Chương 612:

Hiện tại, ý thức của Tiêu Mặc Chiến, đã hết sức hỗn loạn! “Cô ấy.”

Không, không thể nói ra được!

Một âm thanh duy nhất, thoáng qua trong đầu Tiêu Mặc Chiến. Thân là tướng sĩ ở biên giới phía Bắc, lúc nào cũng có thể bị kẻ địch bắt đi.

Loại tình huống bỏ thuốc nghiệm hình tra hỏi, Tiêu Mặc Chiến cũng không phải hoàn toàn không đề phòng.

Chỉ cần trước khi bị hạ thuốc, cưỡng ép thôi miên chính mình, khiến cho mình tin tưởng tin tức sai lệch là chính xác, lâm vào cảnh khốn cùng khi bị thuốc thôi miên, đương nhiên là được giải quyết một cách dễ dàng!

Nhưng mà, đây là loại huấn luyện đặc biệt, chỉ có người tâm tình cực kỳ kiên định mới có thể kịp thời phản kháng.

Mà Tiêu Mặc Chiến, thân là Hổ uý Ngũ phẩm, tiếp xúc không ít chuyện cơ mật, đương nhiên từng được huấn luyện cái này.

Lâm Kiều Như ở đâu?

Lâm Kiều Như…

Anh ta không biết Lâm Kiều Như ở đầu… Anh ta không biết… Ở nửa đường, anh ta ném Lâm Kiều Như ra khỏi xe, những chuyện khác, cái gì cũng không biết…

Tiêu Mặc Chiến thở hổn hển mất hơi thật sâu, máu trên người, tong tỏng chảy xuống. “Tôi… Lâm Kiều Như… cô ấy đến..”

“Nói mau!”

Người tra hỏi Tiêu Mặc Chiến, nghe được ý tứ trong lời của anh ta có chút buông lỏng, anh ta vô cùng kích động.

Công lao trong tay, lần này không thể chạy khỏi rồi!

Mặc dù thiếu chủ đã dặn dò, nhất định phải giữ lại mạng sống của Tiêu Mặc Chiến, hành hạ mua vui thôi. Nhưng mà bây giờ, toàn thân Tiêu Mặc Chiến đã không còn một chỗ lành lặn, bộ dạng hấp hối.

Anh ta phải chết không thể nghi ngờ nữa!

Trước mắt, anh ta cũng đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều rồi!

Có điều, chỉ cần lấy được tin tức của Lâm Kiều Như, tìm được Lâm Kiều Như trước một bước, lập tức có thể lập được công lớn!

Huống chi hiện tại Tiêu Mặc Chiến cũng đã bị hành hạ đủ rồi, có lẽ thiếu chủ đã hài lòng!

Trong mắt người tra hỏi, thoáng qua vẻ đắc ý.

“Tao nhổ!”

Tiêu Mặc Chiến đột nhiên biến sắc mặt, sử dụng toàn lực phun một bãi nước miếng vào người tra hỏi! “Loại tiểu nhân hèn hạ như mày, hỏi ông mày không được thì bỏ thuốc, còn muốn biết tung tích của cô Lâm Kiều Như?”

“Mày nằm mơ đi!”

“Sao mày dám..”

Người tra hỏi quá mức ham mê công danh lợi lộc, âm thanh Tiêu Mặc Chiến nói chuyện lại nhỏ, cho nên anh ta dựa vào rất gần, do đó bị Tiêu Mặc Chiến phun trúng một bãi nước miếng.

Người nọ dùng tay áo hung hăng lau mặt một cái: “Rút răng nó ra hết cho tao!”

“Khá đặc biệt nhỉ, miệng lại cứng như thế, cũng đừng trách mấy anh, không để lại mặt mũi cho mày nhé!”

“Hu!”

Nhưng Tiêu Mặc Chiến chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt đi, không có vẻ sợ hãi chút nào!

Nếu như đổi thành ngày thường, chỉ có hai ba tên nhãi nhép này, làm sao Tiêu Mặc Chiến có thể không địch lại?

Nhưng bây giờ, Tiêu Mặc Chiến đã bị hành hạ khoảng ba ngày ba đêm, nước lạnh thẩm roi da, nước sôi luộc da, muối hột rắc vết thương, thậm chí là trực tiếp vi bàn ủi sắt gì đó…

Hiện tại Tiêu Mặc Chiến có thể miễn cưỡng hô hấp nói chuyện, tất cả đều là bởi vì ý chí sống bền bỉ của anh ta cực kỳ mạnh!

Anh không muốn chết ở trong tay đám người này!

Cho dù chết, Tiêu Mặc Chiến cũng phải mang cô Kiều Như bình an vô sự đến gặp Chiến thần Thiên Vũ, lúc đó anh ta mới có thể trút xuống một hơi!

Tiêu Mặc Chiến không có chút lực phản kháng nào, bị người mở miệng ra, cái kiềm đáng sợ lạnh lẽo banh rộng ra, đã được đưa đến gần răng của Tiêu Mặc Chiến.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Am!”

Một tiếng vang thật lớn!

Mật thất vốn dĩ mờ tối, đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mạnh, mọi người ở đây lập tức bị chói đến mức không mở mắt ra được!

Mật thất do một tấm thép được đúc thành bức tường, trực tiếp bị người dùng nội kình đánh vỡ chỉ trong một quyền.

Ngay sau đó, một bóng người xé gió mà vào.

Là Tần Vũ Phong!

Tần Vũ Phong xuất hiện, ngược sáng mà đi. Dưới ánh đèn, anh như thiên thần hạ phà!

Ôm một ngọn lửa hừng hực!

Mang theo cơn giận ngút trời!

Trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay, dường như khói súng tràn ngập, san lấp đất bằng!

“Người nào vậy?”

Một gã hộ vệ Tần Phiệt xoay người, lập tức nhìn thấy Tần Vũ Phong ngược sáng đứng thẳng, như thiên thần hạ xuống!

“Thiên Vũ đại nhân!”

Tiêu Mặc Chiến cũng tỉnh táo ngay lập tức, giống như được phản chiếu ánh sáng vậy, trong hai mắt toát ra ánh sáng khiếp người trước đó chưa từng có!

Tiêu Mặc Chiến nhìn thấy Chiến thần Thiên Vũ. Lần này, cho dù anh ta có chết, cũng yên tâm được rồi!

“Không hay rồi, Chiến thần Thiên Vũ đến!”

Nghe được lời của Tiêu Mặc Chiến, tất cả người của Tân Phiệt có mặt ở đây, cũng lập tức phản ứng.

“Mẹ! Không phải anh ta ở tỉnh Điện Thuận sao? Sao lại đuổi về nhanh vậy?”

“Xong rồi, xong rồi!” Những hộ vệ Tần Phiệt như lâm đại địch, lập tức móc ra vũ khí hướng về phía Tân Vũ Phong! Nhìn thấy Chiến thần Thiên Vũ, chỉ có thể liều chết đánh cược một lần!

Mở hết hoả lực!

“Âm! Bich! Bich! Bich! Bich!” Rừng súng mưa đạn đếm không hết, lập tức đánh về phía Tần Vũ Phong!

Tân Vũ Phong không né không tránh, Long Uy Thiên Cang phát động toàn diện, quanh thân lập tức bao phủ một tầng ánh sáng vàng, Du Long tự hiện lên, tiếng rồng ngâm, lấn át tiếng súng đạn!

“Đó còn là người sao?”

“Chạy mau!” Có một hộ vệ tự biết không thể đánh lại, hét to một tiếng cảnh báo đồng bọn, sau đó mở cửa mật mã, điên cuồng chạy trốn. Nhưng mà bọn nào đâu có biết, trong hành lang lầu ba mươi ba, đã sắp xếp không ít tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách, Hành động của bọn họ, không khác nào tự chui đầu vào lưới, gần như là vừa mới ra cửa, lập tức bị tập kích.

Tân Vũ Phong ở trong phòng, từng bước đi về phía Tiêu Mặc Chiến.

Thấy bộ dạng đó của Tiêu Mặc Chiến, cho dù Tần Vũ Phong là một người đàn ông ý chí kiên cường, trong mắt cũng không nhịn được dâng lên lệ nóng.

Tần Vũ Phong cởi dây thừng trói Tiêu Mặc Chiến, Tiêu Mặc Chiến lập tức không chút phản kháng rơi thẳng xuống đất, Tần Vũ Phong đón lấy Tiêu Mặc Chiến.

Những ngày qua, Tiêu Mặc Chiến bị hành hạ như thế nào? Trên người ngay cả một mảnh thịt lành lặn cũng không có!

Tần Vũ Phong vốn dĩ không cách nào tưởng tượng, những ngày qua Tiêu Mặc Chiến làm sao sống được! “Mặc Chiến, cậu chịu khổ rồi.”

Tần Vũ Phong cau mày nói, lấy ra một viên linh đan, nhét vào trong miệng Tiêu Mặc Chiến, kéo dài tính mạng Tiêu Mặc Chiến.

Sinh mệnh lực Tiêu Mặc Chiến vốn suy yếu giảm sút, lập tức dồi dào trở lại không ít.

Mặc dù cả người vẫn chật vật không chịu nổi, trạng thái cực kỳ kém, nhưng nhìn bằng mắt thường thì đã có thể thấy được, so với khi Tần Vũ Phong tháo dây thừng, anh ta đã khá hơn nhiều.

“Thiên Thiên Vũ đại nhân.” Tiêu Mặc Chiến hít sâu một hơi, sau khi ăn linh đan vào, lập tức hoá thành một dòng nước ấm, truyền khắp tứ chi bách hài.

Tiêu Mặc Chiến nắm vạt áo của Tần Vũ Phong, tiếp tục nói đứt quãng: “Cô Kiều Như… trốn ở, chỗ tôi bị bắt đi về phía nam mười cây số, ở trong một rừng cây, cô Kiều Như chạy không xa… có lẽ… đang trốn ở một nơi nào đó.”

“Thuộc, thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ tốt cho cô Kiều Như..” Tiêu Mặc Chiến gằn từng chữ.

Tần Vũ Phong thấy bộ dạng này ở trong mắt Tiêu Mặc Chiến, trong lòng lại chua xót vô cùng: “Không phải lỗi của cậu! Không cần nói nữa, tiết kiệm thể lực một chút! Chuyện tiếp theo, giao cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play