Trước khi nhìn thấy con số trong thẻ, y tá vô cùng tin tưởng chuyện Trương Hàm là một tên nghèo.
Nhưng bây giờ lời nói của mình thật sự như một trò cười vậy.
“Tiểu Lâm, ngây ra đó làm gì, kêu cô đi tìm người bệnh của phòng 302 trả tiền, cậu ta thanh toán chưa?”, y tá trưởng vỗ bả vai của cô ta, hỏi.
“Thanh toán rồi, giờ em đi đưa hóa đơn cho cậu ta đây”, y tá lấy lại tinh thần, kích động nói một câu.
Một lần nữa về đến phòng bệnh, y tá bối rối một lúc lâu mới cung kính đi đến trước mặt Trương Hàm, hai tay run rẩy đưa tới: “Cậu Trương, đây là thẻ của cậu”.
Mã Phi Dương tái mặt, xem ra tấm thẻ này thật sự vẫn là tấm thẻ lúc trước, sao đã mua nhà rồi mà vẫn còn trong tay anh được?
Hắn vỗ đầu, thoáng chốc nghĩ ra.
Đừng nói là Trương Hàm này tham ô tiền công nhé?
“Trương Hàm, tao nghe nói tấm thẻ này là của sếp Ninh – Ninh Viễn Khánh đúng không? Mày dùng để trả tiền nằm viện của mình là lấy trộm tiền của Tinh Thần, nếu tao nói với Ninh Viễn Khánh thì mày chết chắc!”
“Hả?”
Y tá giật mình.
Thẻ không phải của người này à?
Lưu Tô cũng nghe thấy lời này, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mã Phi Dương, sau đó dùng mắt hỏi Trương Hàm có cần mình ra tay không?
Trương Hàm lặng lẽ lắc đầu.
“Mày muốn đến tập đoàn Tinh Thần mách lẻo thì cứ đi, nói nhiều thế làm gì?”
“A ha ha ha… Đây là mày nói đó nhé, vậy đừng trách tao không niệm tình bạn học”.
Nói cứ như từng niệm tình vậy, Trương Hàm nhìn Mã Phi Dương như nhìn một tên ngốc.
Mã Phi Dương hừ lạnh một tiếng: “Tụi tao sẽ đi ngay, mày cứ đợi đó!”
Trương Hàm chỉ mong đám ruồi này mau biến mất thôi.
Y tá nghe thấy thẻ này không phải của anh thì khinh thường nhìn Trương Hàm một cái.
Cô ta cảnh cáo: “Ba mươi nghìn này chỉ đủ cho hai ngày thôi, cậu mau chóng nghĩ cách đi, sau này nếu cậu lại lấy tấm thẻ này ra nữa, tôi cũng không dám quẹt!”
Trương Hàm thở dài, phất tay, ý bảo cô ta ra ngoài trước.
Y tá hừ lạnh một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Lưu Tô nhìn vẻ mặt lúng túng của Trương Hàm, hiếm khi nở nụ cười, lúc này Trương Hàm mới phát hiện người phụ nữ này cười lên còn có lúm đồng tiền.
“Lần này là lỗi của tôi, chị Lục bảo sau này tôi phải bảo vệ cậu sát sao hơn”.
“Sát sao? Sát sao kiểu gì, buổi tối tôi ngủ, cô cũng ngủ cùng tôi à?”
Trương Hàm cảm thấy cực kỳ đau đầu khi nghĩ đến những vấn đề này.
“Chị Lục nói nếu cậu cảm thấy cần thiết, tôi có thể làm như vậy”.
“Hả?”, Trương Hàm ngẩng đầu, ánh mắt vô thức lại nhìn lên người cô ta, ừm, vừa nhìn đã biết thường xuyên luyện tập, nếu ôm eo… Trương Hàm cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt.
Một người phụ nữ lạnh lùng như vậy nói ra lời này thật khiến người ta cảm thấy bứt rứt.
“Khụ khụ…”
Trương Hàm ho khan hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ.
“Ừm, vẫn thôi đi vậy, có cách giải quyết khác không?”
“Có, cậu dọn khỏi trường, ở cùng với tôi”, Lưu Tô bình tĩnh đáp.
“Ở chung?”
“Nói thẳng ra thì đúng là thế, sau này cậu đi học, tôi sẽ đi theo bất cứ lúc nào, đi vệ sinh…”
“Cô cũng muốn đi vào hả?”, Trương Hàm ngạc nhiên.
“Tôi đợi trước cửa…”
Trương Hàm cạn lời, nhưng nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta cũng đợi Lục Yên Vân trước cửa, trong lòng cũng không thấy khó hiểu nữa.
Người ta chỉ làm việc của mình thôi.
Trương Hàm cũng không tự mình đa tình tưởng cô ta thèm muốn cơ thể mình.
Bên kia, Mã Phi Dương rời khỏi bệnh viện không chút trở ngại gì, nhanh chóng lái xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn Tinh Thần.
“Anh Phi, chúng ta thật sự đi tố cáo Trương Hàm ư?”, đàn em của Mã Phi Dương chần chừ, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên rồi, người nào cũng phải biết chống lại tội ác mà, chắc chắn Trương Hàm đã lấy trộm không ít tiền, nói không chừng nó hoàn toàn không trúng số, tiền trước kia đều là ở trong thẻ Ninh Viễn Khánh đấy! Nếu Ninh Viễn Khánh chú ý tới, tố cáo nó chiếm dụng tiền của công ty, nói không chừng cả đời này Trương Hàm đều phải ở mãi trong tù không ra ngoài được luôn!”
Nói đến đây, trên mặt Mã Phi Dương lộ ra nụ cười hứng thú, khoảng thời gian gần đây, Trương Hàm khiến hắn chịu thua thiệt không ít, cuối cùng cũng có thể báo thù rồi!
“Anh Phi, anh thật ngầu quá, Trương Hàm đắc tội với nhân vật lớn như anh đúng là tạo nghiệp mà”.
“Ha hả, thằng nhóc mày biết nói chuyện thì nói nhiều hơn đi!”, Mã Phi Dương tán thưởng.
Đám người hứng khởi đi vào cổng tập đoàn Tinh Thần, tìm được nhân viên lễ tân.
“Chào chị, bây giờ chúng tôi có một chuyện rất quan trọng cần tìm Tổng giám đốc Ninh, hy vọng chị có thể thông báo.
Lễ tân nghi ngờ ngẩng đầu.
“Các cậu là…”
“À, chúng tôi là sinh viên của đại học Thanh Sơn, trong lớp có người trộm tiền của sếp Ninh, bây giờ có lẽ đã tiêu mất mấy triệu rồi. Tôi nghĩ sếp Ninh không biết chuyện này, tôi cảm thấy rất nhục nhã vì có một bạn học như thế, cho nên chần chừ mãi vẫn quyết định đến đây nói với sếp Ninh, cũng để bù đắp nỗi áy náy trong lòng”.
Mã Phi Dương than thở.
Lễ tân nghe nói có người trộm dùng mấy triệu thì lập tức chú trọng.
“Được, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho sếp Ninh”.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.
Giọng nói vô cùng uy nghiêm của Ninh Viễn Khánh vang lên.
“Tổng giám đốc Ninh, chỗ tôi có người nói bạn học cậu ta tham ô mấy triệu của công ty chúng ta, bây giờ muốn gặp ông”.
Ninh Viễn Khánh trong phòng làm việc nhíu mày.
Ai dám vuốt râu hùm vậy?
Tham nhũng tiền của Ninh Viễn Khánh tôi?
Sau đó thì thấy khó hiểu, nếu thật sự có người tiêu mấy triệu thì bên tài vụ có thể điều tra ra mới đúng.
“Kêu bọn họ lên đây”.
Ninh Viễn Khánh cúp máy, ngẫm nghĩ rốt cuộc là ai tham nhũng mấy triệu của tập đoàn Tinh Thần.
Đây là lần đầu tiên ba người Mã Phi Dương đến tập đoàn Tinh Thần, bọn họ không khỏi bị cách trang trí cao cấp xa hoa của tòa nhà này làm chấn động.
Lễ tân dẫn đường, chỉ vào cửa lớn xa hoa đằng trước.
“Đó là phòng làm việc của sếp Ninh, các cậu vào đi”.
Mã Phi Dương gượng cười, ép mình bình tĩnh lại.
“Cảm ơn”.
Chân của hai tên đàn em hơi run rẩy, nhưng trong lòng lại cực kỳ tự hào, trở về phải khoe khoang với bạn trong lớp mới được.
Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thần đấy!
Ba người đi vào phòng, Ninh Viễn Khánh nhíu mày quan sát từng người một.
“Nói đi, là chuyện gì thế, ai trộm tiền của tôi?”
Mã Phi Dương sắp xếp lại câu từ một chút, sau đó mới nói: “Ông chủ Ninh, lớp chúng tôi có người cầm thẻ của ông sử dụng linh tinh khắp nơi, cậu ta còn nói mình mua vé số trúng thưởng, tôi đoán là cậu ta cầm tiền của ông đi giả vờ giàu có”.
“Tên này vừa mua túi xách xa xỉ cho người đẹp trong lớp tôi vừa mời cơm, trước kia cậu ta là một người nghèo rớt mồng tơi”.
“Không phải trước đó ông kêu cậu ta đi mua nhà giúp ông sao? Thằng này nhà tốt không mua, cứ muốn tìm quan hệ đi mua cho ông căn nhà không ai cần. Không biết cậu ta lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng nữa!”
“Hai ngày trước, tên này bị tai nạn giao thông, cần tiền gấp, hết cách, cậu ta lại lấy tiền của ông đi trả tiền viện phí, tôi cũng thật sự không nhìn tiếp được nữa mới cố ý chạy đến nói với ông đây”.
Ninh Viễn Khánh nghe đến mức hơi ngơ ngác.
“Đợi đã, tôi kêu người đi mua nhà cho tôi lúc nào?”
“Ông quên rồi sao, ông muốn mua nhà ở tòa nhà Đại Thành, kêu một người tên Trương Hàm đi mua giúp, cậu ta còn nói cậu ta từng cứu ông nữa, chính là thằng nhóc lên sân khấu nịnh bợ ông trên đêm hội thương mại ấy, ông quên rồi sao?”
Ninh Viễn Khánh trợn mắt, sao đó sắc mặt thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.
“Cậu nói người kia... tên là gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT