Chương 1260

Nhạc Linh Linh bĩu môi, Tần Vũ Phong này thế mà lạnh lùng ghê!

Đây cũng là lần đầu tiên cô ta gặp phải người đàn ông thờ ơ với mình như vậy, không khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ, còn có suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu trong đầu.

Vì vậy, Nhạc Linh Linh không bị biểu hiện lạnh lùng của

Tần Vũ Phong dọa lui mà nói rất tự nhiên.

“Ấy, Tần Vũ Phong, một ngón tay vừa rồi của anh là chiêu thức của môn phái nào thế? Thật lợi hại, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lăng Khiếu Thịnh trước giờ đều mắt cao hơn đều, lúc bắt chuyện với tôi còn giống như đang ban ơn ấy, bình thường rất tự tin về bản thân”

“Hừ, bản tiểu thư đã ngứa mắt với dáng vẻ đắc ý khinh người của anh ta từ lâu, tuy Lăng Khiếu Thịnh kiêu ngạo nhưng đúng là có vài phần bản lĩnh, trước giờ chưa có ai khuất phục được anh ta.”

“Nhưng hôm nay anh lại khiến cho bản tiểu thư rất bất ngờ đó, vừa rồi tôi nghĩ anh còn quá trẻ, sẽ chết trong tay Lăng Khiếu Thịnh”

“Đúng rồi, anh còn trẻ tuổi đã lợi hại như vậy rồi, tôi xem trong tài liệu của bố không có thông tin liên quan đến môn phải của anh. Anh từ đầu đến vậy? Không phải là tông môn lánh đời trong truyền thuyết chứ?”

Nhạc Linh Linh ríu rít không ngừng bên cạnh Tần Vũ Phong, giống như một chú sơn ca nhỏ tung tăng nhảy nhót. Tần Vũ Phong cũng sắp bị câu hỏi của cô ta đập ngất mất.

Có điều… ít nhất có một việc đáng được ăn mừng.

Chính là cô nhóc này thật sự nói quá nhiều, từ khi lên máy bay đến giờ, ngay cả nước bọt cũng chưa nuốt xuống, cái miệng nhỏ cũng “bập bập” chưa nghe xong.

Vừa mới hỏi một câu đã lập tức tự mình chuyển sang chủ đề khác, cũng chẳng cần Tần Vũ Phong trả lời.

Trong lúc Tần Vũ Phong đang suy nghĩ, giọng nói của

Nhạc Linh Linh lại vang lên.

“Á, suýt chút nữa quên mất, Tần Vũ Phong, đừng giả vờ ngủ mà, tôi nhắc nhở anh một câu!”

Trong lòng Tần Vũ Phong càng bất đắc dĩ, nhưng cô nhóc này đã nhận ra anh đang giả vờ ngủ rồi, sao lại không hiểu ý mình không muốn bắt chuyện với cô ta chứ?

Tần Vũ Phong thầm thở dài liên tục.

Miệng Nhạc Linh Linh cũng đang nói không ngừng.

“Tên Lăng Khiếu Thịnh kia, tôi nói anh nghe lòng dạ anh ta cực kỳ cực kỳ nhỏ nhen, sắp nhỏ hơn mũi kim trong tay dì ở phường may quần áo của Hoa Sơn chúng tôi rồi, anh nhất định phải cẩn thận Lăng Khiếu Thịnh, có thể sẽ trả thù anh bất cứ lúc nào…

Trên mặt Tần Vũ Phong đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng cái miệng nhỏ của Nhạc Linh Linh vẫn tiếp tục lải nhải, kể mấy chuyện lý thú trong võ lâm giang hồ Đại Hạ cho Tần Vũ Phong nghe.

Chỉ là sau khi nghe xong, Tần Vũ Phong vẫn nhắm mắt lại, còn thật sự mơ màng sắp ngủ.

Chẳng qua dù Tần Vũ Phong đang ngủ mơ cũng có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói líu lo không ngừng của Nhạc Linh Linh.

Hai tiếng sau.

Tần Vũ Phong bị cảm giác dao động mạnh mẽ đánh thức, nghe giọng nói của ong mật bên tai, anh biết máy bay sắp hạ cánh rồi.

Ngay sau đó, một đôi tay nhỏ mềm yếu không không xương cũng khoác lên tay Tần Vũ Phong.

“Tần Vũ Phong, Tần Vũ Phong anh dậy đi, chúng ta sắp đến nơi rồi, mau tỉnh lại, còn không tỉnh chờ lúc nữa máy bay hạ cách sẽ bị gió thổi cảm mạo.”

Tần Vũ Phong vô cùng bất đắc dĩ mở hai mắt nhìn Nhạc Linh Linh bên cạnh.

Trong lòng anh có hơi dở khóc dở cười, võ giả nào vừa bị gió lạnh thổi một tý đã bị cảm?

Cô nhóc này, không những hay luyên thuyên dông dài ngoài miệng mà tính cách cũng giống như mẹ già ấy.

Tần Vũ Phong đành lau mặt nói: “Được rồi Nhạc Linh Linh, tôi đã tỉnh rồi.”

Nhạc Linh Linh chớp chớp mắt nhìn Tần Vũ Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play