Chương 131: Không có gì đặc biệt?
Edit: jena
Đêm khuya, một bóng xanh thình lình xuất hiện trên con đường trống trải.
"Không... Không có một ai..."
Sở Nhuế cắn răng, không tin nổi tiếp tục cất bước đi giữa sự im lặng chết chóc giữa trời đất bao la.
Không có gì đặc biệt, Sở Nhuế nghĩ thầm.
Thị giác, thính giác, ảo giác đều như cũ, anh cũng không xuất hiện một hiện tượng sinh lý bất thường nào. Anh không có thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ, cũng không có khả năng bay hay leo lên vách núi trong một nốt nhạc.
Hơn nửa đêm ra ngoài phố thử nghiệm như một thằng ngốc, anh còn cho rằng mình là Spider Man hay Batman chuyển thế à?! Quả là ngu xuẩn!
Sở Nhuế thở dài, chuẩn bị quay về, bụi mưa lất phất và gió lạnh thổi vào trong cổ áo anh. Sở Nhuế run lên bần bật.
Rõ là mùa thu, sao lại lạnh như vậy...
Sở Nhuế liếc mắt nhìn qua góc đường, nhưng chỉ vừa liếc qua, anh đã cứng đờ người.
Không một bóng người đi trên phố, dưới ánh đèn tù mù xuất hiện một người đàn ông bước đi tập tễnh.
Cả không gian chỉ có hai người họ.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hai mắt dại ra, tròng trắng chiếm lớn, khóe mắt còn có một chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra.
Người này đang đi về phía Sở Nhuế.
Sở Nhuế nín thở, siết chặt lất cán dù, nhanh chóng quay đầu nhìn xuống đất, giọt mưa rơi xuống đất bắn lên, tiếng "lộp cộp" càng thêm vang vọng giữa tiếng mưa rơi.
Là anh nhìn lầm?
Sở Nhuế chớp chớp mắt, muốn giúp mình tỉnh táo hơn, anh lại nhìn về phía đèn đường.
Dưới đèn đường, một người đàn ông trạc 30 tuổi đang đi thật nhanh, người nọ không bung dù, mặt nhăn nhó, có vẻ đang oán thán cơn mưa dầm kéo dài.
Là một người đàn ông bình thường, hoàn toàn bình thường.
Sở Nhuế nuốt nước bọt, bước nhanh hơn, quay lưng về phía người đàn ông.
Đi được vài bước, mũi Sở Nhuế giật giật, anh lại tăng tốc độ, khi đi đến ngã tư, anh bất chợt quay đầu, nhìn về phía người đàn ông phía sau.
Tròng trắng và dịch trắng lại tiếp tục xuất hiện trong mắt anh.
"——!"
Thần kinh căng thẳng, Sở Nhuế trợn mắt, siết chặt cán dù, nhanh chóng bước đi, không dám dừng lại nữa.
Anh không nhìn lầm, chắc chắn không lầm!
Bước chân nhanh bắn nước tung tóe, lộ ra sự hốt hoảng.
Khi về đến tiểu khu, bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật, Sở Nhuế cầm thẻ nhà quét qua, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng mắt ở bảo vệ.
Bảo vệ mặc đồng phục, thân hình căng trướng như quả cầu, Sở Nhuế chỉ có thể nhìn thấy một bên tai, trên vành tai dính nhớp một vật thể màu trắng.
Nhìn kỹ hơn, hình thể của bảo vệ lại trở nên bình thường như cũ.
Sở Nhuế nuốt nuốt nước bọt, sau khi cổng sắt mở ra, anh cố gắng ra vẻ tự nhiên bước vào, toàn bộ quá trình đều cố tình lờ đi tình huống của bảo vệ. Khi đi qua cổng, nhìn sang bên trái đường, anh lại nhìn thấy một chiếc xe chạy đến, đèn xe lóa sáng chói mắt.
Những giọt nước mưa chạy xuôi theo con đường như một dòng sông nhỏ, xe vừa chạy qua liền bắn một hàng nước lên cao, Sở Nhuế muốn né tránh nhưng đã bị nước hắt lên quần.
Anh nâng mắt nhìn vào trong xe, bên trong cửa sổ tối đen như mực là một con quái vật có gương mặt vặn vẹo.
"..."
Sở Nhuế phát ngốc ở ven đường.
Anh, có vẻ đúng là có năng lực mà người bình thường không có được.
Vào 3 giờ sáng, khu dân cư trở nên có sức sống hơn. Nhanh chóng, trên đường lại xuất hiện thêm nhiều người. Từ ngã tư phía trước có một đứa nhỏ bị xe ô tô chạy ngang qua bắn nước lên người, có hai người cao tuổi đang đi bộ với nhau ở ven đường, bảo vệ ngồi trong chốt cũng bị tiếng còi xe giật mình tỉnh dậy, đi ra ngoài duỗi người.
Xe dừng ở ven đường, chủ nhân của chiếc xe bước xuống mắng mỏ đứa trẻ kia, có xu thế muốn động tay động chân. Bảo vệ thấy thế thì đi đến ngăn cản, hai người cao tuổi kia sợ bị ảnh hưởng nên đi về phía Sở Nhuế, vừa đi vừa xem náo nhiệt.
Nhìn qua có vẻ như không hề liên quan đến mình, Sở Nhuế vẫn cảm thấy sự rét lạnh bao trùm toàn thân.
Anh không chần chờ nữa, cất bước rời đi.
Khí lạnh như ung nhọt mọc trong xương tủy, mọc đầy sau lưng anh. Anh không nhìn ra phía sau, nhưng anh có cảm giác sau lưng đang có năm đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm.
Khi đi đến khúc cua, tiếng ồn ngày một nhỏ hơn, gần như không nghe thấy gì nữa. Sở Nhuế do dự một giây, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn.
Dưới đèn đường, có năm thân hình đứng thẳng tắp trên đường, những ánh mắt vô hồn đang nhìn thẳng về phía anh.
***
Trong vườn bên cạnh khu dân cư ven hồ, Thương Trọng Lệ cầm bánh bao nóng hổi, sữa đậu nành và dù nhìn xung quanh, không thấy có bảo vệ ở đây, không biết có được vào hay không.
Cậu không mời mà đến, có đường đột quá không?
6 giờ sáng, có sớm quá không?
Từ nhà cậu lái xe đến đây cũng mất một tiếng, cậu sợ lỡ thời điểm, khi tới thì anh ấy đã rời đi, cho nên 3 giờ đã dậy rồi sửa soạng chuẩn bị tươm tất.
Cậu cũng đã nghĩ kỹ lý do rồi, liên quan đến thứ đã xuất hiện ở nhà số 1802 đã tấn công Sở Nhuế, anh ấy hẳn là sẽ quan tâm thôi!
Thương Trọng Lệ lắc lư thân mình, nhảy nhót đi về phía nhà của Sở Nhuế. Từ hôm nhìn thấy Sở Nhuế điền thông tin khai báo cậu đã biết được số nhà anh, như vậy thì không tính là lạm dụng chức quyền đúng không...
Anh ấy sẽ không tức giận đâu, đúng không?
Hôm nay cậu mặc như thế này được không? Sở Nhuế có thích sữa đậu nành không? Liệu thế này có gấp gáp quá không? Lỡ như anh ấy không thích thì sao?
Lấy hết can đảm gõ cửa, không bao lâu sau, cửa mở.
Người mở cửa là Sở Nhuế, sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi trắng bệch, nhìn qua vô cùng tiều tụy: "Có việc gì?"
Thương Trọng Lệ kinh ngạc: "Anh sao thế? Người không khỏe? Tôi... Tôi đến thăm anh, tôi có mang bữa sáng đến cho anh."
Thương Trọng Lệ hoàn toàn quên sạch những gì cần nói, Sở Nhuế không ổn chút nào, có lẽ cậu nên ở lại chăm sóc cho anh...
"Cảm ơn cậu, nhưng tôi không khỏe lắm, sẽ không ăn sáng." Nói xong, anh muốn đóng cửa, Thương Trọng Lệ thấy thế thì vội vàng dùng tay chặn lại ngay kẹt cửa.
"Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về thứ đã tấn công anh, tôi đã phản ánh chuyện này với đồng nghiệp, người đó cũng đã điều tra về bác sĩ tên Hứa Diệu, anh đoán xem như thế nào?" Thương Trọng Lệ có chút lo lắng, cậu không muốn cứ thế mà rời đi.
Ngoài dự đoán, Sở Nhuế cũng không tò mò về chuyện này như cậu nghĩ, anh không hỏi, chỉ làm một động tác im lặng: "Nếu vụ án không liên quan đến tôi thì sau này không cần liên lạc tôi nữa, tôi chỉ là một người bình thường, cảnh sát Thương sau này cũng đừng tìm tôi làm gì." Nói xong, "lạch cạch" một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Thương Trọng Lệ đứng trước cửa, gió thổi qua tay lạnh cả người. Cậu lo lắng cho sức khỏe của anh, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu vì sự mâu thuẫn của anh.
Sữa đậu nành trong túi vẫn còn nóng, cậu do dự vài giây, cuối cùng chậm rãi rời đi.
Sau cánh cửa, Sở Nhuế đứng ngay tại chỗ, trong phòng tối tăm, không nhìn thấy mặt trời ở bên ngoài, cũng không bật đèn.
Huyền quan đối diện với phòng khách, Sở Nhuế xoay người sang chỗ khác, người đàn ông và người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Bây giờ là 6 giờ 25 phút sáng.
"Là ai vậy con?" Người đàn ông hỏi, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
"Một người bạn không quá quen." Sở Nhuế cũng không hỏi vì sao cha mẹ lại rời giường sớm như vậy, cũng không hỏi vì sao họ lại không bật đèn mà lại ngồi trong phòng khách tối đen, anh cúi đầu trả lời: "Con còn buồn ngủ, con về phòng đây."
Hai người ngồi trên ghế sô pha chầm chậm quay đầu: "Được."
Sở Nhuế đi từng bước như bình thường, khi đi đến lối nhỏ thì tăng tốc, hai ba bước đã vào trong phòng, tì lưng lên cửa thở hổn hển.
Trên trán, từng giọt mồ hôi lăn dài.
Điện thoại nhận được tin nhắn, là của Thương Trọng Lệ.
【. 】
Sở Nhuế nhìn chằm chằm điện thoại, do dự không biết có nên tin Thương Trọng Lệ hay không, có nên kể lại những chuyện mà anh đã trải qua cho đối phương nghe hay không. Ba giây tiếp theo, anh gửi tin nhắn.
【 Khi tôi đi làm sẽ ngồi xe số 1, 8 giờ 18 phút, ở toa số 4. 】
... 7 giờ 50 phút.
Sở Nhuế ăn mặc chỉnh tề, ba người còn lại trong nhà đã ăn xong bữa cơm.
Thức ăn ngon miệng chẳng khác gì từ trước đến giờ lại như bữa cơm cuối cùng của Sở Nhuế, anh không khỏi nhớ đến đống bầy nhầy màu trắng như não người ở trong thùng rác ở nhà Hoa Lạc Thâm, cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa.
"Con không đói, con đi làm trước đây." Sở Nhuế cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, đáy mắt không tỏ ra hoảng loạn hay sợ hãi.
Anh chỉ nhìn ba người trước mặt, ba "người" có hành vi cử chỉ như máy móc.
Người phụ nữ hỏi: "Không ăn cơm thì trưa sẽ đói."
Sở Nhuế không ra cửa ngay, không hoang mang mà trả lời: "Con sẽ ăn cơm trưa sớm một chút, cơm trưa là cái này đúng không ạ?" Anh chỉ vào hộp cơm ở trên bàn.
Người phụ nữ gật đầu, vẫn giống như một con gối rỗ bị giật dây.
Sở Nhuế lấy hộp cơm, đi ra cửa: "Hoa à, cậu đừng đi, chờ tôi về rồi tối chúng ta xem TV."
Người đàn ông quay qua, lớp da trên mặt nhăn nheo lại tạo thành một biểu tình kỳ quái: "OK."
Sở Nhuế cụp mắt, đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, anh tự nhiên đi về phía thang máy, đứng trong thang máy, từ thang máy xuống tầng trệt.
Sau khi ra khỏi thang máy, bước chân có hơi nhanh hơn.
Đi qua chốt bảo vệ, bảo vệ ở trong vừa ngáp một cái. Đi ra khỏi khu dân cư, mưa rơi lộp bộp trên dù, bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất, khi đi ngang qua thùng rác màu xanh anh hơi dừng lại một chút. Nhưng một giây sau anh đã nhanh chân đi đến trạm tàu điện ngầm.
Trong thùng rác có một hộp cơm lẳng lặng nằm im, nhanh chóng bị nước mưa xối ướt nhẹp.
16.12.22