Chương 197

Phú hào ở nơi này đều đưa quà đã chuẩn bị sớm ra, cái sau xa hoa hơn cái trước.

Tính riêng quà mừng nhà họ Hạng thu hôm nay thôi cũng trị giá cao tới vài tỷ.

Mấy ông lớn nhà họ Hạng đều cười thấy rằng không thấy mắt.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng hét lớn truyền vào : “Chủ tịch Phong Vân đến!”

Vừa dứt lời, không khí náo động trong hội trường như đông cứng lại.

Vẻ mặt của rất nhiều phủ hào đều có vẻ mất tự nhiên.

Dưới sự triệu tập của Hạng Hồng Vũ, bọn họ liên hợp phong giết tập đoàn Phong Vân, hoàn toàn xé rách mặt Không ngờ chủ tịch Phong Vân… cũng tham gia hội thường niên Ngầm lại cũng quá lúng túng chứ “Cop!”

“Cốp!”

“Cop!”

Tiếng bước chân bình tĩnh mạnh mẽ như sấm rền, từ xa lại gần.

Ngay sau đó, mọi người thấy một người cao lớn bước nhanh vào nhà họ Hạng.

Dáng người cao ngất như tùng như trúc..

Ánh mắt sắc bén lấp lóa như sao trời.

Mặt nạ màu vàng che khuất gương mặt anh, nhưng lại tăng thêm vài phần thần bí.

Anh bước từng bước vào sảnh chính, tản ra khí thế hào hùng.

Như lũ lụt, như sóng thần, như triều cuồng… Khí thế lan ra bốn phương tám hướng, tràn ngập toàn trường. Thoáng cái, cả hội trường lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi người đồng loạt ngừng thở, không dám kêu một tiếng, bị khí thế của Tần Vũ Phong chấn nhiếp thật sâu.

Bọn họ chưa bao giờ gặp người đàn ông nào khí phách như vậy!

Ánh mắt sắc lạnh kia quét qua toàn trường, không hề dừng lại ở bất cứ chỗ nào. Tựa như với anh mà nói, đảm quyền quý phủ hào Dương Hải cũng chỉ như một đám kiến mà thôi!

Vừa rồi khi Hạng Hồng Vũ lên sân khấu lập tức biến thành tiêu điểm toàn trường, làm người cảm khái than thở.

Mà bây giờ so với Tần Vũ Phong thì Hạng Hồng Vũ kém một khoảng lớn vô cùng.

Khí thế kia ép cho mọi người tức ngực khó thở.

“Cậu đến rồi!”

Hạng Hồng Vũ nhìn chằm chằm anh, cười khẩy.

“Cậu Hạng, chuyện này là thế nào?”

Có người bên cạnh run rẩy hỏi, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi to như đấu.

Theo lý thuyết, Hạng Hồng Vũ và chủ tịch tập đoàn Phong Vân phải như nước với lửa, là đối thủ một mất một còn mới đúng chứ!

Trước đó không lâu Hạng Hồng Vũ còn huy động mọi người phong giết tập đoàn Phong Vân, sao bây giờ lại mời chủ tịch Phong Vân đến đại hội thường niên của mình? Quái thật sự.

“Ha ha ha…”

Hạng Hồng Vũ ngửa đầu cười sang sảng, trên mặt là biểu tình kiêu ngạo: “Tôi là người rộng lượng, lúc trước có cho chủ tịch Phong Vân một cơ hội giải hòa, chỉ cần cậu ta tự mình tới cửa chịu đòn nhận tội, tôi có thể hủy bỏ phong giết!”

Mọi người nghe thế mới có vẻ hiểu ra.

“Thì ra là thế”

“Không ngờ chủ tịch Phong Vân hô mưa gọi gió thương trường lại hèn mọn như vậy!”

“Theo tôi thấy không phải chủ tịch Phong Vân hèn, mà là Cậu Hạng quá tài giỏi!”

“Đúng vậy! Dù sao sau lưng Cậu Hạng chính là chiến thần Thiên Sách trong truyền thuyết mà!”

Trong đám người.

Nghe mấy câu châm chọc khiêu khích của đám người, Lâm Kiều Như mím môi, đáy lòng tự trách.

Đều tại mình!

Vì cô nên mặt mũi của chủ tịch Phong Vân mới mất sạch, làm anh không thể không đến nhận sai.

“Ha ha!”

Hạng Hồng Vũ nhìn Tần Vũ Phong, mở miệng nói: “Chủ tịch Phong Vân đúng không? Coi như cậu thức thời! Mau cúi đầu xin lỗi cậu đây đi, chuyện này coi như cho qua!”

Đối mặt bộ dáng kiêu ngạo của đối phương, Tần Vũ Phong bỗng thẳng lưng, khí thế bễ nghễ thiên hạ bộc phát toàn trường, kiêu ngạo mở miệng: “Ai nói… tôi tới xin lỗi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play