“Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba(*).” Một giọng trẻ con trong veo truyền tới từ căn phòng phía đối diện.
(* Bài thơ “Vịnh Nga” của Lạc Tân Vương. Dịch: Ngỗng, ngỗng, ngỗng, cong cổ lên trời mà kêu, lông trắng nổi nước xanh, tay hồng khoát sóng xanh)
“Con nhà ai mà chăm đọc sách như vậy nhỉ?” Nhũ mẫu cười nói.