Cố Trà Trà cảm thấy chị Imie dường như đã hiểu lầm điều gì đó.
Nhưng cô không giải thích với bên kia, bởi vì lúc này ngoài cửa có tiếng động, đồng nghiệp lần lượt đi vào.
Vì vậy, chị Imie vỗ vai cô và nói: “Nhớ gửi bức ảnh đấy.” Sau đó, cô ấy quay trở lại bàn làm việc của mình.
Trong suốt cả ngày, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đồng nghiệp tiếp khách hàng trong phòng làm việc của văn phòng. Mọi người đều bận rộn có một số trả lời các câu hỏi trực tuyến bằng cách gõ 'da da' trên bàn phím.
Hôm nay Cố Trà Trà nhàn nhã lạ thường.
Cô đã nghỉ hai ngày, trong khoảng thời gian này, chỉ có đêm hôm đó khi cô ở Hải Thành, kim chủ ba ba tìm cô, sau đó cũng không có tin tức gì khác, vì kim chủ ba ba là một khách hàng lớn của công ty, Lý tổng sợ rằng sẽ bị sao nhãng, nên để Cố Trà Trà nhận một đơn duy nhất, toàn tâm toàn ý phục vụ người ta.
Cố Trà Trà không ngạc nhiên khi người bên kia đột nhiên không tìm cô, vì vị kim chủ ba ba bên kia anh thỉnh thoảng cũng sẽ biến mất một hoặc hai ngày.
Lúc đó, Cố Trà Trà đang sờ mấy con cá bên cửa sổ, không nhịn được lấy điện thoại di động ra vừa uống trà trái cây, vừa mở Douyin nào đó lướt video, hình ảnh trên màn hình bị màn trình diễn của M-killer trong hai ngày qua spam toàn bộ.
Giọng hát khàn khàn, mê ly của ca sĩ phát ra từ tai nghe.
Giọng nói của anh rất đặc biệt, có kết cấu kim loại lạnh lẽo, đặc biệt là cào xé màng nhĩ, tựa như có thể dẫn người ta đi vào một nơi tối tăm nào đó, có thể nhìn thấy thành phố đổ nát, hoang tàn sau làn khói.
Thật ra, khi hẹn hò với Chu Thượng Dữ, cô vẫn rất thích bài hát của M-Killer, bởi vì giọng hát của anh thực sự có một loại ma lực, giống như một loại hóa chất độc hại nào đó, sau một hai lần nghe sẽ trở thành chất gây nghiện.
Phải nói rằng dưới sự dẫn dắt của Chu Thượng Dữ, cô đã yêu thích thể loại nhạc điện tử này, sau đó, tất cả các bài hát của ca sĩ này đều được thêm vào danh sách yêu thích của cô, thậm chí cô đã có thể ngâm nga giai điệu hoàn chỉnh của nhiều bài hát.
Nhưng bây giờ, tất cả những mục yêu thích cũ này đã trở thành ký ức bị phong ấn lại.
Ngay khi Cố Trà Trà nghe được giọng hát của M-killer, cô đã nhớ vô số đêm cùng nghe bài hát trên mạng với Chu Thượng Dữ, những kí ức ngọt ngào đó nháy mắt hiện lên ở trước mắt khiến lòng cô như bị đóa hoa hồng chọc thủng, chảy máu đau đớn..
Cô nhanh chóng tắt Douyin, hít thở sâu để bình tĩnh lại một lúc.
Đột nhiên, Cố Trà Trà khó chịu mới nhớ ra NetEase Cloud của cô vẫn chưa đóng cửa với bên kia, vì vậy cô ngay lập tức mở trang chủ NetEase Cloud, cô muốn xóa sạch hoàn toàn thứ cặn bã kinh tởm này khỏi cuộc sống của mình.
Nhưng khi cô mở giao diện của NetEase Cloud, một thông báo hiện lên, hiển thị——
Bạn của bạn 'Người giữ đảo” đã đăng một bản cập nhật mới.
Đột nhiên, trái tim của Cố Trà Trà nhảy lên.
Đầu ngón tay do dự hồi lâu trên màn hình, cuối cùng run rẩy mở danh sách ra, sau khi đầu ngón tay của cô gái trượt xuống, thông tin mới nhất do Chu Thượng Dữ cập nhật lập tức hiện lên trên đó.
Anh ta phát hành một bài hát cover, đó là một bản tình ca mới "Rose and the Fox" của M-killer, và bài hát đã trở nên phổ biến trên Internet sau khi nó được lên kệ.
Trên bản nhạc này, cũng đính kèm một đoạn văn bản.
Người giữ đảo: Bài hát này dành cho bảo bảo xinh đẹp và dễ thương của tôi, ngày thứ 69 mà tôi cùng bạn bên nhau, @ Kiều Kiều ngự la.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc dâng trào trong lồng ngực hết lần này đến lần khác, vẫn không ổn định được, cô muốn bay đến Hải Thành ngay lập tức, lôi tên cặn bã này ra đánh cho anh ta một trận.
Từ dòng trạng thái này Cố Trà Trà biết được hóa ra anh ta không chung thủy đã tìm được mối khác từ sớm! Khi họ còn yêu nhau, Chu Thượng Dữ đã có mối quan hệ với cô gái tên Kiều Kiều này.
Vì vậy, có lý do cho sự thờ ơ đột ngột, sự quan tâm cho có lệ của anh ta.
Do đó khi Cố Trà Trà bị ốm, với tư cách là một người bạn trai, anh ta mới hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Trước đây không lâu, cô còn đang suy nghĩ về việc mình có quá làm ra vẻ và khắt khe với bạn trai hay không, thì bây giờ xem ra đó hoàn toàn không phải là vấn đề của riêng cô, vốn dĩ tâm trí của anh ta cũng không còn ở trên người cô nữa.
Giờ thì Cố Trà Trà đã hoàn toàn tin vào những gì mà các blogger tình cảm đó nói, nếu không cảm nhận được tình yêu thì chính là không yêu, không có lý do nào khác để biện minh cho điều đó cả.
Ngồi trước máy tính trong phòng làm việc của công ty, Cố Trà Trà run lên vì tức giận.
Cô nghĩ về những điều ngu ngốc mình đã làm trước đây, sau khi bên kia chiến tranh lạnh với cô, cô cũng chủ động tạo cho anh ta một bất ngờ để cứu vãn mối quan hệ, cầu xin đồng nghiệp giúp anh ta lấy vé xem ca sĩ yêu thích của mình. Cô bị ốm cũng không bao giờ dám xin nghỉ phép, chỉ để dành thời gian đến Hải Thành cùng anh ta, khiêm tốn mua khoai tây nướng yêu thích cho anh ta trong mưa và tuyết ...
Cuối cùng thì bị cái kết vả mặt!
Cô chỉ nghĩ rằng quá buồn cười, cô giống như một chú hề cứ thế nhảy múa trước mặt anh ta.
Ban đêm, các tòa nhà cao tầng ở Hải Thành nhấp nháy ánh đèn neon.
Lúc này, trong một tòa nhà thương mại bằng kính, trong phòng thu âm được trang trí toàn bằng gỗ, một chàng trai mặc áo len dệt kim màu đen tháo tai nghe, bước ra ngoài.
Chiếc mũ lạnh màu đen che đi mái tóc màu bạc, tóc mái rối bù trên trán che đi lông mày, lộ ra một đôi mắt sắc lạnh.
Bên này người đại diện A Khẳng thấy thế, vội vàng đi lên đưa cho anh một ly nước đường phèn tuyết lê đã chuẩn bị kĩ càng.
Tuy nhiên, Tiết Tinh Miên lại phớt lờ anh ấy, anh dựa lưng vào chiếc ghế sofa bọc da ở đằng sau, dùng đầu ngón tay xoa xoa trán.
A Khẳng theo sau và nói: "Nào, uống chút nước đi, chúng ta đã thu âm cả buổi chiều hôm nay rồi, bảo vệ cổ họng của cậu."
Người bên kia không nói gì, nhắm mắt, môi mím chặt.
Làn da trắng lạnh, quầng thâm tím trên mí mắt rất rõ ràng, giống như một vực sâu.
Thấy anh không được nghỉ ngơi thoải mái, A Khẳng không khỏi có chút xót xa nói: “Ôi trời ơi, trong thời gian này, cậu đang phát hành ca khúc mới và tổ chức concert khắp cả nước. Tối nay đi làm về ngủ một giấc cho khỏe, ngủ một giấc ngon lành."
Vừa nói xong, anh đột nhiên mở mắt ra.
Một giọng nói lạnh lùng và trầm ấm phun ra từ đôi môi mỏng: "Anh cho rằng tôi có thể ngủ được sao?"
A Khẳng nói tiếp "Chậc chậc, cô trợ lý giấc ngủ tên Tiểu Hoa Trà đâu rồi? Chẳng phải chúng ta đã sử dụng ứng dụng này để điều trị rất hiệu quả sao?"
Nói xong, anh ấy giật giật khóe miệng, lấy điện thoại di động ra và mở WeChat.
Nhưng khi mắt nhìn vào màn hình một lúc, đôi mắt sâu như vực thẳm của chàng trai giật giật, mở ra, khuôn mặt trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy lúc này, giao diện WeChat của anh ấy đang hiển thị một bản cập nhật mới.
Cô giáo Tiểu Trà: Hoa hồng cùng hồ ly quá khó nghe! Lời bài hát khiến tôi muốn nôn mửa, bây giờ tôi nhận ra rằng giọng của M-killer giống như vịt đực, thật chết người.
...
Lúc này, thành phố Nam Hương.
Bây giờ đã là 10 giờ 30 tối, hầu như đồng nghiệp trong văn phòng đã tan sở nhưng Cố Trà Trà vẫn ở lại một mình ở bàn làm việc, sau khi ăn xong mì gói, cô liếc nhìn điện thoại di động và phát hiện ra kim chủ ba ba tối nay vẫn chưa tìm mình, không tự đi tìm, có nghĩa là tối hôm nay cô sẽ không cần phải tăng ca.
Trước đây, kim chủ ba ba nhờ cô chữa trị giấc ngủ, sẽ hẹn trước 22h, cô sẽ ở lại công ty tăng ca để hoàn thành công việc.
Vì nhà của Cố Trà Trà cách xa công ty, đi lại bằng tàu điện ngầm phải mất gần một tiếng đồng hồ nên đã thỏa thuận những việc liên quan trước khi làm dịch vụ.
Sau khi hoàn thành đồ đạc của mình, Cố Trà Trà tắt thiết bị và máy tính, rời khỏi văn phòng.
Trên tàu điện ngầm.
Lúc này, đám đông trên tàu khác với những giờ cao điểm trước, nhìn thoáng qua có thể thấy năm sáu toa, về cơ bản không có mấy người, rất vắng vẻ.
Cố Trà Trà ngồi ở giữa, tựa lưng vào thành ghế lạnh lẽo, xem quảng cáo trên màn hình truyền thông đối diện.
Chỉ thấy sau khi một quảng cáo đồ ăn được phát trên màn hình, một tấm áp phích khoa học viễn tưởng đột nhiên xuất hiện, chàng trai tóc bạch kim, đứng bên cạnh đội trưởng rất quen thuộc với Cố Trà Trà.
Cô nghiến răng nghĩ, tại sao khắp nơi đều là M-killer?
Tại sao bây giờ anh lại hot như vậy?
Cô nhớ lúc đó nghe những bài hát của anh, bên kia vẫn còn là một nhạc sĩ độc lập khá nhỏ, chỉ nổi tiếng một chút trong giới nhạc điện tử, bây giờ người ta đã trở thành hit ngay lập tức sau khi tham gia một cuộc thi âm nhạc liền lập tức ra vòng.
Thời điểm đó, quảng cáo đang quảng bá cho chuyến lưu diễn của M.-killer, điểm dừng chân cuối cùng là Hải Thành và Dung Thành, và điểm dừng tiếp theo dường như là một huyện nhỏ hẻo lánh.
Cố Trà Trà trợn tròn mắt, cô rất muốn bỏ qua quảng cáo, nhưng cho dù quay mắt đi chỗ khác, âm thanh của quảng cáo vẫn có thể nghe thấy trong toa tàu trống rỗng và yên tĩnh.
Vì vậy, cô đành phải lấy điện thoại ra lướt lướt.
Thật trùng hợp, một thông báo xuất hiện trong WeChat.
Khi Cố Trà Trà nhìn thấy người gửi, toàn thân rùng mình.
Cô mở to mắt!
Thế nhưng là! Kim chủ ba ba!
Điều mà Cố Trà Trà sợ nhất đã xảy ra là cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ kim chủ ba ba trên đường đi làm về.
Cô vội vàng mở WeChat, nhưng bên kia không nói gì, chỉ gửi một ảnh chụp màn hình.
Cố Trà Trà ngay lập tức rơi vào nghi ngờ ...
Ảnh chụp màn hình của kim chủ ba ba này có ý nghĩa gì?
Đột nhiên, anh lại gửi tới một tin nhắn khác.
Kim chủ ba ba:?
Cố Trà Trà cau mày nghi ngờ, phải chăng anh đang dần đặt dấu chấm hỏi vào vòng kết bạn mà cô đăng tải?
Bây giờ cô không khỏi trầm ngâm, hai người chỉ là quan hệ công ăn việc làm, bao lâu nay chủ đề vẫn luôn xoay quanh công việc của chính cô, tập trung vào lĩnh vực mất ngủ, bên cạnh đó là kim chủ ba ba chưa bao giờ quan tâm đến bạn bè của mình.
Vì vậy, Cố Trà Trà đã trả lời bên kia.
Cô giáo Tiểu Trà: Có chuyện gì vậy? Ông chủ Tiết.
Kim chủ ba ba: Hãy nói rõ chi tiết.
Cô giáo Tiểu Trà : Anh nói gì?
Kim chủ ba ba: 《 hoa hồng cùng hồ ly 》 khó nghe đúng không, giọng vịt đực?
Nhìn dòng chữ trên màn hình, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe của Cố Trà Trà đảo quanh, đoán xem đối phương có còn là fan của M-killer không?
Đột nhiên, cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tên M-killer này bây giờ nổi tiếng như vậy, hẳn là nhiều người thích anh, vừa rồi cô quên block một số người vì những dòng trạng thái của Chu Thượng Dữ về ca sĩ này, như vậy tự nhiên sẽ bị người hâm mộ chất vấn.
Vì vậy, đầu tiên cô mở vòng kết nối bạn bè của mình, thiết lập tin tức để hiển thị cho mình cô, sau đó trả lời kim chủ ba ba.
Cô giáo Tiểu Trà: Có 100 Hamlet trong tim của 100 người nghe, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, anh không cần để ý quá nhiều đến nó.
Cô đã Cố gắng sử dụng một ngôn ngữ chính thức và thân thiện hơn để giải quyết xung đột.
Nhưng ngay sau đó đã có một hồi âm khác cho cô.
Kim chủ ba ba: Tôi xin lỗi, tôi rất lo lắng.
Cô giáo Tiểu Trà: Hả?
Kim chủ ba ba: Rốt cuộc, bài hát này làm cô muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT