Chương 135: Cô rất hạnh phúc
Edit: jena
Đầu ngón tay Hứa Diệu bật mở hộp quẹt, ánh lửa bùng lên rồi lại tắt ngúm, hắn rít một hơi thuốc, đôi mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa gió mịt mù, hắn hít hà một hơi rồi xoay người đi về phía hai người đang ngồi trong phòng.
"Chúng ta cần sắp xếp lại một số vấn đề trong mơ."
Con chuột bắt đầu di chuyển, những trang ghi chép của sổ khám bệnh mở ra: "Tôi đã lấy các ca bệnh của bệnh viện trong thời gian gần đây, bao gồm ba chúng ta thì có tổng cộng 6 bệnh nhân có trường hợp giống chúng ta, thường xuyên nằm mơ, những cảnh trong mơ ngoại trừ những người đặc thù thì đều giống như những phó bản trong game kinh dị."
"Sáu người đều mơ thấy phó bản trong game?" Sở Nhuế viết hai chữ phó bản lên giấy rồi dùng bút đỏ khoanh tròn.
"Hay là chúng ta đang ở trong một phó bản game? Chỉ là chúng ta đều mất trí nhớ, quên mất quá khứ của mình?" Thương Trọng Lệ phân tích.
Hứa Diệu suy tư, không ý kiến.
"Có khả năng này." Sở Nhuế nói: 'Nhưng không có chứng cứ nên không dám khẳng định 100%."
Anh nhìn về phía Hứa Diệu: "Tình huống của những người này bây giờ như thế nào?"
"Ba người chúng ta, Phương Dịch Lâm và Hạ Hiểu Cương đã chết, còn có một cô gái tên là Cố Lị Lị, hai ngày trước vừa đến khám bệnh. Cô ấy nói dạo gần đây ngủ không ngon, bị bóng đè, thường xuyên cáu giận, nhưng không nói nhiều về nội dung trong giấc mơ, chỉ nói rằng nằm mơ thấy những thứ như ma quỷ, quái vật."
Thương Trọng Lệ hỏi: "Chỉ có vài người như vậy thôi?" So với tưởng tượng của cậu thì ít đi nhiều, có nghĩa là chỉ có sáu người tham gia cùng nhau? Thậm chí đã có hai người đã qua đời.
"Khoa tâm lý có uy tín nhất của thành phố S là ở đây, nếu ở đây không có thì những chỗ khác cũng không." Sở Nhuế hỏi Hứa Diệu: "Lần khám tiếp theo của cô ấy là khi nào?"
"Hôm nay."
Mưa rơi tầm tã, gột rửa cả thành phố.
4 giờ chiều, mưa mù bay đầy trời, một người phụ nữ đứng trước phòng khám, cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Hứa có ở đây không?"
"Xin mời vào." Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhịp nhịp trên mặt bàn.
Người phụ nữ hơi câu nệ, cô vén áo khoác hơi thấm nước mưa, ngồi xuống: "Bác sĩ Hứa, tôi đến tái khám."
"Trạng thái gần đây của cô như thế nào?"
"Đã đỡ hơn, uống thuốc vào ngủ cũng tốt hơn, dù đã dừng uống thuốc hai ngày vẫn không nằm mơ nữa."
Hứa Diệu nghe lời cô nói xong thì lòng bàn tay khẽ đặt lên trang sách: "Thật à..."
"Đúng vậy!"
Một lát sau, Hứa Diệu hỏi cô: "Lần trước cô nói cô nằm mơ thấy những thứ rất đáng sợ, có thể kể cho tôi nghe cô đã thấy gì được không?"
Người phụ nữ run lên, sau đó dùng tay vén tóc mái, cố gắng bình tĩnh đáp: "Tôi không nhớ rõ..."
"Là vậy à, à, gần đây tôi có một bệnh nhân xuất hiện các triệu chứng giống như cô, tôi có thấy khá thú vị, có lẽ có thể trị liệu hai người cùng nhau, như vậy sẽ thuận lợi cho việc theo dõi tiến độ của cả hai hơn."
Người phụ nữ cười cười: "Không cần đâu, tôi chỉ bị thiếu ngủ mà thôi..."
"Cốc cốc cốc."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vừa đúng lúc." Hứa Diệu đứng dậy mở cửa: "Cậu ấy tới rồi, hai người có thể trò chuyện với nhau một chút."
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, người vừa vào cửa là một người đàn ông văn nhã, quần áo sạch sẽ, tươm tất, nhìn qua khá gầy.
"Cậu trông gầy quá, lại nằm mơ nữa à?" Hứa Diệu hỏi.
Người phụ nữ dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Dạ, tối hôm qua lại mơ thấy quỷ, một con quỷ màu trắng, mổ bụng ăn ruột người..."
Người phụ nữ nghe xong thì sau lưng toát mồ hôi lạnh.
"Còn gì nữa không?"
"Cũng giống như trước, có vẻ như tôi đang tìm thứ gì đó, phải tìm được thì mới có thể rời đi, tìm tìm mãi, vẫn không tìm thấy gì, bạn đồng hành đã chết chết, cuối cùng tôi cũng thoát ra ngoài được, sau đó thì tôi tỉnh dậy."
Hứa Diệu đi đến trước mặt người phụ nữ: "Cô Cố, cô nằm mơ thấy gì? Không phải hôm trước cô cũng nói mình mơ thấy ma quỷ à?"
Người phụ nữ run rẩy khóe miệng, gượng cười: "Không... Không có mơ, không phải... Tôi... Tôi thật sự không nhớ được, tôi cảm thấy tôi hết bệnh rồi, không cần khám nữa..." Người phụ nữ nói xong thì đứng dậy rời đi, khi cô xoay người, thấy rõ được gương mặt của người đàn ông vừa bước vào. Ánh mắt người nọ khô khốc, tinh thần uể oải, dường như đã nhiều ngày không ngủ ngon, trên người dày đặc âm khí.
Người phụ nữ "lộp bộp" trong lòng, cắn môi quay mặt đi.
"Thật sự không khám nữa? Tôi thấy sắc mặt cô kém lắm, thường xuyên nằm mơ sẽ dẫn đến việc không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực, dần dà sẽ sinh ra nghi ngờ với cuộc sống của mình, cho nên tôi kiến nghị cô nên khắc phục tình trạng giấc ngủ của mình trước, định kỳ đến bệnh viện khám bệnh."
Hứa Diệu khuyên bảo, bỗng nhiên người phụ nữ dồn dập ngắt lời: "Tôi không có nằm mơ! Cuộc sống của tôi rất tốt, tôi không cần đến khám nữa! Tôi rất khỏe!" Cô cường điệu, lặp lại hai lần sau đó cầm túi xách lao ra ngoài.
Người phụ nữ đi rồi, trong phòng còn hai người đối diện nhau.
Người đàn ông dỡ bỏ sự mỏi mệt, dựng thẳng lưng eo: "Cô ấy tự thôi miên chính mình, cô ấy chắc chắn cũng giống chúng ta."
"Sao cô ấy lại sợ hãi nói về cảnh trong mơ như vậy?"
Người đàn ông suy tư nói: "Anh không thấy cô ấy giống anh như lúc đầu à?"
Nói đến đây, Hứa Diệu nhận ra: "Ý cậu là cô ấy trốn tránh giấc mơ, sa lầy vào cuộc sống hiện tại?"
"Có lẽ vậy."
Hứa Diệu lắc đầu, khẽ cười: "Tôi cảm thấy cậu mới là người đáng sợ nhất đó, Sở Nhuế."
Sở Nhuế: "...?"
Hứa Diệu đánh giá Sở Nhuế, người này nhỏ hơn hắn khoảng 4, 5 tuổi, bộ dạng bình thường, không có dung mạo hay khí chất gì xuất chúng nhưng lại là người lý trí, bình tĩnh nhất.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Hứa Diệu nghiễm nhiên đã xem Sở Nhuế là đội trưởng của cả ba người.
"Trước tiên cứ theo dõi cô ấy đã."
***
Ngày hôm sau, Cố Lị Lị không đến bệnh viện nữa, cô là một giáo viên tiểu học, mỗi ngày mặc kệ mưa gió bão bùng, luôn cầm dù đi xe công cộng đến trường học, 5 giờ tan trường lại bắt đầu chấm bài rồi ngồi chuyến xe cuối cùng về nhà.
"Tiểu Cố, tan làm à?"
Cố Lị Lị gật đầu với đồng nghiệp thay cho lời chào: "Đúng vậy."
"Cô về cẩn thận một chút, mưa kéo dài tận nửa tháng, may là hệ thống thoát nước của thành phố S tốt đất, nếu không không biết ngập lụt tới dạng nào rồi."
Cố Lị Lị gật đầu, cầm dù ra khỏi trường học.
Mưa rơi lộp bộp, Cố Lị Lị nhìn ra ngoài cửa sổ sững sờ, đèn xe buýt bật sáng, giữa khung cảnh tối tăm chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vài thứ. Trên mặt đất là dấu chân hỗn loạn, hơi nước ẩm ướt khiến con người dễ dàng bực bội.
Xe đến trạm, Cố Lị Lị quay đầu nhìn về phía cửa, người vừa lên xe là một bà cụ lớn tuổi, bước đi tập tễnh.
Đó là một bà cụ vô cùng bình thường.
Trong nháy mắt, bà lão bỗng nhiên thay đổi hình dáng, đồng tử của Cố Lị Lị co rút lại, nhưng sau một lát, cô đã khôi phục lại tầm nhìn bình thường, quay đầu sang một bên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nỗi sợ hãi vừa nãy chỉ là ảo giác —— nếu ta bỏ qua đôi môi trắng bệch của cô.
Điện thoại vang lên, Cố Lị Lị bắt máy: "Alo ông xã..."
Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng trầm thấp của người đàn ông cô yêu, xoa dịu tâm trạng bất an của cô.
"Em về nhà ngay, còn 3 trạm nữa. Anh đã nấu cơm tối chưa?"
Điện thoại lại vang lên tiếng gọi mẹ của trẻ con, Cố Lị Lị mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thản, ưu sầu giữ chân mày cũng hóa thành hư không.
Cô đã nói rồi, cô rất khỏe.
Cô không phải một phóng viên, cũng không vì đưa tin thật mà đắc tội tư bản rồi bị phong sát, cùng đường mạt vận, chồng và con trai cô cũng không mất vì tai nạn giao thông.
Những thứ đó đều là ảo mộng xa vời, giấc mộng đều là giả, đây mới là cuộc sống thực sự.
Cô rất hạnh phúc, không sai!
...
Khi Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ tìm thấy Cố Lị Lị, cô đang cùng chồng và con mình đi dạo phố.
Sở Nhuế đứng cách Cố Lị Lị một khoảng. Thương Trọng Lệ hơi nhíu mày: "Cô ấy nhìn khá tốt đó, không hề nhìn ra vấn đề gì."
Không chỉ như vậy, người phụ nữ có sắc mặt hồng nhuận, biểu cảm vui vẻ, không phải nói là khá tốt mà là vô cùng tốt mới đúng.
Thương Trọng Lệ thấy Cố Lị Lị đang lựa trang sức trong một cửa hàng, một chiếc xe đẩy chở hàng đi ngang qua, che khuất thân hình của Cố Lị Lị, xe đẩy rời đi, ba người đứng trong cửa hàng biến thành quái vật.
Giây tiếp theo, bọn họ lại quay về hình dạng ban đầu.
"Anh... Anh có thấy không?" Thương Trọng Lệ kinh ngạc.
"Có, có thấy."
Thương Trọng Lệ hỏi: "Không phải anh nói rằng Cố Lị Lị không nhìn thấy quái vật ư?"
Sở Nhuế nheo mắt, anh quan sát kỹ, bây giờ càng nắm chắc được kỹ xảo của quái vật, lúc trước ở bệnh viện, anh đã xác nhận nhiều lần, Cố Lị Lị không phải quái vật.
"Cô ấy đang biến thành quái vật." Sở Nhuế kết luận.
Thương Trọng Lệ sửng sốt: "Là sao cơ?"
Sở Nhuế quay đầu, ánh mắt sâu kín: "Cô ấy, đang biến thành quái vật, cô ấy bị đồng hóa."
18.12.22