Đợi khi bữa tiệc kết thúc, người nhà họ Nguỵ tiễn Trần Hổ ra ngoài.
Nguỵ Thanh Quân và Trương Hàm cũng chuẩn bị trở về trường.
“Đúng rồi anh Trương, xe của anh, tôi kêu người đưa qua cho anh rồi đây!”
Trần Hổ cố ý nói to.
Xe, xe gì?
Lỗ tai của mấy người nhà họ Nguỵ đều dựng thẳng lên.
Tò mò đến gần.
Trần Hổ vẫy tay, một chiếc Lamborghini chậm rãi chạy tới từ chỗ đỗ xe.
Rực rỡ loé sáng, cao quý khí phách!
Mấy người nhà họ Nguỵ đều vô cùng ngạc nhiên.
“Đừng bảo xe Trần Hổ nói là chiếc này nhé?”, Nguỵ Đình Đình nhỏ giọng nói với bố.
“Không thể nào… Cậu ta không thể nào mua nổi chiếc xe đẳng cấp như thế được”, khi nãy Nguỵ Nguyên Sơn bị mất mặt, bây giờ nói chuyện cũng không còn tự tin lắm nữa, đành phải không ngừng nói câu này, giấu đi sự lúng túng trong lòng.
Cả thành phố Thanh Sơn chỉ có ba chiếc Lamborghini HX mà thôi.
Đây vốn là hàng sưu tầm của Ninh Viễn Khánh, nhưng nếu Trương Hàm cần, Ninh Viễn Khánh không hề chần chừ chút nào, vô cùng cung kính đưa ra.
Người qua đường ồn ào chụp ảnh, trên một quảng trường bình thường, chiếc xe này thật sự hiếm có giống như gấu trúc vậy.
“Nếu con có thể vào đó ngồi một lát, cho dù ngủ với con miễn phí một năm con cũng chịu”, Nguỵ Đình Đình mơ giấc mộng nhà giàu cả đời, không phải luôn chờ mong khoảnh khắc này hay sao?
Nguỵ Nguyên Sơn hơi thở dài.
Lúc này Lý Thanh cũng tiến lên.
“Mẹ ơi! Lamborghini HX!”
Anh ta trực tiếp la lên, là một người mê xe thể thao.
Trong tay anh ta cũng có mấy chiếc như Porsche, Ferrari.
Nhưng đều là kiểu dáng bình thường.
Thứ hiếm có đắt tiền thế này, ngay cả người như anh cũng chỉ mới được xem trên tạp chí mà thôi.
Trương Hàm nghiêng đầu nói với Nguỵ Thanh Quân: “Đi về thôi”.
Ánh mắt của mọi người dõi theo sau.
Nguỵ Đình Đình không ngừng lẩm bẩm.
“Tuyệt đối đừng là xe của Trương Hàm nhé!”
Lý Thanh thấy Trương Hàm và Nguỵ Thanh Quân đi về phía Lamborghini.
Trong lòng hơi căng thẳng.
Nghĩ đến khả năng nào đó.
“Bọn họ đều đang nhìn kìa…”, trong lòng Nguỵ Thanh Quân run rẩy, chiếc xe này rõ ràng là của Trương Hàm.
Vì Trương Hàm đưa chìa khoá xe cho cô ta: “Cô lái đi!”
“Ơ…”
Đầu óc Ngụy Thanh Quân còn rất mơ hồ, tay chân lộn xộn đi về phía ghế lái.
Cửa xe mở ra.
“Ầm!”
Nguỵ Đình Đình hơi đứng không vững, thì ra khi nãy đại gia ở ngay bên cạnh mình!
Mặt Lý Thanh tái như người chết, lạnh cả sống lưng, nghĩ đến dáng vẻ cung kính của Trần Hổ với Trương Hàm, trong lòng có một đáp án, có lẽ Trương Hàm chính là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần.
Ngụy Như Vân cũng tỏ vẻ khó tin, người này còn lợi hại hơn cả bạn trai của mình nữa!
Nghĩ đến đây, ngọn lửa ghen tị bùng cháy lên trong lòng! Ngụy Thanh Quân, cô đợi đó cho tôi.
Chiếc xe này thật sự của Trương Hàm!
Mặc dù trong lòng bọn họ vô cùng không muốn tin.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt!
Xe chậm rãi khởi động, tiếng động cơ khiến đám người Nguỵ Đình Đình cảm thấy da đầu như tê dại.
Sau đó, xe quay đầu chạy vào đường lớn, chậm rãi đi xa.
Mãi một lúc sau, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trần Hổ cười khẩy nhìn phản ứng của đám người này.
“Cụ Ngụy, tôi cũng không giấu diếm gì ông, nếu cấp trên của tôi biết chuyện hôm nay, có lẽ sản nghiệp nho nhỏ của nhà họ Ngụy các người sẽ không giữ được nữa đâu, sau này kêu con cháu ông làm chuyện gì cũng phải thận trọng hơn một chút!”
Đến lúc này, cụ Ngụy cũng hơi sợ hãi, năng lực của chàng trai trẻ kia thật sự quá lớn.
Cụ ta cũng biết những lời Trần Hổ nói là vì tốt cho mình.
“Tôi hiểu, cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay…”
Trần Hổ gật đầu.
Sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lý Thanh.
“Còn cậu, nhà họ Lý ở Thanh Sơn đúng không…”
Trần Hổ còn chưa nói xong, Lý Thanh đã quỳ phịch xuống đất.
“Anh Hổ… Không, ông Hổ, tha cho nhà họ Lý của chúng tôi với, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, từ nay về sau, tôi sẵn lòng đi theo làm tôi tớ, làm việc cho ông, chỉ mong ông cho tôi một cơ hội thôi”.
Tập đoàn Tinh Thần to lớn như thế, muốn xử lý một nhà họ Lý thật sự là chuyện rất đơn giản.
Lý Thanh cũng không làm ra vẻ nữa, trong lòng cực kỳ hối hận, sao mình lại không cẩn thận đắc tội nhân vật lớn của tập đoàn Tinh Thần thế này.
Ngụy Như Vân như bị sét đánh, lúc này, bạn trai oai phong sắc bén, cực kỳ phong độ ở trước mặt mình lại quỳ xuống trước Trần Hổ như một con chó.
Cô ta vô cùng thất vọng, vô cùng đau lòng.
Nhưng cô ta không biết một chuyện, nếu Lý Thanh không nói vậy, có lẽ cuộc sống con nhà giàu của anh ta sau này sẽ không còn nữa.
Trần Hổ cười gằn, để tay lên đầu Lý Thanh sờ sờ.
“Rất tốt, đừng quên những lời cậu đã nói nhé!”
“Không dám quên, có cho mười lá gan tôi cũng không dám quên!”
Trương Hàm “ừ” một tiếng, sau đó tạm biệt cụ Ngụy, đảo mắt sang nhìn mấy người còn lại của nhà họ Ngụy, bọn họ đều sợ đến mức lùi về sau mấy bước.