Chương 1629

Mà trước mắt, cho dù rốt cuộc những suy đoán và sự khiếp sợ trong lòng mọi người có như thế nào thì lúc này Dung Chiêu, thiếu chủ của Thiên Quyền Tông, cuối cùng cũng nhịn không được nữa.

Dung Chiêu nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn chăm chằm vào mặt của Tân Vũ Phong.

Mặt anh ta lộ ra vẻ vô cùng bực bội, nói với Tân Vũ Phong: “Anh biết tôi là ai không?”

Tân Vũ Phong vẫn thong dong điềm tĩnh như cũ, nói với Dung Chiêu: “Anh là ai thì có liên quan gì đến tôi?”

Thông qua màn giới thiệu của Công Tôn Vũ khi nấy, làm sao Tân Vũ Phong có thể không biết người trước mặt là Dung Chiêu chứ?

Anh chỉ thấy khinh thường thôi.

Dung Chiêu lại không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Tân Vũ Phong. Chỉ thấy thái độ của Tân Vũ Phong phách lối như vậy thì không nhịn được nhếch mép mấy cái, dường như lửa giận dâng trào không thể kìm nén được.

Nhưng Dung Chiêu vẫn miễn cưỡng lên tiếng: “Tôi là thiếu chủ của Thiên Quyền Tông, Dung Chiêu.”

Tân Vũ Phong gật đầu, hờ hững ồ một tiếng.

Rõ ràng Dung Chiêu đã để lộ thân phận của mình ra nhưng Tân Vũ Phong ở trước mặt vẫn không có bất kỳ sự kinh ngạc hay hoảng hốt nào cả.

Dung Chiêu cũng không nhịn được mà lặng lẽ cau mày, trong lòng không nắm bắt được lai lịch thật sự của thắng nhóc này.

Sở dĩ Ẩn Môn Môn Phái rất hiếm khi ra ngoài, cho dù giữa các môn phái này thật sự cũng rất ít giao lưu. Luôn chỉ có mấy nhân vật đại diện là gặp mặt nhau.

Mặc dù lúc này Dung Chiêu đã nhận ra Công Tôn Vũ ở bên cạnh nhưng bởi vì Dung Chiêu đến khá muộn nên không biết Công Tôn Vũ đi cùng Tân Vũ Phong.

Cho nên, Dung Chiêu cũng không hề có ý thăm dò Công Tôn Vũ mà trực tiếp nhìn vào mắt Tân Vũ Phong và hỏi: “Không biết anh có họ tên là gì, đến từ môn phái nào?”

Giọng nói dửng dưng của Tân Vũ Phong phát ra từ trong khoang mũi: “Họ Tân tên Phong, đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, không có môn phái. Rồi thế nào?”

Thật ra, chỉ cần Tân Vũ Phong thay đổi địa điểm nói ra tên của mình. Không, hoặc là ngay cả tên của mình cũng không cần nói ra.

Thì trong khoảng thời gian này, mặt của Tân Vũ Phong cũng chính là bảng hiệu tốt nhất.

Phải biết là anh vừa mới đánh bại Kitano Takeshi, cao thủ số một của võ đạo Đông Hoàng chưa đầy nửa tháng. Kể cả gương mặt này lẫn cái tên Tân Vũ Phong thì bây giờ đều rất nổi tiếng ở Đại Hạ.

Chỉ tiếc là chuyện của Tân Vũ Phong lại ở trong căn cứ của Ẩn Môn Môn Phái.

Mà vốn dĩ người trong môn phái cũng không quan tâm gì đến chuyện ở bên ngoài. Kể cả chuyện chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ đánh bại Kitano Takeshi.

Ở trong Ẩn Môn Môn Phái, vẫn có rất ít người quan tâm đến.

Điều bọn họ quan tâm chính là tu vi của mình như thế nào. Khi nào mới có thể đạt được Tông Sư Cửu Trọng Thiên, quan tâm xem môn phái của mình có hưng thịnh hay không.

So sánh với điều này, vinh dự của quốc gia mà người dân Đại Hạ trong trần tục bận lòng nhất cũng không quá quan trọng.

Bởi vì có thêm vô vàn lý do khác nữa nên trong chốc lát vẫn không ai thật sự nhận ra thân phận của Tân Vũ Phong.

Nhưng nếu ai có thể nhận ra thân phận của Tân Vũ Phong thì chắc chắn lúc này sẽ không nhịn được mà kinh ngạc hét lên. Đây chính là Tần Vũ Phong, chiến thân Thiên Vũ đã đánh bại Kitano Takeshi, cao thủ số một của giới võ đạo Đông Hoàng.

Lúc này, Dung Chiêu cũng không hay biết.

Sau khi nghe Tân Vũ Phong nói tên họ xong, Dung Chiêu hừ một tiếng.

Không có môn phái, có lẽ chưa hẳn?

Trong chốn trần tục thì làm gì có ai mà không gọi nổi một cái tên của một môn phái nhỏ. Lang thang ở trong đám đệ tử của Ẩn Môn Môn Phái quá mất mặt nên mới ngại không dám nói thôi.

Quả nhiên người tầm thường đúng là tâm thường, Dung Chiêu nghĩ đến đây thì hừ một tiếng.

Ngay sau đó Dung Chiêu tiếp tục lên tiếng, nói với Tân Vũ Phong: “Anh sỉ nhục thị vệ thân cận của tôi hết lần này đến lần khác, anh nói cậu ta là chó cắn người… vậy anh có biết rằng đánh chó cũng phải xem chủ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play