Sự mạnh mẽ của anh ấy là dành cho người khác, còn sự yếu đuối của anh ấy là của anh.
✈️✈️✈️
Vốn tối nay Phương Hạo không có ca trực, sau khi không hẹn được Trần Gia Dư cùng đi ăn tại tiệm trà mới mở, anh được Sở Di Nhu rủ đi ăn cùng cô. Thậm chí để thuyết phục anh đi cùng, Sở Di Nhu còn đặc biệt tới nhà đón anh. Ban đầu chỉ có hai người họ, đợt Tết nhất này thật sự quá bận rộn, tính tụ tập ôn chuyện cũ cùng nhau. Thế nhưng chuyến bay của Trịnh Hiểu Húc lại tới sớm, anh ta cũng muốn đi cùng, Sở Di Nhu bèn kêu anh ta tới.
Trần Gia Dư có báo với Phương Hạo rằng tối sẽ tới Lệ Cảnh thăm bố mẹ, anh hoàn toàn thấu hiểu, vậy nên dù thế nào anh cũng không ngờ được Trần Gia Dư lại dối gạt mình như thế. Không chỉ không kể việc anh ấy sẽ tới hãng, không kể việc sẽ hướng dẫn người khác luyện tập buồng lái giả lập, hơn thế nữa còn không nhắc tới việc anh ấy ôn lại tình huống mô phỏng hạ cánh tại Hồng Kông. Ban đầu Phương Hạo chỉ giận, nhưng rồi khi cơn giận qua đi, anh cảm thấy bản thân thật nực cười. Từ đầu chí cuối, Trần Gia Dư dường như luôn chia sẻ lo âu và giải quyết các khó khăn cùng người khác. Cho dù là Thường Tân, Chu Kỳ Sâm, Lư Yên hay bố anh ấy, hay thậm chí người mới gặp một lần như Vương Nhuận Trạch đều có được những mảnh vụn thông tin. Phương Hạo đáng nhẽ phải nhận được thông tin tổng hợp từ những mảnh vụn ấy, thế nhưng cái anh nhận được lại là một số không tròn trĩnh, không một gì cả.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trần Gia Dư vẫn muốn Phương Hạo đi xe cùng mình: “Trời lạnh rồi, chúng ta về nhà hẵng nói có được không?”
Phương Hạo lắc đầu: “Anh lái xe của anh đi, em gọi xe của em.”
Trần Gia Dư nói: “Anh lái xe cũng là lái về nhà em, vốn định tới nhà em mà.”
Thế nhưng mức uy tín của anh ấy với Phương Hạo đã như rớt thẳng khỏi vách đá. Anh xua tay: “Anh muốn về đâu thì về, em về nhà em.”
Trần Gia Dư bị cậu ấy chặn miệng không nói nổi gì nữa. Anh biết mình là người sai trước, cũng chỉ muốn thử một lần, thấy Phương Hạo thật sự không chịu lên xe mình thì chỉ đành đi trước.
Thật ra Phương Hạo gọi taxi không hoàn toàn chỉ vì giận. Anh biết Trần Gia Dư chắc chắn sẽ tới nhà chờ anh, vậy nên anh muốn tranh thủ quãng đường trở về nhà để có chút không gian ở một mình cũng như thời gian để bình tĩnh suy nghĩ.
Ban đầu khi thấy Trần Gia Dư và Vương Nhuận Trạch, Phương Hạo thừa nhận lúc đó trong lòng anh có cảm giác khác thường. Sau khi ngồi xuống trò chuyện được mấy câu, anh đại khái cũng hiểu lý do, hơn nữa Vương Nhuận Trạch từ đầu đến cuối đều thẳng như cái cột điện, Phương Hạo biết rõ cậu ta và Trần Gia Dư không phải quan hệ đó. Anh vốn cho rằng Trần Gia Dư không nói mình biết vì sợ anh hiểu nhầm, thế nhưng sau khi nghe Vương Nhuận Trạch nhắc tới chuyện bọn họ luyện buồng lái giả lập và ôn lại tình huống hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, Phương Hạo mới ngộ ra hóa ra Trần Gia Dư không kể anh biết chuyện là vì đây. Giây phút đó, anh cũng không rõ rốt cuộc cảm xúc thất vọng hay là tức giận trào dâng nhanh hơn.
Sau khi lên tầng, Trần Gia Dư quả nhiên đã ngồi sẵn ở phòng khách chờ anh. Phương Hạo lặng thinh đặt túi xuống, cởi áo khoác, sau đó bật đèn phòng khách. Đèn phòng khách sáng trưng, con voi trong phòng cuối cùng đã hiện hình.
Trần Gia Dư mở lời trước: “Chuyện hôm nay không cho em biết… anh thật sự xin lỗi.” Anh thấy Phương Hạo không có ý lên tiếng, đành bảo: “Em nói gì với anh đi.”
Lúc này Phương Hạo mới nói, giọng trầm trầm: “Anh… muốn em nói gì đây. Đây là lần thứ hai rồi, Trần Gia Dư à, quá tam ba bận.” Lần đầu là lần không kể với anh chuyện bài viết trên Weibo về thử nghiệm mô phỏng. Phương Hạo không phải người thích tính toán nợ cũ nhưng lúc này không thể không nhắc tới.
“Anh không có ý đấy.” Trần Gia Dư chỉ biết nói vậy.
Phương Hạo đột nhiên nhớ ra, hỏi Trần Gia Dư: “Lúc sáng khi hai ta nói chuyện điện thoại đã có kế hoạch này chưa?”
Trần Gia Dư nhìn vào mắt cậu ấy, im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đáp: “Có rồi.” Thật lòng anh không muốn thừa nhận. Nếu nói chiều nay đột nhiên nghĩ ra hay Vương Tường đột xuất tới tìm anh sắp xếp kế hoạch, về mặt logic cũng hợp lý, việc buổi chiều có kế hoạch lên công ty đột ngột nên anh không báo với Phương Hạo cũng là bình thường. Hai người họ chẳng phải song sinh dính liền, không cần đi đâu cũng phải báo cáo cho nhau. Thế nhưng trong tiềm thức Trần Gia Dư biết không thể nói dối. Nói dối là không phải, tất cả những lời nói dối đều cần trăm lời nói dối khác che đậy. Phương Hạo cũng không xứng đáng phải chịu đựng sự dối trá, chỉ sự thật mới xứng với cậu ấy, vậy nên anh lựa chọn nói thật.
Trần Gia Dư nhìn ra sự thất vọng, mệt mỏi và nỗi đau kìm nén trong ánh mắt nhìn mình của Phương Hạo. Anh thở dài, nói: “Lúc đó anh có nghĩ tới việc nếu có tình huống mô phỏng chuyến bay 416 cho tàu Boeing thì anh cũng muốn thử một chút, vốn định thực hiện rồi mới cho em biết kết quả. Thế nhưng… khi ấy vì quá lo lắng nên anh đã không nói.”
Phương Hạo nghe anh ấy nói xong, chỉ hỏi một câu: “Anh nghĩ như vậy thật sao?” Anh thật sự thấy rất khó tin tưởng. Lời giải thích của Trần Gia Dư lúc này trong mắt anh đều giống nguỵ biện hơn là hợp lý.
Biểu cảm của Trần Gia Dư có chút khổ sở. Anh bước hai bước về phía Phương Hạo, ngồi ghé bên mép bàn ăn, đầu cúi xuống. Tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt anh. Anh chỉ hỏi Phương Hạo: “Em không tin anh?”
Phương Hạo bật cười một tiếng tự giễu, đáp: “Là anh không tin em trước.” Anh nói: “Nếu anh tin em, vậy vì sao những chuyện này ngay từ đầu đã không kể em biết bất kỳ một chuyện nào.”
Trần Gia Dư trả lời: “Anh chỉ không mong em cảm thấy anh…”
Lần này, Phương Hạo cắt ngang lời anh ấy: “Cảm thấy anh làm sao?”
Trần Gia Dư: “… Cảm thấy anh cũng có lúc như này.”
Phương Hạo gạn hỏi: “Lúc như nào?”
Trần Gia Dư cau mày. Phương Hạo đặc biệt thích gạn hỏi anh, rất nhiều câu trả lời đều do cậu ấy dồn ép từng bước từng bước cho đến cuối cùng anh nói ra, đây không phải lần đầu. Thế nhưng nếu bảo đây là thủ thuật giao tiếp thì Trần Gia Dư cảm thấy nó là tính cách của cậu ấy hơn. Phương Hạo là người vô cùng thẳng thắn và kiên trì. Những gì cậu ấy đã để ý, nếu không có lỗ hổng thì đôi bên còn có thể giả bộ như không tồn tại, nhưng một khi lỗ hổng đã hở ra thì phải nói rõ đến cùng.
Cuối cùng, Trần Gia Dư thở dài: “Chính là lúc không vững tin, không chắc chắn, vừa hoang mang vừa sợ hãi.”
Phương Hạo nhìn vào mắt anh ấy, nói: “Trần Gia Dư, mấy tháng trước em từng hỏi anh rồi, vụ việc chuyến bay 416 hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, anh từng sợ sao? Khi ấy anh dám thú thật với em, anh bảo anh sợ. Sao bây giờ càng sống càng thụt lùi vậy? Chúng ta đã bên nhau rồi cơ mà.”
Trần Gia Dư nhắm mắt lại, chậm chạp đáp: “Chính vì chúng ta đã bên nhau rồi.” Vừa dứt lời, bản thân Trần Gia Dư cũng giật mình, Phương Hạo cũng ngớ người. Sau đó, Phương Hạo đã rõ.
“Chúng ta đáng nhẽ phải là người thân thiết nhất của nhau. Tại sao anh cần giữ hình tượng trước em như vậy? Có gì buộc phải giữ sao?” Phương Hạo nói Trần Gia Dư, giọng điệu vẫn lạnh như băng như thái độ đã không còn quá xa cách nữa: “Anh cho rằng anh do dự, anh không xuất sắc nữa thì em sẽ không còn tình cảm với anh sao?”
Lần này, Trần Gia Dư không đáp, thế nhưng Phương Hạo biết, câu trả lời của anh ấy là khẳng định.
Trong thế giới của Trần Gia Dư, tình yêu trước nay luôn có điều kiện, các mối quan hệ thân thiết cũng có điều kiện, tình yêu trong các mối quan hệ thân thiết càng có điều kiện. Tình yêu mà bố anh ấy dành cho anh ấy kể từ giây phút anh ấy lọt lòng đã có một cái giá rõ ràng. Nó được xây dựng trên cơ sở Trần Gia Dư là một phi công xuất sắc, chỉ khi anh giữ vững được sự cẩn trọng, xuất sắc ấy cũng như không phạm phải sai lầm nào thì mới xứng đáng có được tình yêu, mới có thể nhận được sự ủng hộ và công nhận. Phương Hạo lại liên tưởng tới cách thể hiện tình yêu lúc nào cũng như muốn tính điểm số của anh ấy mấy ngày gần đây, đó chẳng là phải bằng chứng tốt nhất cho quan điểm này sao.
Phương Hạo không muốn tiếp tục ép Trần Gia Dư phơi bày miệng vết thương thêm nữa, anh nhìn chung đã tìm được đáp án. Phương Hạo đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống cạnh Trần Gia Dư, sau đó từ tốn nói: “Trước đây anh từng hỏi em rằng em thích anh từ lúc nào, khi ấy em có bảo tình cảm đến từ từ tuần tự theo từng bước.”
“… Ừm.” Trần Gia Dư hơi dịch người về phía Phương Hạo, để rìa lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay của cậu ấy.
Phương Hạo nói tiếp: “Thật ra nói vậy vẫn chưa chính xác. Với em đúng là có một mốc thời điểm. Anh biết em có cảm xúc rung động với anh chính xác vào lúc nào không? Là lần đầu tiên anh kể em nghe toàn bộ quá trình hạ cánh khẩn cấp ở Hồng Kông ấy.”
Giây phút ấy, trong ấn tượng của Trần Gia Dư, là lời thổ lộ mà anh đã rút hết ruột gan, lời thổ lộ yếu đuối nhất, anh không muốn nhớ lại nhất. Nếu không phải khoảng cách do anh đơn phương xa lánh tạo ra sau vụ việc đèn hạ cánh cần anh phải dùng tình cảm chân thật để lấp đầy thì có lẽ anh cũng chẳng thẳng thắn về vấn đề này. Thế nhưng, đấy cũng lại chính là giây phút khiến Phương Hạo sa lưới. Trong mắt Phương Hạo, sự mạnh mẽ của Trần Gia Dư là dành cho người khác, kẻ mạnh mà ai ai cũng có thể hâm mộ hay tán thưởng, dù là bạn bè, đồng nghiệp, đàn em, người không quen biết trên mạng hay thậm chí là mấy cô bé xin chụp ảnh chung với anh ấy ở nhà hàng. Sự mạnh mẽ của anh ấy là dành cho người khác, còn sự yếu đuối của anh ấy là của anh. Kể từ khoảnh khắc đó, anh muốn giữ chặt người ấy trong lòng bàn tay.
Trần Gia Dư chỉ nói: “Anh… có lỗi với tấm lòng của em.”
Phương Hạo do dự một chút rồi vẫn bọc lấy lòng bàn tay anh ấy trong tay mình. Một lúc rất lâu sau, anh hỏi: “Bài đăng trên Weibo viết về tỷ lệ thành công của việc mô phỏng tình huống hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông… là do người trong công ty anh viết sao?” Lúc trước anh từng nghe Trần Gia Dư dùng hai chữ “phiền lòng” để hình dung nên cũng đã đoán được phần nào.
Trần Gia Dư lúc này mới đáp: “Thật ra mọi chuyện đều quay ngược về buổi tối không bật đèn hạ cánh. Vì em có liên quan tới vụ việc ấy, đây là một trong những nguyên nhân khi đó anh không muốn cho em biết…”
Anh kể lại tường tận mọi chuyện với Phương Hạo. Bắt đầu từ vụ Đoàn Cảnh Sơ quấy rối tình dục Khổng Hân Di trong lúc tàu bay lăn bánh, đến việc anh giúp Khổng Hân Di làm chứng với bộ phận nhân sự, sau đó Khổng Hân Di không rõ nguyên do đột ngột từ chức, tới việc bố Đoàn Cảnh Sơ thực chất là cổ đông lớn rất có quyền lực trong hãng. Có lẽ do nghe con trai mình bơm chuyện, cũng có lẽ do thấy anh không vừa mắt nên ông ta đã tìm hơn chục phi công tới thực hiện mô phỏng sự cố hạ cánh khẩn cấp của chuyến bay 416 với buồng lái giả lập, còn tiết lộ số liệu với người ngoài. Lãnh đạo quản lý đội bay có bảo đảm với anh rằng không vấn đề gì nhưng chuyện này dù thế nào cũng rất đáng quan ngại, đặc biệt là người cực kỳ trân trọng danh tiếng của mình như Trần Gia Dư. Điểm này anh không cần nói ra, Phương Hạo tự nhiên cũng hiểu.
“Cậu ta sao… sao lắm chuyện vậy. Ôi. Hôm đó lúc viết báo cáo sự cố ở Đài kiểm soát, em thật ra cũng nhận ra con người cậu ta… thượng đội hạ đạp. Ban đầu không coi em ra gì nhưng sau thấy em dám nổi giận với anh, cậu ta hình như mới cảm thấy em là nhân vật có gì đó, bắt đầu gọi “chủ nhiệm” luôn mồm.” Nói xong, Phương Hạo cảm thấy đây đúng là một đống chuyện gây phiền lòng, Trần Gia Dư dùng hai chữ này không sai chút nào. Anh vừa xót Trần Gia Dư, lại vừa muốn trách anh ấy sao không hé răng nhắc gì từ chuyện này tới chuyện khác.
Cuối cùng, Phương Hạo quay một vòng trở ngược lại, chấp nhận lời giãi bày của Trần Gia Dư. Sau đó, hỏi anh ấy tiếp: “Vậy nên hôm nay anh… bay mô phỏng thấy thế nào?” Phương Hạo nắm bắt thời cơ, muốn hỏi rõ hết một lượt.
Trần Gia Dư lúc này đã hạ quyết tâm thành thật nói ra tất cả nên cũng không giấu diếm gì mà kể với cậu ấy: “Các tình huống mô phỏng khác đều thuận lợi. Lúc thực hiện mô phỏng tình huống chuyến 416… Anh khựng lại mất hai, ba giây, lúc mở đầu ấy.”
Phương Hạo nói: “Lúc mở đầu cần quá trình làm quen. Hai, ba giây… cũng rất bình thường mà.”
“Không đủ.” Trần Gia Dư nghiêm túc nói: “MCAS chỉ cho phép phản ứng trong mười giây. Trong mười giây này, mỗi giây đều là vấn đề sống chết, mỗi giây đều có giá trị.”
(MCAS – Maneuvering Characteristics Augmentation System: Hệ thống tăng cường tính năng điều khiển bay, là một phần mềm được phát triển nhằm tăng cường khả năng kiểm soát của máy bay đối với tình huống mất lực nâng. Đọc thêm tại chú thích)
Hệ thống MCAS đã khiến cho tàu bay Boeing 737-MAX hai lần cất cánh gặp tai nạn rơi vỡ. Cuộc điều tra sau tai nạn phát hiện, nếu hệ thống không thực hiện việc điều chỉnh thì sau khi máy bay gặp sự cố, phi công sẽ chỉ có chưa tới mười giây để thực hiện chuẩn xác thao tác – chính là tắt hệ thống MCAS. Đây là sự cố về an toàn bay lớn nhất của Boeing trong hơn một thập kỷ qua, khi ấy còn dẫn tới tình trạng trong nước cấm bay toàn bộ dòng MAX rất nhiều tháng. Phương Hạo cũng rõ ý của anh ấy nên phản bác lại: “Đó là do thiết kế hệ thống máy bay có vấn đề.”
Trần Gia Dư chỉ nói: “Là một phi công, anh không thể đặt hy vọng rằng toàn bộ hệ thống đều được thiết kế không có lỗi gì, tất cả linh kiện đều hoạt động bình thường. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc không gì là hoàn hảo cả, như vậy khi bất ngờ ập tới mới không quá ngỡ ngàng.”
Phương Hạo thấy lời anh ý có lý nên không nói tiếp nữa. Anh biết những điều Trần Gia Dư đòi hỏi ở chính mình cũng chính là bài toán khó tự anh ấy đặt ra cho anh ấy. Ngoại trừ bản thân Trần Gia Dư, không ai có thể giải thay anh ấy được. Dù anh có nói với anh ấy rằng anh ấy đã làm rất tốt rồi, do dự trong hai, ba giây không có vấn đề gì cả, bản thân anh ấy không tin vào điều đó thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Vậy nên Phương Hạo dứt khoát đổi hướng suy nghĩ, hỏi Trần Gia Dư: “Vậy thì tiếp tục tập luyện, đến khi nào anh không do dự nữa thì thôi. Không phải anh muốn tập luyện sao, em tập luyện cùng anh. Bay giả lập tàu 737 em có biết, em từng được đào tạo rồi.”
Dù rất hiểu tác phong làm việc như vũ bão của Phương Hạo, Trần Gia Dư vẫn ngớ người: “… Bây giờ?”
Phương Hạo chỉ hỏi lại anh ấy: “Trung tâm huấn luyện mấy giờ đóng cửa?”
Trần Gia Dư nhìn đồng hồ. Giờ đã gần chín giờ, từ đây qua đó thì vừa chín giờ đúng, có thể tập luyện hai tiếng.
“Đi.” Trần Gia Dư chỉ nói có một chữ như vậy. Sau đó, anh cầm áo khoác cùng chìa khóa xe của mình và Phương Hạo, đi ra cửa. Lúc đóng cửa, Phương Hạo đứng bên cạnh chờ anh khóa cửa. Tim Trần Gia Dư khẽ dao động, đưa tay trái kéo cánh tay Phương Hạo. Lần này, cậu ấy không cự tuyệt, để mặc anh kéo tay mình.
—
Vụ việc tàu bay Boeing 737 – MAX và hệ thống MCAS: Nếu có hứng thú mọi người có thể tham khảo thêm qua bài viết tại link hoặc qua bộ phim tài liệu “Downfall: The case against Boeing” trên Netflix để được biết tường tận chi tiết. Ở đây mình chỉ giới thiệu tóm tắt:
Vào năm 2018, 17 tháng sau khi dòng máy bay Boeing 737-MAX 8 được đưa vào hoạt động, đã có 2 vụ tai nạn rớt máy bay ngay sau khi cất cánh với số người thiệt mạng lên tới 346 người. Đặc biệt cả 2 vụ đều với tàu bay Boeing 737-MAX 8.
Ngay sau vụ tai nạn thứ hai xảy ra, khi quá trình điều tra chưa được hoàn tất, rất nhiều hãng hàng không đã ngừng sử dụng dòng máy bay này một cách tự nguyện hoặc theo yêu cầu của chính quyền địa phương.
Các kết quả điều tra cho thấy nguyên nhân dẫn tới các vụ tai nạn có liên quan tới hệ thống MCAS mới phát triển của hãng Boeing. Hệ thống hoạt động trên cơ chế nhận dữ liệu từ cảm biến góc tấn và tự động kích hoạt khi các phân tích dữ liệu cho thấy máy bay rơi vào tình trạng mất lực nâng vì mũi máy bay đang hướng lên quá cao trong chế độ người điều khiển. Khi đó, MCAS sẽ tự động hướng mũi máy bay xuống thấp. Thế nhưng khi vận hành thực tế, hệ thống này lại tiếp nhận dự liệu sai lệch, tự động kích hoạt và đưa mũi tàu bay lao chúi xuống, dẫn tới tai nạn thảm khốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT