Chương 123: Bệnh viện
Edit: jena
Khắp nơi tràn ngập mùi sát trùng gay mũi. Sáng sớm trời đổ mưa, không khí ướt át.
"Tình huống này đã xảy ra trong bao lâu rồi?" Bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi.
Sở Nhuế nheo mắt suy nghĩ: "Gần một tháng."
"Cậu nói cụ thể hơn đi."
"Mỗi tối tôi đều nằm mơ, tôi mơ thấy gia đình và bạn bè đều đã chết, tôi là một đứa trẻ mồ côi, còn là một đứa trẻ đặc biệt thông minh, gần như là thiên tài?"
"Phụt..." Bên cạnh vang lên tiếng động, Sở Nhuế dời mắt nhìn qua.
Một người đàn ông cao 1m9 co người trên ghế, nhìn qua có chút buồn cười: "Bé Sở, cậu ở trong mơ đúng là nam chính thường thấy trong tiểu thuyết lãng mạn đó!"
Sở Nhuế ngại ngùng cười trừ hai tiếng: "Nhưng tôi nói thật."
Bác sĩ nghiêm túc bảo người ngồi trên ghế yên tĩnh lại: "Cậu nói tiếp đi."
Hầu kết của Sở Nhuế mất tự nhiên lăn lộn lên xuống, để kể lại hết những gì anh nằm mơ thì cần phải chuẩn bị tâm lý trước. Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, anh chậm rãi nói: "Cảnh trong mơ đứt quãng, tôi ở trong mơ là một người rất thông minh, luôn đi cùng một người khác vào trong một trò chơi, vượt qua từng phó bản có thể nhận tiền thưởng, trong trò chơi có rất nhiều yêu quái, còn có cả quỷ..."
Những gì anh nhìn thấy trong mơ hoàn toàn đối lập với bộ dạng trí thức, nho nhã của anh. Người ngồi trên ghế cũng thẳng lưng dậy, nghiêm túc lắng nghe.
"Trong giấc mơ thứ nhất, có một người phụ nữ thành phố bị lừa bán đến một làng quê, vì người chồng của cô ấy vô sinh, họ không sinh được con trai, cô ấy bị bắt làm gái bán hoa, sau khi chết thì oán niệm của cô ấy trở thành quái vật nguyền rủa toàn bộ người trong làng, những người trong làng dần biến thành những người lùn thấp bé, tất cả đều giống như những đứa trẻ."
"Giấc mơ thứ hai là về hai người chị em, người em trai thường rình coi chị mình, dụ dỗ chị mình bước vào con đường loạn luân, họ sinh ra một đứa trẻ bị thiểu năng, một đứa trẻ có sức khỏe yếu ớt. Người chị gái bị luân thường đạo lý dày vò nên dần trở nên điên cuồng hơn. Sau đó, người em trai vì di tình biệt luyến mà lấy lửa thiêu chết chị mình, cho đến chết, người phụ nữ cũng không biết rằng chính em trai mình đã hại chết mình. Đàn ông quả thực là những kẻ bạc tình bạc nghĩa."
"Giấc mơ thứ ba là về họa sĩ Cừu Anh, gia cảnh bần hàn bị sĩ phu đương thời khinh thường, sau đó bị văn nhân xa lánh, suốt ngày ông ấy chỉ sống trong ảo tưởng, cuối cùng phơi thây ngoài hoang dã không một ai quan tâm, cũng không có ai phúng viếng."
"Giấc mơ thứ tư là về một người cha, khi dùng máy cắt cỏ đã vô tình phanh thây chính ba đứa con của mình đang trốn trong bụi cỏ khô. Vợ của ông ấy không chịu nổi cú sốc này nên đã bệnh nặng rồi qua đời, chỉ còn một mình ông ấy và người con gái nhỏ tuổi nhất nương tựa vào nhau sống tiếp. Vì người cha mãi sống trong ăn năn, hối hận, cuối cùng ông ấy đã kéo con gái út của mình cùng nhau xuống địa ngục."
"Giấc mơ thứ năm là ở trong lăng mộ của Chu Mục Vương, có một con đường được xây từ người sống, có hố chôn vạn người, có thần thú ỳ quái, có cả kỳ môn độn giáp."
"Giấc mơ thứ sáu, một nhóm quý tộc quyền quý ở một đất nước Tây Âu thờ phụng Satan, chúng nuôi những con chó săn hung dữ to lớn, lấy việc tàn sát chúng sinh làm niềm vui, mỗi tuần đều có hoạt động hiến tế Satan, hành hạ phụ nữ đến chết, xẻo thịt người để ăn, quan hệ đồng tính tập thể với trẻ nhỏ trên đài hiến tế."
"Giấc mơ thứ bảy ở trong một trường họ, đó là một sinh viên nam tự ti có quan hệ yêu đương với một sinh viên nam ưu tú trong trường, mối quan hệ của họ bị phát hiện, sinh viên nam tự ti bị bạn học bắt nạt, vũ nhục, tống tiền, người còn lại chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Sau đó sinh viên nam tự ti bị chụp ảnh phát tán khắp trường, bị bàn tán điều tiếng, mẹ của cậu ấy không chịu nổi đả kích nên đã tự sát. Cậu ấy không còn điều gì luyến tiếc trong cuộc sống nên cuối cùng cũng tự sát."
Sở Nhuế đã nói xong.
Đôi mắt anh mờ mịt âm u, đầy vẻ sợ hãi.
Trong phòng tham vấn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.
"Cậu bị cô lập?" Cuối cùng, giọng nói thanh lãnh của bác sĩ vang lên.
Sở Nhuế sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không, từ nhỏ đến lớn tôi sống hòa hợp với bạn bè và đồng nghiệp."
"Còn với cha mẹ của cậu thì sao?" Bác sĩ hỏi.
"Cha mẹ tôi... chúng tôi rất tốt, tôi cũng không phản nghịch."
Bác sĩ nhíu mày: "Cậu làm việc gì?"
"Lập trình viên, công tác ổn định."
"Trường đại học?"
"Bình thường, tôi học tập cũng như những người khác." Nói đến vấn đề học tập, quả thực quá trình học của anh hoàn toàn đối lập với người thông minh ở trong giấc mơ, Sở Nhuế có chút ngại ngùng.
"Lạ quá..." Bác sĩ nhìn bệnh án, lại ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Nhuế, đôi môi mỏng khép mở: "Nếu phân tích từ giấc mơ của cậu thì cậu là một người có bóng ma tâm lý về gia đình, là người bị áp lực trước quyền lực, cũng có một thời gian dài chịu sự giám sát hà khắc từ người khác..."
Bác sĩ dừng một chút: "Thậm chí còn có khả năng cậu đã từng tận mắt nhìn thấy người chết. Hơn nữa còn là một người đặc biệt quan trọng, hoặc là gia đình, hoặc là bạn bè."
"Không thể nào!" Người đàn ông cao 1m9 ngồi trên ghế cướp lời: "Tôi lớn lên cùng với cậu ấy, nhà cậu ấy có bao nhiêu người tôi cũng biết."
Sở Nhuế gật đầu khẳng định, ánh mắt nhìn người trên người lại nhìn bác sĩ, ngoại trừ hơi mỏi mệt thì hoàn toàn bình thường.
Bác sĩ đẩy gọng kính, suy tư một chút, lại hỏi: "Gần đây cậu có xem phim kinh dị hay xem bói không? Hay gặp phải sự tình gì đó kỳ quái?"
Sở Nhuế lắc đầu: "Rất bình thường, không có gì khác lạ."
"Vậy thì quá kỳ lạ."
Sở Nhuế và người đàn ông đi ra bệnh viện, cơn mưa vẫn rỉ rả kéo dài, bầu trời xám xịt.
Người đàn ông bung dù: "Cậu lấy thuốc chưa?"
Sở Nhuế giơ túi nilon lên: "Thuốc ngủ và thuốc an thần."
"Được rồi, về nhà cố gắng ngủ một chút, đừng nghĩ nhiều quá, cậu nghe bác sĩ nói chưa, cậu nghĩ quá nhiều, cho nên mới nằm mơ những thứ quái dị như vậy."
"Thật ư?" Sở Nhuế hiển nhiên có chút hoài nghi về lời chẩn đoán của bác sĩ.
"Đương nhiên rồi, bác sĩ nói mà cậu còn không tin, cậu còn không thấy chính mình nghĩ nhiều à? Ngay cả tiềm thức cũng đang nghĩ đúng không?"
Người đàn ông cầm dù, hai người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ trồng hai hàng cây ngô đồng.
"Hoa, tôi cảm thấy tôi đã quên mất thứ gì đó." Sở Nhuế nhìn vào khoảng không vô định, dường như đang hồi tưởng gì đó.
"Quên gì?" Người đàn ông hỏi: "Đều là mơ cả, quên được thì quên đi, cậu mơ cái gì cũng lung tung hỗn loạn, chúng ta là những người thanh niên mơn mởn tuổi trẻ, phải tích cực hướng về phía ánh sáng mặt trời, được không? Người ở trong mơ cũng chỉ ở trong mơ thôi..."
Người đàn ông cầm dù ở bên cạnh liến thoắng liên tục, Sở Nhuế im lặng đi theo, ánh mắt mơ hồ nhìn cơn mưa.
Rốt cuộc anh đã quên mất điều gì?
Một người đàn ông không cầm dù đang đi về hướng ngược lại bọn họ, thần thái người này uể oải, trang phục lại thời thượng, cả người là một cây hàng hiệu, mày kiếm mắt sáng, dáng người như tượng điêu khắc, dù trạng thái mệt mỏi, chán chường không che lấp được khí chất của đối phương.
"Được rồi biết rồi, anh đến bệnh viện rồi..."
Giọng nói cũng rất êm tai, dường như anh đã nghe qua ở đâu đó.
"Em mới là đồ thần kinh, anh rất ổn, rất bình thường, OK? Bạch Linh, em dám nói bậy nữa anh về sẽ xé miệng em!"
"Bé Sở, cậu nhìn gì vậy?" Người ở bên cạnh đẩy đẩy Sở Nhuế, anh vẫn chưa hoàn hồn, tầm mắt vừa đụng phải người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.
Khi hai ánh mắt giao nhau, trái tim của Sở Nhuế bỗng nhiên trĩu nặng, đập thật nhanh, anh cụp mắt xuống: "Không, không có gì, đi thôi!"
Hai bên đi hai hướng ngược nhau.
Người đàn ông gọi điện thoại dừng bước chân, nhìn chằm chằm bóng dáng của Sở Nhuế, trong lúc lơ đãng thì hơi nhướng mày.
"Thương Trọng Lệ, anh có nghe thấy em nói gì không hả?!"
Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn quát lớn: "Phiền chết đi được! Em nói với ông một tiếng, anh đi bệnh viện xong sẽ đến cục cảnh sát báo tin."
11.12.22