8.
Sau khi chơi vui vẻ bên ngoài, ta và Khương Kì chậm rãi vào cung.
Khi đến chỗ lỗ chó để vào cung, trên bức tường thành cung có một bóng người đổ dài, che hết khuôn mặt ta.
Ngước mắt lên, Cố Thời đang ngồi trên tường, đung đưa chân, ánh trăng lạnh lẽo hắt lên người hắn một vầng ánh sáng mờ ảo, đồng tử hắn như bị che phủ bởi một màn sương dày đặc, hắn lặng lẽ nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch cười đầy nham hiểm.
Ta không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn cố hít một hơi thật sâu để bảo vệ Khương Kì ở phía sau.
“Sao người lại hạ tiện như vậy?” Hắn từ trên tường nhảy xuống, đáp đất một cách nhẹ nhàng, liếc mắt nhìn về phía lỗ chó ở góc tường: “Sở Sở, nàng muốn làm chó, chỉ có thể làm chó của ta.”
Hắn nhanh chóng ghìm chặt tay ta, vòng tay kéo ta vào lòng, ôm chặt eo ta: “Hôm nay ta đã uống chút rượu, muốn mượn chút men rượu để nổi điên, nàng sẽ không để bụng chứ?”
Hắn quan tâm ta có để bụng hay không sao?
Hắn mang ta nhảy lên thành tường, chỉ vài bước đã đến được tẩm cung.
Vừa đáp xuống đất, nụ hôn của hắn như những hạt mưa nhỏ rơi xuống ào ạt.
Bộ y phục thái giám bị xé rách, mắt hắn đỏ lên, động tác đột nhiên dừng lại, hai mắt long lanh như sắp khóc.
“Sở Sở, sự nhẫn nại của ta sắp đến cực hạn rồi.”
Ta ngẩng lên, thu hẹp khoảng cách với hắn, nghiêm túc nhìn ngũ quan sắc bén của hắn:
“Trước đây, ngài vì ta mà trăm phương ngàn kế, có điều chỉ là muốn ta giúp ngài kết thân với mẫu gia, hiện giờ, ngài đã cưới được muội muội mù của ta, thành công làm cha ta thay đổi chủ ý, giúp ngài mưu kế, ngài còn giữ ta làm gì? Ta sớm đã là con cờ bị phế rồi.”
“Sao lại lại coi thường bản thân như thế? Sao nàng lại có thể là con cờ bị phế?” Hắn buông ta ra, nho nhã cởi áo choàng ra: “Hoàng thượng vẫn chưa chết, nàng phải giúp ta làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn mới được.”
Cánh tay trắng nõn nà mảnh khảnh của hắn kéo lấy ta, ôm eo ta rồi sải bước về phía giường.
Lúc đến bên cạnh giường, hắn lại xoay người, chuyển hướng đi về sạp quý phi.
“Sở Sở, trên giường đó, nàng đã động vào bao nhiêu người rồi?” Giọng hắn khàn khàn, không nghe ra là đang vui hay đang tức giận.
“Mỗi ngày ta rụng bao nhiêu sợi tóc, nhiếp chính vương là người rõ hơn ai hết, thế sao biết lại còn hỏi?” Bên cạnh ta không ít tai mắt của hắn, Khương Kì chính là một trong số đó.
Chỉ là ta không chắc mấy ngày nay, Khương Kì có chút nào rung động với ta không, có còn tiếp tục giúp Cố Thời giám sát ta không?
“Nàng thật sự yêu hắn?” Nhận thấy ta không chuyên tâm, Cố Thời cau mày, ánh mắt đỏ rực mang theo đầu sát khí.
Ta đột nhiên muốn bật cười, hắn ta đích thân phái Khương Kì đến hậu hạ ta, vậy mà bây giờ lại hỏi ta một câu như thế, có nực cười không?
Lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm, Cố Thời mới buông tha cho ta rồi dần dần thiếp đi.
Ta đi chân trần đứng trước cửa sổ, thì thầm với bóng người đang ở bên ngoài chỉ cách nhau một khung cửa đang khép chặt:
“Khương Kì, nói chuyện với ta.”
Bóng người chuyển động, nhưng lại im lặng không nói gì.
Ta lại gọi thêm vài lần nữa, vẫn không được hồi đáp, tự nhiên lại có chút bực mình.
“Sở Sở, ta đây.”
Một lúc sau, dường như đối phương phải đấu tranh mãi mới có kết quả, bất đắc dĩ trả lời.
Nhưng ta đã không muốn quan tâm nữa rồi.
Một mình đứng bên cửa sổ cho đến tận khi trời sáng, vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cố Thời phía sau không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, lười biếng khẽ lẩm bẩm rồi gọi cung nữ đến thay y phục.
Sau khi thay xong, hắn trực tiếp ra khỏi cửa thượng triều buổi sáng.
Từ đầu chí cuối hắn chưa từng nhìn ta quá một lần.
Sau khi lấy Sở Trầm, thái độ của hắn thay đổi nhanh thật.
Lúc trước, cho dù hắn không hề yêu ta, cũng sẽ giả vờ ân cần chu đáo với ta.
Ta khoác áo choàng ra ngoài tim Khương Kì, nhưng cả tẩm điện cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, hỏi cung nữ thái giám hắn đều nói là không biết.
Tim ta đột nhiên nhói nhẹ, máu như đang chảy ngược vào trong, một nỗi sợ hãi vô hình xuất hiện trong đầu ta, mãi không dứt.
Một cung nữ chạy đến, cả người run lên quỳ xuống trước mặt ta, run rẩy nói là do người của Cố Thời đã đưa Khương Kì đi.
Ta vội vàng sai các cung nữ hầu hạ ta thay triều phục của thái hậu, chạy ngay đến Kim Loan điện.
Dưới ánh nhìn chăm chăm của văn võ bá quan, ta bước qua ngưỡng cửa, tiến vào đại điện, đứng giữa phụ thân và Cố Thời.
“Hôm nay ai gia đến đây là muốn cùng các ái khanh thảo luận về chuyện tuyển phi cho hoàng thượng." Ta cao giọng nói xong, nhìn sang phụ thân, sau đó liếc qua Cố Thời, đoan trang mỉm cười.
Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng lập tức chạy xuống bậc thềm bạch ngọc, đỡ ta lên chỗ cao rồi ngồi xuống ngai vàng.
“Tất cả đều do mẫu hậu làm chủ.”
Ta làm ra vẻ cười từ mẫu, vỗ vỗ tay hắn, cho các vị đại thần thấy cảnh tượng mẫu từ tử hiếu.
Không biết bọn họ có tin hay không, nhưng dù sao thì ta cũng thấy khó chịu, suy cho cùng ta còn ít hơn đứa con trai lớn này hai tuổi.
Các đại thần đều biết hoàng đế không có thực quyền, đều không muốn tiếp lời.
Ai cũng không tình nguyện đưa nữ tử tiến cung.
Ta chỉ có thể hạ chỉ cưỡng ép, phàm là trong nhà có nữ tử đã đến tuổi mà chưa gả đi, đều phải đưa vào cung tham gia tuyển tú.
Nếu như Sở gia và Cố Thời đã trở thành liên minh với nhau thì ta cũng phải nhanh chóng xây dựng một thế lực có thể ngang bằng vai vế với bọn họ.
Cứ cho là việc xây dựng thế lực bất thành, ta cũng phải khiến phụ thân và Cố Thời lo lắng, nếu như hoàng thượng sinh hạ long tự, vậy thì đối với họ mà nói, là hiểm hoạ.
Chưa từng nghĩ sẽ vội vã như vậy, nhưng Khương Kì không thấy, làm ta đột nhiên ý thức được, nhỡ đến cuối cùng người ta sẽ là con dao, còn ta lại như con cá nằm trên thớt, vậy thì thật là nhàm chán.
Ta phải tự tìm thấy giá trị của mình, tìm thấy con cờ, vì bản thân và Khương Kì giành lấy một chốn thiên địa để vui chơi.
Sau khi hạ triều, phụ thân đã chặn ta lại ở góc sau Kim Loan điện.
Sau khi đuổi hết cung nhân đi, phụ thân cầm như ý chỉ vào ta: “Sở gia ta không còn nữ nhi nữa rồi, ngươi đưa người khác vào hậu cung lúc này chẳng khác nào chọc tức ta.”
Đúng vậy, Sở gia đã không còn con gái để làm sợi dây kết nối quyền lực nữa rồi.
Ta đã từng là sợi dây gắn kết giữa Sở gia và tiên hoàng, bây giờ Sở Trầm là sợi dây gắn kết Cố Thời và Sở gia.
Sở gia dùng con gái để đoạt được mục đích.
"Phụ thân bây giờ sinh thêm cũng vẫn còn kịp.” Ta cười nhạt rồi lùi lại, phủi áo choàng và nhìn ông ấy một cách ngạo mạn.
Đây là lần đầu tiên ta không một chút khách khí mà bộc lộ rõ thái độ căm phẫn với ông ấy.
Ông ấy giơ tay lên định đánh ta, nhưng lại bị Cố Thời đang đi đến ngăn lại.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, một lúc sau, ông ấy hạ tay xuống, đôi mắt u ám nhìn ta rồi sải bước rời đi.
Cố Thời đưa tay vuốt nhẹ tóc mai ta, nở nụ cười ấm áp: “Sở Sở, đêm qua ta uống nhiều, có chỗ nào làm nàng không vui, bổn vương đền tội cho nàng.”
“Ta muốn Khương Kì.” Ta nắm lấy tay Cố Thời, cẩn thận giấu đi khuôn mặt lạnh nhạt, nở nụ cười tươi rạng rỡ, “Ta chỉ muốn Khương Kì.”
9.
Cố Thời kéo xa khoảng cách với ta, khom lưng cúi lạy, đôi lông mày dài và hẹp nhíu lại, lộ ra chút tinh nghịch.
Quang ảnh trên người hắn ta lại có một cảm giác u ám không thể nói thành lời.
Lúc trước hắn chinh chiến sa trường, trên người chắc hẳn sẽ có chút khí thế lạnh lùng, nhưng nhiều hơn vẫn là dũng khí của một chàng thiếu niên anh hùng can đảm.
Bây giờ trong lòng đều là toan tính, người không ra người ma không ra ma.
“Thần sẽ đích thân đưa vào loan phòng của thái hậu.”
Ta đứng thẳng lưng, khẽ cười: “Được rồi, vừa hay ai gia lại nghĩ ra một ý mới.”
Cố Thời đứng thẳng dậy, những ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng hất tóc sang một bên, đôi mắt cụp xuống che đi thần sắc cất giác trong đó.
Nhưng ta nghĩ, hắn có lẽ là đang mong chờ gì đó.
Đến trưa, Khương Kì được người đưa tới.
Ta kéo hắn đi đích thân tắm gội thay quần áo cho hắn, kiểm tra người hắn kĩ càng, xác nhận không có vết thương nào, lúc đó ta mới thấy nhẹ nhõm phần nào.
Khương Kì an ủi ta nói, Cố Thời chỉ gọi hắn qua để nói chuyện cũ.
Hừ, con người hắn ta chỉ sợ không trông thấy ta sống quá thoải mái.
Sau khi dùng thiện, ta kéo Khương Kì đến ngự hoa viên tản bộ, thật trùng hợp lại bắt gặp Cố Yến đang chơi đùa cùng một cung nữ, trông rất vui vẻ.
Ta đứng trong bóng râm vẫy tay với hắn.
Hắn lon ton chạy tới hành lễ. Hắn thở hổn hển, hai má ửng đỏ, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.
Ta lấy khăn tay nhẹ nhàn lau cho hắn.
“Đừng để mệt quá, phải mau tuyển phi đi, hoàng thượng à, chơi một chút, cẩn thận đêm dài lắm mộng.”
Đôi mắt hắn sáng lên, khóe môi khẽ nhếch cười, hắn nhận ra mình đã thất lễ liền vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "Nhi thần nghe mẫu hậu."
Hoàng thượng rời đi, Khương Kì lấy chiếc khắn tay ta đang cầm, lấy ra một chiếc khăn mới lau tay cho ta.
Ta không nhịn được cười, hắn là một nam sủng, thế mà vẫn không để vào mắt vị cửu ngũ chí tôn, là vua của một nước.
“Ngài ấy là hoàng thượng.” Ta tiến lại gần, ghé sát tai hắn thì thầm.
Hô hấp của hắn chậm lại một nhịp, lông mi khẽ run lên, hắn nở nụ cười ấm áp như con sóng biếc nổi lên trong gió xuân, quang ảnh sáng lấp lánh khiến cho người khác kinh ngạc.
“Nô tài là người của thái hậu.”
Câu nói này khiến ta vui mừng khôn xiết, “Ừm, xem ngài ấy như cha ta đi.”
Xa xa có một nữ tử mặc chiếc áo màu xanh trầu bà, tóc búi cao đi tới. Nàng ta bước đi kiêu ngạo, không hề có dáng vẻ nhu mì của một nữ tử thông thường, khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Ta để Khương Kì lại đó rồi lon ton chạy lên phía trước.
“Tô Hà.” Vì hơi kích động nên giọng nói có chút lanh lảnh, không hề có một chút đoan trang ngày thường nào. Mặt ta càng lúc càng nóng, không kìm được mà nhào vào lòng nàng ấy, phải gọi vài lần nữa mới có thể bình phục trở lại.
Nàng ấy ghét bỏ đấy ta ra: “Người là thái hậu một nước, lẽ nào còn để ta nhắc nhở phép tắc ư?”
Ta trợn mắt nhìn nàng ấy, nắm tay rồi đan mười ngón tay vào nhau: “Giữa chúng ta còn có chuyện không phép tắc nào chưa từng làm không?”
Tô Hà là con gái duy nhất của Vân Nam vương, từ nhỏ đã có thiên phú dẫn binh đi chinh chiến, trăm trận trăm thắng, vô cùng có tiếng tăm trong các quân doanh, sau đó đã lỡ đem lòng trao cho tướng quân nước địch, vì sợ tư tình làm lỡ chuyện quân, nên đã xin được hồi triều, quyết không cầm giáo nữa.
Nàng ấy là nữ tử mà Cố Thời quý mến, nhưng Cố Thời lại là người mà nàng ghét nhất, bởi vì Cố Thời năm đó, trên chiến trường đã lấy đầu tướng quân quân địch, treo trên cổng thành bảy ngày bảy đêm, bị kền kền ăn không còn xót lại chút thịt nào.
Đứng trên lập trường quốc gia, nàng ấy không cách nào trách được Cố Thời, nhưng với thân phận là một nữ tử, người trong lòng bị đối xử như vậy, trong lòng vô cùng oán hận.
Vì vậy lúc đó, ta đã kích động Cố Thời, để hắn lấy Tô Hà.
Ta rất muốn nhìn bộ dạng của hắn khi rất muốn nhưng lại không dám, đó chính là cái gọi là thương địch nhất thiên tự hại bát bách*.
Chú thích: Có nghĩa là đả thương 1000 địch nhân, nhưng phe mình cũng mất 800, tổn thất không chỉ ở bên phe địch)
Cố Thời đối với Tô Hà, đôi mắt sương mù bao phủ, sâu không thấy đáy đó, trơi trên người Tô Hà sẽ giống như một tia sáng loé ra từ trong màn đêm đen tối mù mịt.
“Ta muốn ngươi vào cung làm hoàng hậu.”
Ta đi thẳng luôn vào vấn đề, đôi tay đang nắm tay nàng ấy khẽ run run.
Dáng vẻ cố ý cười và thậm chí là không quan tâm của nàng ấy đập vào mắt ta.
Nữ tử như thế này, tự do phóng khoáng, thẳng thắn biết bao, chẳng trách Cố Thời lại thích nàng ấy, chứ không phải ta.
So với nàng ấy, ta giống như một nô bộc bị xiềng xích, không thể bỏ chạy cũng không thể gỡ bỏ. Đằng sau sẽ là một đám người thúc giục, đánh đập ta.
“Người nghĩ kĩ đi, nếu ta vào triều đường, cha ta là một thân vương họ khác, không muốn tranh giành cũng sẽ bị người khác kéo vào, đến lúc đó cục diện càng trở lên phức tạp, cả gia tộc e rằng sẽ không tha cho người.”
Hiện giờ hoàng đế vô năng, triều chính bị Sở gia và nhiếp chính vương Cố Thời nắm giữ, nếu đưa Tô Hà vào hậu cung, bên phía Vân Nam nhất định sẽ rục rịch, nhòm ngó ngôi vương. Đại trượng phu ai lại bằng lòng sống dưới trướng người khác.
“Bọn họ vốn đã không màng đến sống chết của ta, điều bọn họ muốn chỉ là sự trụ vững của Sở gia.”
Ta thở dài một hơi, mơ màng nhìn những viên gạch lưu ly phía xa, ánh mặt trời phản chiếu trên đó, vầng hào quang bảy sắc làm người ta hoa cả mắt.
“Ta không sợ chết, chỉ muốn sống huy hoàng hơn một chút.”
Cũng giống như vầng hào quang kia.
“Được, ta nhập cung.” Nàng vỗ vỗ vai ta, tuỳ ý trêu ghẹo, cười rạng rỡ nói: “Ai bảo người là ân nhân cứu mạng ta.”
Năm đó lần đầu tiên nàng ấy đến kinh thành, không biết kiềm chế, đã đánh ca ca ta ở chốn đông người, khiến huynh ấy nằm liệt giường nửa tháng mới hồi phục.
Ca ta ghi hận trong lòng, biết nàng ấy thân phận tôn quý nhưng vẫn đem người mai phục, đem trói nàng ấy bắt về nhà để củi, đang định làm chuyện bất chính, ta từ đằng sau dùng gậy đánh huynh ấy bất tỉnh, cứu được Tô Hà đang bị thương nặng, lại còn trúng độc thôi tình.
Đêm đó, cả đời ta sẽ không quên.
“Đáng ghét…”
Ta làm bộ làm tịch, bị nàng ấy “ghét bỏ”, hất tóc rời đi. Ta nhìn bóng lưng nàng ấy nói lớn: “Sau khi nhập cung, phải gọi ta là mẫu hậu.”
Bước chân đang rời đi của nàng ấy trở lên hoảng hốt.
Ta thầm cảm tạ trong lòng, đứng lặng đó hồi lâu ngắm nhìn vầng hào quang, mãi không thể bình tĩnh lại được.
Có đáng không?
Không thể sống lâu, thì hãy sống một cách huy hoàng.
Sau khi về tẩm cung, thân tâm ta mệt mỏi ra rời, đang định nằm nghỉ ngơi một chút thì Cố Thời lại đến.
Bước đi gấp gáp, vẻ mặt đầy tức giận.
Lâu lắm rồi chưa thấy hắn thất lễ như vậy.
“Người đã gặp Tô Hà?” Hắn xông tới, siết chặt cổ tay kéo ta đứng dậy đối diện với hắn.
Khương Kì lao lên phía trước, nhìn cổ tay ta bị Cố Thời siết chặt, đang định quỳ gối cầu xin thì bị ta khiển trách.
Ta cười nham hiểm: “Vương gia đây là muốn thật sự cắt đứt quan hệ với ai gia sao?”
Cổ tay dần dần được buông lỏng, hắn cụp mắt xuống, một lúc sau mới từ từ mở ra, trong ánh mắt đó lại là lớp sương mù dày đặc, sâu không thấy đáy.
Ta cởi áo choàng, đuổi hết cung nhân ra ngoài rồi vẫy tay với Khương Kì.
Khương Kì do dự một lát rồi từ từ leo lên giường.
Ta vòng tay ôm hắn, ánh mắt trêu ghẹo nhìn sang khuôn mặt Cố Thời.
Cố Thời nhếch mép cười, dùng một tay vén vạt áo lên, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, làm động tác tay như đang mời như đang xem một vở kịch trong rạp hát.
Ta nén nhịn cơn giận dữ, làm ra bộ dạng đang rất hạnh phúc.
Đôi mắt ta cụp xuống, bàn tay lặng lẽ nắm thành quyền, đến lúc buông lỏng ta, dường như ta đã nghĩ thông.
Cố Thời không hẳn không quan tâm, dù sao ta với hắn đã từng rất thân mật. Cứ cho là hắn thật sự không để tâm, vậy thì để hắn ta nhìn rõ ta đối với Khương Kì và hắn khác nhau thế nào cũng tốt.
Tránh để hắn ta tưởng rằng, bản thân cũng rất tốt.
Ta nằm nghiêng sang một bên, vuốt ve khuôn mặt Khương Kì, thư thả nhìn Cố Thời, khoé miệng cong lên ý cười xấu xa.
Cố Thời hai mắt đỏ hoe, gân xanh trên cổ hằn lên, hai tay nắm chặt thành quyền, người hắn khẽ run.
Ta đột nhiên không muốn Cố Thời tiếp tục nhìn thấy cảnh tượng thế này, đang chuẩn bị đuổi người đi thì Cố Thời đã đứng dậy đóng cửa rời đi.
Cả đang định tiến thêm một bước nữa thì cửa bị đạp mở tung ra.
Cố Thời bỏ đi rồi lại quay lại, hắn hổn hển kéo Khương Kì dậy, ném xuống đất. Sau đó hắn điểm huyệt ta rồi kéo chăn che người ta lại.
“Sở Sở, mấy người chúng ta cùng nhau chịu khổ đi.” Hắn bình tĩnh nói, nửa người dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Ta thầm nguyền rủa một câu nghiệp chướng, dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn Cố Thời.
Khương Kì mặc lại y phục, nhíu mày đứng sang một bên, trông không có gì khác thường.
Ngược lại là ta, toàn thân như đang bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Thật ứng với câu, thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoán*.
Chú thích: Có nghĩa là “Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn. Có thể tránh né thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách nhiệm”
- Còn nữa -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT