Người bị đẩy ra giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn theo người rời đi.
Trương Hàm nhíu mày, vô thức nhìn thoáng qua Lục Yên Vân ở đối diện.
Nhóm người dừng lại, người đàn ông cầm đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, khí chất chín chắn, khuôn mặt nghiêm túc, trông khá giống kiểu người dễ nói chuyện.
Nhưng chỉ những người hiểu rõ mới biết người đàn ông tên Lý Di Sơn này chẳng những có thủ đoạn tàn nhẫn, mà còn mắc bệnh cố chấp, đặc biệt là những người đàn ông đến gần Lục Yên Vân đều sẽ bị hắn tra tấn đến mức đau khổ tột cùng.
Lúc trước, có rất nhiều người bị hắn cắt đứt gân tay, ném vào trong hồ Thanh Sơn.
Lý Di Sơn cao ngạo quan sát Trương Hàm một lúc lâu, sau đó mới quay đầu lại hỏi: “Em thích loại con trai thế này ư?”
“Đúng thế, tôi không thể thích trai trẻ sao?”, Lục Yên Vân hỏi ngược lại.
Trong mắt Lý Di Sơn thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hàm, hy vọng chàng trai này tự mình biết mình, tốt nhất nên nhanh chóng cút khỏi đây, nếu thế, có lẽ hắn có thể khoan dung một chút, chỉ đánh gãy một chân của anh.
“Lòng bao dung của tôi là có giới hạn, em biết tôi không thích em tiếp xúc với người đàn ông khác, vì sao phải hết lần này đến lần khác thách thức lòng kiên nhẫn của tôi?”
Lý Di Sơn không chút khách sáo lấy ly rượu qua, tự rót một ly Royal Salute cho mình.
Mấy tên đàn em đi theo cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung ác như có thể khiến đứa nhỏ mười tuổi sợ đến bật khóc vậy.
Mấy người này im lặng đến gần Trương Hàm, chỉ cần ông chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự ném chàng trai gầy yếu này ra quốc lộ.
Đương nhiên Trương Hàm cũng phát hiện ra điều này, anh càng nhíu chặt mày hơn.
“Lý Di Sơn, tôi thích người trẻ tuổi đấy thì sao? Đừng tưởng lúc trước bố tôi xem trọng anh thì tôi nhất định phải gả cho anh. Bây giờ ông ấy còn chưa đi được bao lâu mà anh đã muốn lật trời rồi, có phải Hội thương mại Thanh Sơn nên đổi thành họ Lý luôn không?”
Lục Yên Vân thay đổi khí chất thường ngày, lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ không muốn giúp đỡ một người không có quan hệ gì với mình thôi, về phần Hội thương mại Thanh Sơn, nếu Lý Di Sơn tôi muốn, em tưởng chỉ với em… có thể đấu lại tôi sao?”
Lý Di Sơn nói chuyện rành mạch rõ ràng, như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng mỗi chữ hắn nói đều như châu ngọc, vô cùng nặng nề.
“Nếu nói địa vị của em bây giờ là do tôi đây cho cũng đâu sai, tôi dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho em không phải vì muốn em anh anh em em với người đàn ông khác trước mặt tôi. Em, chỉ có thể là người phụ nữ của Lý Di Sơn này thôi”.
“Ha ha ha…”, Lục Yên Vân đột nhiên bật cười: “Uổng công bố tôi tin tưởng anh như thế, anh đúng là lòng muông dạ thú!”
“Nói thế này nhé, tôi giúp sức cho sự phát triển của Hội thương mại Thanh Sơn còn nhiều hơn cả bố em nữa, cho nên, em không có tư cách châm chọc khiêu khích tôi, hôm nay em gọi tôi đến đây là có ý muốn ngả bài đúng không?”
Lý Di Sơn buông ly rượu xuống, im lặng một lát, nói với Lưu Yên Vân bằng giọng điệu vô cùng tự tin, còn có chút khinh thường: “Em đấu không lại tôi đâu, Yên Vân”.
“Tên của tôi được gọi từ trong miệng anh thật sự rất ghê tởm”.
Lý Di Sơn nở nụ cười, cười vô cùng điên cuồng và ngang ngược, vung bàn tay to lên: “Em thích trai trẻ đúng không, được thôi…”
“Đánh gãy chân tên này”.
Lý Di Sơn chỉ vào Trương Hàm nói với đàn em, như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt vậy.
Trong mắt hắn, đánh gãy chân một người là chuyện còn đơn giản hơn việc đạp chết một con kiến nữa.
“Anh dám!”
Lục Yên Vân đứng lên, lớn tiếng quát to.
Mấy tên đàn em do dự, tuy bọn họ đi theo Lý Di Sơn, nhưng dù sao Lục Yên Vân mới là người đứng đầu trên danh nghĩa của Hội thương mại Thanh Sơn.
Lúc này Trương Hàm cũng đã hiểu Lục Yên Vân đang mượn mình làm súng rồi.
Chuyện vốn dĩ không liên quan đến mình, anh đã nói sao Lục Yên Vân lại chạy tới nịnh hót được, thì ra là có chuyện mờ ám thế này.
Có vẻ người tên Lý Di Sơn này thích Lục Yên Vân, cho nên mới nhường vị trí đứng đầu Hội thương mại Thanh Sơn cho cô ấy.
Còn Lục Yên Vân thì rất kiêng dè thế lực trong tay Lý Di Sơn, muốn mượn thân phận Thái tử của mình đấu với hắn.
Trương Hàm không muốn xen vào mâu thuẫn nội bộ của Hội thương mại Thanh Sơn, cuối cùng còn rước họa vào thân.
Trương Hàm đứng lên, bình tĩnh hỏi: “Đây là… anh Lý đúng không?”
“Hả, cậu muốn nói gì?”, Lý Di Sơn bất ngờ nhìn anh một cái, vốn tưởng chàng trai trẻ này bị mình dọa sợ ngu người rồi, không ngờ giọng điệu nói chuyện vẫn còn bình tĩnh lắm.
“Là thế này, tôi không có quan hệ gì với cô Lục Yên Vân này cả”.
Trương Hàm thầm muốn chửi cha mắng mẹ, anh cũng không phải kẻ ngốc, cứ phải vì một người phụ nữ không chút liên quan mà đi đắc tội với đại ca Lý Di Sơn này.
Tuy anh không sợ, nhưng đàn em của Hội thương mại Thanh Sơn có rất nhiều người giỏi đánh nhau, cũng có một vài sản nghiệp xã hội đen, người tên Lý Di Sơn này cũng là kẻ Ninh Viễn Khánh không dám đắc tội công khai.
Tuy bọn họ qua lại không nhiều lắm, nhưng ngoài mặt vẫn luôn thận trọng.
Đối với Trương Hàm, người như vậy có thể kết bạn là tốt nhất, không thể kết bạn, vậy cũng không thể trở thành kẻ thù.
“Hả? Cậu chắc chứ?”, Lý Di Sơn híp mắt, châm chọc nhìn Trương Hàm.
“Đúng thế, tôi và bạn đến đây uống mấy ly, hoàn toàn không biết cô Lục sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa, cho tới bây giờ, tôi mới chỉ gặp cô Lục có hai lần thôi”.
Trương Hàm trả lời đúng mực.
Đàn em của Lý Di Sơn không ra tay, đợi câu trả lời của đại ca.
Nếu Lý Di Sơn không tin, Trương Hàm cũng chỉ có thể nói ra thân phận của bản thân, đây là át chủ bài cuối cùng của anh.
Lý Di Sơn nhìn thoáng qua Lục Yên Vân, thấy trên mặt cô ấy hiện lên chút kích động, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, gần như tin lời anh.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, Lục Yên Vân hơi sốt ruột, cô ấy không ngờ Trương Hàm lại bán mình đi như thế, tốt xấu gì mình cũng là một người đẹp mà không phải sao?
Anh không biết thương hương tiếc ngọc như vậy à? Một “chuyện nhỏ” như thế cũng không thể giúp ư.
Nhưng Lục Yên Vân nhanh chóng tìm thấy một cách giải quyết, cô ấy tiến lên hai bước, đối diện với vẻ mặt giật mình của Trương Hàm, ôm lấy thắt lưng của anh.
Đôi môt đỏ mọng hơi hé mở, nhanh chóng hôn lên.
Rõ ràng Trương Hàm không ngờ người phụ nữ này lại chơi chiêu như thế, đầu óc trống rỗng, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc này.
Trong lòng không vui vẻ gì sất, chỉ biết mắng to: “Con mẹ nó, ông đây sắp bị hại chết rồi!”
Còn phía Lý Di Sơn, nhìn thấy người phụ nữ mình thích hôn môi người đàn ông khác trước mặt mình, tức quá hóa cười: “Giỏi giỏi giỏi…”
Tâm trạng bình tĩnh của hắn bắt đầu dao động, khí chất trước giờ cũng bị phá hoại theo cơn tức.
Trương Hàm vội vàng muốn đẩy cô ấy ra, nhưng để tay đến trước người dùng sức một chút, lại đẩy trúng thứ không nên đụng vào…
Lục Yên Vân vốn dĩ đang rất bình tĩnh, nhưng lần này lại khiến cô ấy đỏ mặt, đôi mắt quyến rũ càng trở nên sâu thẳm hơn, trong mắt như chứa một đầm nước xuân.
Lý Di Sơn sắp tức muốn nổ phổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT