở Nhuế đáp: "Tầm Bí."
Thương Trọng Lệ ngẩng người, cậu không quá tình nguyện nhớ lại các chi tiết trong mơ, bao nhiêu đêm thống khổ trải qua, mỗi một giấc mơ đều xuất hiện một tấm card màu đen có hai chữ "Tầm bí" màu đỏ to lớn nổi bật ở giữa.
Giao diện màn hình là một cặp đôi nam nữ, Sở Nhuế ngó lơ, đầu tiên kiểm tra lịch sử trò chuyện trước, thấy các mối quan hệ của Phương Dịch Lâm khá tốt, nhưng thường xuyên liên lạc thì chỉ có vài người, thời gian liên lạc gần nhất là một tháng trước, có lẽ khi đó là thời điểm Phương Dịch Lâm bắt đầu có vấn đề về tâm lý.
Sở Nhuế lướt nhanh nội dung, điểm kỳ lạ là Phương Dịch Lâm không hề nói với ai về chuyện giấc mơ của mình, ngay cả bạn trai cũng không, chỉ có vài tin nhắn than phiền chất lượng giấc ngủ không tốt, luôn nằm mơ.
——————————
23:13
【 Thỏ con ngoan ngoãn: Uống thuốc cũng không được, vẫn ngủ không ngon. 】
【 Luôn giữ cửa mở: Tại sao vậy? 】
【 Thỏ con ngoan ngoãn: Em cũng không biết 】
【 Luôn giữ cửa mở: Em yêu, em đừng nghĩ quá nhiều, buổi sáng nghĩ gì thì ban đêm thường mơ thấy cái đó, cho nên mới dễ gặp ác mộng! 】
23:22
【 Luôn giữ cửa mở: Em yêu, em ngủ rồi sao? 】
【 Luôn giữ cửa mở: Ngủ ngon, mơ đẹp 】
25:30
【 Thỏ con ngoan ngoãn: Sao anh biết em ngủ không ngon vì nằm mơ thấy ác mộng? 】
——————————
Sở Nhuế đọc đoạn tin nhắn này, sau lưng có chút lạnh người. Phương Dịch Lâm thông minh hơn so với anh nghĩ nhiều, xem ra cô cũng chưa từng nói những nội dung trong giấc mơ của mình cho ai biết, cho nên mới dò hỏi bạn trai như vậy.
Sở Nhuế kiểm tra bản ghi chú và phần trình duyệt, trong bản ghi chú có một bản bút ký, bên trong chỉ viết một mục "1", phần trình duyệt thông báo người dùng đã xóa lịch sử, không tìm thấy được thông tin gì.
"Cô ấy rất cẩn thận."
Sở Nhuế gật gật đầu: "Nhưng cô ấy không biết những con quái vật kia cũng không quá thông minh."
Thương Trọng Lệ không rõ nhưng cậu biết Sở Nhuế chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Không thể xem lịch sử cũng không thể khôi phục các trang web trong quá khứ, Sở Nhuế thử dùng số điện thoại và thông tin cá nhân của Phương Dịch Lâm tìm kiếm trên mạng, tìm thấy những thứ mà Phương Dịch Lâm luôn tra cứu.
Đều liên quan đến giấc mơ. Vì sao không thể phân biệt được cảnh trong mơ với hiện thực? Mơ thấy quỷ là dấu hiệu gì? Liên tục gặp ác mộng là dấu hiệu gì?
Những nội dung thời gian sau càng khó có thể tưởng tượng hơn. Mơ và thực cái nào mới là thật? Sau khi tự sát có thể đến thế giới khác không? Con người có linh hồn không? Cảm thấy mình bị theo dõi thì nên làm gì?
Đáp án cho những vấn đề này đều rất đáng sợ, khiến người khác sởn tóc gáy, Sở Nhuế cảm nhận được suy nghĩ của Phương Dịch Lâm ngày càng hỗn loạn hơn, những nội dung tìm kiếm càng lúc càng mất khống chế.
Nhưng trong đó có một tên miền không có nội dung cụ thể, có lẽ là một trang web riêng tư, Sở Nhuế nhấp vào, phát hiện là một trang ghi chú, giống như sổ nhật ký, nhưng tính bảo mật cao, muốn vào phải có tên người dùng và mật khẩu.
"Lại là mật khẩu!" Thương Trọng Lệ chán chường, sao mà Phương Dịch Lâm thích mật khẩu quá vậy.
Sở Nhuế hít một hơi, lần này anh không suy nghĩ nhiều nữa, trước tiên nhập tên họ, ngày sinh nhật vào.
Đều sai.
Đảo vị trí.
Vẫn sai.
Sở Nhuế: "..."
Thất bại liên tục khiến anh có chút nhụt chí.
"Hay là chúng ta quay về trước, sau khi về sẽ có nhiều thời gian suy nghĩ hơn." Thương Trọng Lệ đề nghị.
Sở Nhuế nhìn vết thương trên vai cậu, gật đầu đồng ý.
Trên đường về, hai người ngồi trên xe không nói một lời, Sở Nhuế nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Xe dừng trước đèn đỏ ngay ngã tư, Thương Trọng Lệ nhịp ngón tay trên vô-lăng, cảm thấy nhàm chán, bỗng nhiên Sở Nhuế lại hỏi : "Liệu có một ngày nào đó khi chúng ta tỉnh lại, chúng ta chính là những người duy nhất còn sống trên thế giới này?"
Thương Trọng Lệ nghiêng đầu nhìn Sở Nhuế, cậu nghe thấy một nỗi niềm bi thương nồng đậm trong lời nói của anh, cậu nhớ đến những lời anh nói với mình, có lẽ nhìn thấy Cố Lị Lị biến thành quái vật đã tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng anh, mới khiến anh đột nhiên không dám tin tưởng vào cậu và Hứa Diệu nữa.
"Cậu nói xem, lỡ như những con quái vật đó, liệu có khả năng rằng bọn họ cũng từng là người, sau đó từ từ biến thành quái vật không? Liệu có một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ bị biến thành quái vật giống như vậy hay không?"
22.12.22