Chương 154

Hoàng Tử Long ỷ vào sự giàu có và quyền lực của mình, nên tính tình vô cùng kiêu ngạo.

Kiều Thiên Dã định thuyết phục hắn †a, nhưng hắn ta nhất định không chịu thay đổi quyết định của mình, hắn ta sẽ không thể chỉ dựa vào lời nói của Lâm Yến Vân để tin rằng người đàn ông đeo mặt nạ kia chính là chủ tịch của Phong Vân, phải không?

Tốt hơn hết hãy để Hoàng Tử Long thử xem, để chứng thực sự thật về người đeo mặt nạ đó cũng được.

Dù sao tất cả những chuyện này đều do Hoàng Tử Long làm, đếm xỉa đến hắn ta làm gì?

“Cộc!”

“Cộc!”

“Cộc!”

Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên bước đi, bước đi từng bước vững vàng lên trên bục cao.

Hành động vô ý đó giống như một con dao lớn, bất khả chiến bại, cắt ngang bầu trời.

Hội trường Nhật Hạ vốn ồn ào vốn dĩ bỗng trở nên im ắng đến lạ lùng.

Tất cả quan khách đều nín thở, run rẩy, thậm chí không dám lộ ra khí thế.

Người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn này đã mang đến cho họ áp lực chưa từng có, thậm chí còn đáng sợ hơn là đối mặt với kẻ đứng đầu ở Dương Hải này.

Cuối cùng, Tần Vũ Phong lên đài cao.

Dưới con mắt của công chúng.

Anh đã cởi trói cho Lâm Kiều Như và cho phép cô lấy lại tự do.

“Cảm ơn anh……

Lâm Kiều Như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện vừa rồi giống như đi trước một cánh cổng của sự sống và cái chết vậy.

Nếu một vài phút nữa mà anh không xuất hiện, thì có lẽ cô có thể đã bị chết rồi…

Nghĩ đến người đeo mặt nạ trước mặt chính là chủ tịch của Phong Vân trong truyền thuyết, lòng cô vừa kích động vừa biết ơn.

Hoàng Tử Long chứng kiến cảnh này, nhưng không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể chửi rủa: “Tên nhóc kia, cậu muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân à? Bây giờ cô ấy là cuả tôi rồi, nếu không có bổn thiếu gia, cô ấy sẽ không đi đâu cả!”

“Anh có nhiều tiền đến vậy cơ à?”

Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn hắn ta, đôi mắt dưới mặt nạ nở ra ánh sáng lạnh như đao, thật là sắc bén.

Đồng thời anh cũng không quên thay đổi giọng nói của mình, vì sợ bị Lâm Kiều Như nhận ra.

Hoàng Tử Long cười lớn, vỗ ngực nói: “Ai mà không biết trên toàn bộ Dương Hải này, nhà họ Hoàng của tôi giàu có không ai địch nổi, đáng giá mấy trăm tỷ! Tiền bạc đối với tôi chỉ là một con sốt” “

Tần Vũ Phong nghe xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.

“Được rồi, Bây giờ nhà Họ Hoàng các người phá sản rồi!”

Anh ngẩng đầu nhìn Hoàng tử Long và nói.

Tần Vũ Phong chỉ nói ra một câu nhẹ nhàng, nhưng giống như một tảng đá to lớn va vào mặt nước tĩnh lặng khuấy động ngàn sóng, làm náo động cả đấu trường.

Hoàng Tử Long dường như đã nghe thấy một chuyện hài hước cười thành tiếng: “Thăng nhãi hối hám, cậu sợ bổn thiếu gia sẽ làm gì cậu à? Gửi tin nhắn văn bản nói rằng bổn thiếu gia bị phá sản sao, sau đó tôi sẽ nói rằng cả gia đình cậu sẽ phải chết ! “

Những người khác có mặt cũng nhìn nhau với thái độ giễu cợt: “Ừ… tên này đeo mặt nạ hỏng này, chỉ biết giả làm ma làm quỷ!”

“Ngay cả chủ tịch Phong Vân, cũng không thể phá sản một gia đình mấy chục tỷ trong một phút!”

“Điều này thật buồn cười, hắn coi chúng ta chỉ là những kẻ ngốc à?”

“Chỉ là một tên hề, đuổi hắn ta ra ngoài!”

“Chuông leng keng!”

Đột nhiên, điện thoại di động của Hoàng Tử Long vang lên, tiếng chuông chói tai vang lên qua khán đài, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đó là cuộc gọi của bố hắn tai”

Hoàng Tử Long cười nhạt, không nhận ra sự khủng hoảng trong tay, trực tiếp kết nối với điện thoại.

Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên qua điện thoại của khán giả: “Mẹ Kiếp! Mày ở bên ngoài xúc phạm ai thế hả?”

” Tập đoàn Phong Vân, và mười tập đoàn đứng đầu của Đại Ninh, cùng bán khống cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Nhị, và hiện giá cổ phiếu đã giảm mạnh đến 90%!”

“Chúng ta không chỉ phá sản, còn mang nợ cả nghìn tỷ, cho dù bán cả mày đi cũng không trả hết được!”

“Bây giờ đã kết thúc cả rồi!”

Tiếng gầm của ông Hoàng vang vọng trong hội trường Nhật Hạ.

Tất cả quan khách đều sững sờ không tin vào tai mình.

Tuy nhiên, họ lập tức lấy điện thoại di động ra để điều tra, và ngay sau đó đã xác nhận tin tức về sự phá sản của tập đoàn Hoàng Nhị.

Hoàng Tử Long lúc nãy vẫn còn kiêu căng ngạo mạn như bị dội một gáo.

nước lạnh, cả người run lên, mỡ trên mặt cũng run lên.

“Anh… anh thật sự là chủ tịch của Phong Vân?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play