Thịnh Hạ phát hiện Trương Chú bắt đầu mê đọc Tam quốc.

Khi cô cắt ghép video, cậu sẽ cày phim truyền hình. Cô học bài, cậu sẽ đọc “Tam quốc diễn nghĩa”.

Thịnh Hạ phụng phịu: “Thời cấp hai cậu chưa đọc à?”

“Đọc rồi, nhưng không hiểu lắm.”

“Thế sao giờ tự dưng muốn tìm hiểu?”

Trương Chú ngẩng mặt khỏi cuốn sách, mắt chăm chú nhìn cô. Một lát sau, cậu với cổ cô từ phía đối diện bàn, thơm một cái thật kêu rồi lại ngồi về tiếp tục đọc sách, ngoài ra không nói gì cả.

Thịnh Hạ: …

Đọc hết tiểu thuyết, cậu chuyển sang nghiên cứu lịch sử, tuần tự từ “Hậu Hán thư”, “Tam quốc chí”. Đọc sách chính sử cần nghiền ngẫm tra cứu từ từ, nên nghiễm nhiên Thịnh Hạ được sung làm từ điển tiếng Hán cổ của cậu, đọc âm chú giải ngữ nghĩa tại chỗ.

Mỗi lần cô giải đáp xong, cậu lại khen: “Giỏi quá.”

Thịnh Hạ: “Làm lố.”

Gần cuối học kì, có mấy lần Trương Chú dẫn Thành Trác Dương tới Hà Thanh, nên Thịnh Hạ cũng dẫn cả Liêu Tinh theo.

Ai học bài nấy, thi thoảng trao đổi mấy câu.

Những khi nghỉ giải lao, Thịnh Hạ và Trương Chú luận bàn về võ tướng thời tam quốc, đã tạm dừng ở vấn đề tại sao Quan Vũ không thể đánh thắng Bàng Đức được nửa giờ đồng hồ, sau tiếp tục tốn thêm nửa giờ đồng hồ để tranh luận liệu Quan Vũ có thể hay không thắng Mã Siêu.

Nhưng từ đầu đến cuối, cuộc luận bàn chỉ dừng ở mức bàn luận, dẫu bất đồng quan điểm vẫn không thấy lên giọng. Thi thoảng tốc độ suy nghĩ của Thịnh Hạ không theo kịp tốc độ nói, không cãi lại cậu, ngữ điệu có vẻ gấp gáp hơn.

Trương Chú thì luôn giữ vững vẻ bình thản, duy trì đúng một ngữ điệu kể cả khi kết luận “cậu nói đúng” hay “cậu nói không đúng”.

Liêu Tinh và Thành Trác Dương thì khác.

Hai cô cậu chơi game, tiếng chí chóe khiến cả quán cà phê phải ghé mắt.

Tất nhiên là chỉ có Liêu Tinh to tiếng, Thành Trác Dương thì hệt cái hũ nút, khiến Liêu Tinh càng lúc càng tức.

Thịnh Hạ nghi hoặc: “Hai cậu ấy đánh đối kháng à?”

Trương Chú: “Không, một người đánh quái, một người hỗ trợ.”

Thịnh Hạ: “Tức là cùng phe á?”

“Ừ.”

“Cùng phe mà còn cãi nhau?”

“Cùng phe mới cãi nhau.”

“Hiểu rồi.”

Thịnh Hạ mới dứt lời, Trương Chú đã quay mặt cô sang. Cậu nhìn lom lom vào cô một vài giây, cuối cùng chỉ bẻo má cô.

Hơi đau.

Thịnh Hạ loáng thoáng nhận ra sự nhẫn nại từ ánh mắt cậu. Cô biết là nếu bây giờ đối diện không có ai, cậu sẽ hôn cô ngay thôi.

Tối về kí túc, Liêu Tinh nói: “Mình không thấy hai cậu cãi cọ khi nào cả, hai cậu từng mâu thuẫn chưa?”

Thịnh Hạ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe thế sửng sốt.

Hình như là chưa.

Thi thoảng cô cũng hay nổi giận, có chút chút bất mãn, và Trương Chú luôn có thể phát hiện rồi dập cơn giận ấy tắt ngóm.

Họ chưa từng tới độ phải đỏ mặt gân giọng lên tranh cãi, càng khỏi nói tới chiến tranh lạnh.

“Người ta nói giận dỗi trợ tình, các cậu không tranh cãi hờn dỗi, sao tăng tình cảm được?”

Thịnh Hạ nghĩ một lúc, nghiêm nghị trả lời: “Hôn có tính không?”

Liêu Tinh: “… Cậu muốn tính cả vụ trắng đêm không về vào cũng được nữa.”

Thịnh Hạ không biết những cặp yêu nhau khác thế nào, chỉ thấy tần suất hôn của họ hơi dày đặc quá mức. Nghe đồn khi yêu có ba tháng đầu là kì nồng nhiệt, giai đoạn sau nếu không ghét nhau quan hệ sẽ có xu hướng trở nên ổn định. Ổn định, có nghĩa những cảm xúc mạnh mẽ đã nhạt bớt.

Họ thì hình như không phải thế.

Miễn là ở cùng nhau, hai bàn tay chưa khi nào thôi nắm chặt. Mỗi khi đi dạo, hở tí Trương Chú lại nhìn cô lom lom không chớp. Chỉ cần cô quay sang nhìn, chắc chắn cậu sẽ hôn cô. Đôi khi cô thấy bực, cắn lại cậu, cậu còn cười, hôn những cái khe khẽ như vỗ về, tay nhẹ nhàng vuốt v3 sau gáy cô, chỉ chờ đến khi cô dịu bớt là hôn sâu hơn nữa.

Tư thế hôn cậu thích nhất là một tay giữ eo cô, một tay ghì sau gáy cô. Hoặc là hai tay ôm mặt cô. Cả hai đều là những tư thế nắm giữ quyền chủ động.

Cuối cùng khi cậu buông tay, người lưu luyến khó dời nụ hôn lại biến thành cô. Cứ ngơ ngơ ngác ngác, trông như sự “phản kháng” trước đó chỉ là ỡm ờ cho có lệ.

Thịnh Hạ cũng có tư thế hôn mà cô rất thích.

Cô thích đứng trên bậc thềm cầu thang hoặc trên vỉa hè cao khi hôn cậu. Cậu sẽ ôm lấy eo cô, khi kết thúc đầu sẽ hơi ngẩng lên nhìn cô, mắt chuyển dần từ môi lên mắt cô. Khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn vào nhau ấy luôn khiến Thịnh Hạ xao xuyến.

Xao xuyến.

Khi ở bên cậu, mỗi một ngày lại là một niềm xao xuyến mới.

Cớ gì phải cự cãi với người như vậy nhỉ?

Thịnh Hạ hỏi Liêu Tinh: “Cậu với Thành Trác Dương ngày nào cũng cãi nhau, gặp mặt cãi, online cũng cãi,  các cậu có sinh tình cảm không?”

“Ha ha ha ha ha.” Chung Lộ Tiệp đang lẳng lặng quan sát trận chiến của hai cô bạn phá lên cười.

Liêu Tinh sượng mặt, quay ngoắt nhìn đi.

Thịnh Hạ cảm thấy câu hỏi của mình rất bình thường. Cô thật lòng muốn biết đáp án.

Chung Lộ Tiệp vẫn chưa thôi cười, “Hạ Hạ, đừng chọc cậu ấy nữa. Cậu ấy đang đắn đo xem có nên đổi nguyên tắc với sơ mi ca rô không.”

Thịnh Hạ: “Có cần mình bảo Thành Trác Dương là đừng mặc sơ mi ca rô nữa không?”

Liêu Tinh: “Thịnh, Hạ!”

Chung Lộ Tiệp ôm bụng. Thịnh Hạ luôn dễ dàng chọc trúng điểm cười của Chung Lộ Tiệp.

Lúc mới quen chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, tốt tính; thân hơn một chút cảm thấy tính cô hiền lành dễ chịu nhưng vẫn giữ nguyên tắc, chủ động giữ khoảng cách với nam giới, dễ tiếp cận nhưng không dễ làm thân; ở chung lâu lại cảm thấy thực ra cô rất dễ gần, có khí chất mỹ nhân ngốc nghếch.

Ví dụ điểm cười và kiểu hài hước của cô luôn lệch với mọi người, tạo cảm giác đáng yêu như người trên trời rơi xuống.

Ngoài ra còn là người rất nhiệt tình, luôn để ý quan tâm người xung quanh.

Cô nàng như vậy mà chưa có bạn trai, dám cá cổng lớn khoa văn đã bị vô số người theo đuổi đạp bằng.

Những cậu khóa dưới không biết trời cao đất dày cũng từng có ý tấn công, nhưng khi nghe ngóng được về bạn trai Thịnh Hạ đều hậm hực lui binh.

Có những người như thế, không cần lộ mặt vẫn có thể đẩy lui tình địch.



Toàn thể 219 khi trước các em khóa dưới vẫn khá ra dáng. Chung Lộ Tiệp đã lên chức quản lý hội sinh viên, Phàn Tĩnh Xu là thành viên đội biện luận, đã dẫn đội đi tham gia huấn luyện, Liêu Tinh đã có thể điều hành các buổi họp kế hoạch của câu lạc bộ kịch nói…

Mỗi mình Thịnh Hạ là không có “chức” gì cả. Cô không giữ bất cứ chức vụ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, cũng rất ít khi tham gia các hoạt động quay chụp ngoại khóa. Nguyên nhân vì lần đầu tham gia đã bị sung làm mẫu, cô không quen nên về sau chỉ tự quay tự làm, thi thoảng dự các buổi tọa đàm của câu lạc bộ để học hỏi.

Cô chỉ tự quay một số hoạt động ngày thường, mỗi tuần lại đăng ít ảnh lên weibo, mỗi tháng đăng một kì vlog. Ban đầu chỉ định để luyện tay, nhưng thi thoảng lật ra xem lại, thấy hơn nửa nội dung vlog đều là về Trương Chú. Chẳng hiểu sao cậu có thể 360 độ không góc chết, quay kiểu gì cũng đẹp nhỉ? Vì vậy cô càng sinh ý muốn quay lại để lưu giữ. Thi thoảng cũng tự ghi hình bản thân, cắt ghép thành video bằng khá nhiều kĩ xảo.

Cô chưa từng thêm tag hay mô tả cho video. Chỉ có vài người Cô giáo Sprite và Tân Tiểu Hòa like và bình luận. Tuần thi sắp tới, cô ngưng cập nhật, Cô giáo Sprite còn bình luận giục đăng bài.

Hạ đi thu tới, đông qua xuân về, vô vàn cảnh vật được ghi chép trong khoảng trời riêng của cô.

Cuộc sống của Thịnh Hạ vẫn trôi đi chậm rãi, nhịp sống của Trương Chú lại nhanh hơn nhiều với những lịch trình liên tục thay đổi, không có cả một ngày nghỉ đúng nghĩa.

Kì nghỉ đông cậu bị phòng thí nghiệm giữ lại đi nghiên cứu các nơi cùng giảng viên hướng dẫn, trong đó có đi qua cả Nam Lý. Nhưng lịch trình kín mít, ba lần ghé qua cửa nhà mà không được vào một lần.

Học kì sau cậu lại xin đi kì học nghiên cứu khoa học hè, nghỉ hè phải sang học ở Stanford.

Thịnh Hạ cũng không rảnh rỗi. Lấy linh cảm từ những cuộc luận bàn về tam quốc cùng Trương Chú, Thịnh Hạ viết một tập truyện ngắn chủ đề anh hùng, diễn giải những anh hùng ở nhiều giai đoạn lịch sử bằng góc nhìn ôn hòa hơn, viết hơn nửa năm mãi đã hòm hòm để nộp bản thảo.

Trương Chú tranh công: “Mình có được thu ít thuế không?”

Thịnh Hạ cực hào phóng mặc cho nhuận bút chưa thấy đâu, “Thế cậu muốn cái gì?”

Lời ra khỏi miệng cô mới cảm thấy không ổn. Quả nhiên mặt Trương Chú lập tức kề sát, cái nhìn rảo theo tuyến đường cô hết sức quen thuộc.

Thịnh Hạ vô thức nhắm mắt. Hơi ấm phà lên mặt tuy nhiên cái hôn trong dự đoán không hề đặt xuống. Cô từ từ mở mắt, va vào đôi mắt đang cười của Trương Chú.

Bị trêu chọc, Thịnh Hạ lườm cậu. Mới quay đi mặt đã bị bẻ về, đôi môi nóng hổi bọc lấy môi cô.

“Mình muốn quyền ưu tiên đọc trước.”

Đơn giản thế ư?

Thịnh Hạ chớp chớp đôi mắt: “Chỉ có vậy?”

“Muốn đọc ngay bây giờ.”

Thịnh Hạ không nghi ngờ, gửi file đọc cho cậu.

Vì vậy cậu đọc suốt từ sáng tới tối muộn, ăn cơm xong lại lao vào đọc, thi thoảng luận bàn với cô vài câu. Bàn mải bàn mãi giờ giới nghiêm đã qua từ khi nào mà Thịnh Hạ không hề nhận ra.

Trương Chú vẫn còn hỏi: “Tống Giang là hảo hán đầu tiên lên Lương Sơn nhưng trong sách cậu viết lại xếp tận cuối? Thứ nhất đếm ngược?”

Thịnh Hạ ngáp dài, “Thứ hai đếm ngược, phần hay ở cuối.”

“Thế hạng nhất đếm ngược?”

“Chưa viết nữa.”

“Thích Tống Giang lắm à?”

“Có thể coi là vậy.”

Thịnh Hạ rảnh rỗi không việc làm, cậu hỏi gì thì đáp đấy. Thấy ánh nhìn hơi ngạc nhiên của cậu, Thịnh Hạ vực mình tỉnh táo, hỏi: “Cậu không thích à?”

“Không đánh giá cao.” Trương Chú vẫn thẳng thắn không đổi. Trước những câu hỏi thế này, chưa bao giờ cậu hùa theo chỉ vì cô thích.

“Đúng là có nhiều ý kiến trái chiều về ông ấy.”

Vì vậy hai cô cậu tiếp tục mở một cuộc “tranh luận”, kéo dài đến tận khi nhân viên quán ra nhắc: Sắp chuyển sang giờ đêm rồi.

Thịnh Hạ giật mình: 0 giờ đêm rồi?

Con phố ngăn cách đại học Hà Thanh và đại học Hải Yến có mấy quán cà phê, ban ngày giống hệt các quán cà phê bình thường, buổi tối là thánh địa học bài của sinh viên các trường xung quanh, còn qua 0 giờ là vào khung giờ đêm, nếu trong tuần thi hoặc mùa bảo vệ tốt nghiệp thì khó mà tranh được một chỗ.

Thịnh Hạ nhăn mặt: “Mình lại qua giờ đóng cửa rồi.”

Trương Chú trần thuật bằng giọng đều đều: “Mình có mang giấy tờ tùy thân.”

Ý ngầm là: Đừng hòng đuổi mình đi.

Tuy ở khách sạn đã là khâu bắt buộc cơ bản sau giờ giới nghiêm, mỗi lần tới đây Thịnh Hạ vẫn không ngăn được cảm giác xấu hổ, gần như chỉ khi xác nhận khuôn mặt mới ngẩng đầu.

Lần này khi nghe Trương Chú đã thành hội viên Platinum, tai cô tức thì đỏ rực.

Cái gì vậy?

Tại sao những nơi như khách sạn còn có cơ chế tích điểm?

Thịnh Hạ chỉ muốn mau chóng lên tầng, không muốn nghe phổ cập quyền lợi hội viên gì hết.

“Lúc trước ra ngoài cùng giảng viên và các anh, mình luôn nhận việc đặt phòng nên tài khoản thăng cấp nhanh.” Trương Chú vừa giải thích vừa cố gắng khiến tai cô hạ nhiệt, “Không phải do cậu.”

Chị gái lễ tân nhìn họ một cái rất hàm ý. Thịnh Hạ nhìn thấy rõ ràng khi cúi đầu chị đã cười!

A a a tức quá! Sao cậu cứ phải lạy ông tôi ở bụi này thế hả!

Bước vào cửa phòng là ngay lập tức Thịnh Hạ ném mình lên giường, vơ gối đè lên mặt, vừa lăn lộn vừa kêu gào không ra tiếng.

Trương Chú đứng lặng bên giường đợi cô bình tĩnh. Cậu quỳ một gối lên giường, giật cái gối của cô, “Còn xấu hổ nữa, bao giờ mới không xấu hổ đây?”

Câu hỏi này đã quấy nhiễu Trương Chú lâu lắm.

Không còn cái gối che chắn, Thịnh Hạ giơ tay bịt mắt, thuận miệng bịa đặt: “Tất nhiên là khi hợp pháp.”

Mới thốt câu cô đã thấy thất sách. Quả nhiên ngay giây sau nghe cậu cười, kế đó người cậu đổ ập lên, kéo tay cô giữ trên đỉnh đầu, “Cách dùng từ đặt câu của đại tác gia quả không tầm thường, có uy quá nhỉ?”

Cô chưa kịp nói, môi cậu đã phủ lên, “Tệ thật, phạm pháp rồi.”

Hôn thêm cái nữa, cậu cười hỏi: “Sẽ bị phạt gì đây?”

Rồi lại ngậm lấy môi cô, “Việc này bộ luật nào quy định nhỉ?”

Tiếp nữa m*t mạnh, giọng điệu hỏi ra chiều rất mực đứng đắn: “Hử?”

Âm cuối của cậu khuấy loạn Thịnh Hạ, khiến cô không đáp nổi một lời.

Giữa những cái hôn dày vụn vỡ, cậu dành một tay kìm giữ cô.

Thịnh Hạ chỉ cảm thấy nách căng lên vì bị kéo, cơ thể theo đó căng chặt, mắt mở to trừng cậu.

Tay cậu bận, môi cũng bận nốt, tiếng hỏi vang lên trong khoảng nghỉ giữa những cái hôn: “Vậy thế này có phải phạm pháp không?”

“Ư –“ Thịnh Hạ rên lên, đau một thì tê hết chín.

“Thế này thì sao?”

Viền mắt Thịnh Hạ ửng lên vì xấu hổ, sắp bật khóc tới nơi.

Trương Chú chống người dậy nhìn cô thật kĩ, ánh mắt không rời một li, chốc sau lại cúi xuống hôn liên hồi.

“Muốn phạm pháp.” Tiếng cậu ở thật gần, dường đang ngân rung trong ốc tai cô, mái tóc rậm mềm m ơn trớn cổ cô, khiến nó ngứa ngáy co rụt lại.

Thịnh Hạ cố gắng hét bằng giọng như thều thào: “Chú, mình muốn tắm đã…”

“Đằng nào tí cũng phải tắm…”

“Tắm trước…”

“Mình không chờ được.”

“Vậy cậu, tắt đèn…” Tiếng cô giờ chỉ như tiếng muỗi vo ve.

Trương Chú kề trán vào cô, tiếng hỏi không còn rành rọt: “Không tắt có được không?”

“Cậu được một tấc tiến một thước!”

“Oan quá, mình một tấc (3,3cm) chỗ nào, một thước (33cm)… thì không tới cỡ ấy…”

Thịnh Hạ nghiệm ra ý của cậu, gương mặt nhanh chóng như thiêu đốt, “Hạ lưu, vô sỉ!”

“Cậu còn xấu hổ thì mình sẽ thành tên xấu xa tội ác tày trời mất.” Trương Chú đáp bâng quơ, khom lưng chồm dậy, hai tay đan chéo tuột cái áo phông cộc tay lên qua đầu, thắt lưng săn chắc, khuôn ngực nở và bờ vai rộng từ từ lộ rõ. Cậu siết cơ, những đường nét rắn rỏi nổi rõ, nước da sáng bóng như thanh sô cô la trắng.

Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn sang một bên như phản xạ tự nhiên. Cùng lúc đó cái áo phông của cậu ném lên giường, ngay trước mắt cô.

Một giây sau, cậu giữ mặt cô quay sang, trán kề vào trán cô thương lượng: “Đếm tội phạt sau được không? Ở tù mãn kiếp cũng nhận.”

Rõ ràng là câu hỏi, song chưa để cô trả lời cậu đã từng bước lãnh trọn cái tội danh ấy.

Tắm thì luôn là Thịnh Hạ tắm rước, khi đi ra mãi mới sấy được cho khô, cậu đi ra lại để nguyên người toàn hơi ẩm ôm chầm lấy, bám chặt như bạch tuộc rồi thơm thật kêu lên mặt cô, cuối cùng chiếm gối cô, tìm một tư thế thật thoải mái rồi nằm chễm chệ ra đó.

Khi sắp ngủ, Thịnh Hạ nghe cậu hỏi nhỏ: “Cậu muốn khi nào thì hợp pháp? Mình sẽ phối hợp hết.”

Cơn buồn ngủ của Thịnh Hạ tức thì bay biến sạch. Cô trở mình trong lòng cậu, đặt tay lên lồ ng ngực cậu, đẩy cậu ra xa hơn một chút: “Cậu đã tới tuổi được kết hôn đâu?”

Trương Chú cũng mở mắt, hớn hở ra mặt: “Có nghĩa tới tuổi là được?”

Tất nhiên không được!

“Không thể quá sớm, có ai kết hôn khi còn đi học đâu?”

Trương Chú lên giọng, có vẻ không tin nổi: “Thế ý cậu là phải xấu hổ thêm năm sáu bảy tám năm nữa?”

Thịnh Hạ có ý định theo thầy Đàm học cao học, đi hướng văn học Hán ngữ cổ thì phải học cả thạc sĩ tiến sĩ. Đến khi cô tốt nghiệp tiến sĩ, ít cũng phải sáu năm nữa.

“Chí ít là không thể khi còn học đại học!” Thịnh Hạ suy nghĩ nghiêm túc, “Lúc học thạc sĩ cũng không ổn lắm…”

Đừng nói cô, mà Vương Liên Hoa cũng sẽ không đồng ý.

Hai mày Trương Chú sắp dính chặt vào nhau, hình như đã bắt đầu lo lắng cho năm sáu bảy năm tiếp sau này.

Thịnh Hạ hôn lên cằm cậu, bàn tay dưới lớp chăn lần tìm tới cơ bụng cậu. Lúc này, nơi đó mềm lại nhưng vẫn giữ góc cạnh, hơi cứng, trơn láng, thật sự giống sô cô la.

“Bé yêu.”

“Hửm?” Cô trượt xuống, động tác đầy khiêu khích.

Người Trương Chú cứng lại, gằn giọng hỏi: “Không muốn ngủ nữa đúng không?”

Thịnh Hạ ôm cổ cậu: “Mình học cách làm sao để không xấu hổ… cậu chờ mình ít nữa.”

Trương Chú cúi đầu, liếc chóp tai cô ló lên dưới lớp tóc. Nơi đó giờ đỏ rực, riêng đôi mắt thì vẫn sáng ngời trong căn phòng mờ tối.

Cô ngửa lên nhìn cậu chăm chú, nghiêm nghị và rất ngoan.

Chờ cô ít nữa. Một lời hai nghĩa.

Trương Chú đan tay kê dưới gáy, giang tay mở ngực ra chiều mặc người định đoạt, “Nếu tối nay đạt chuẩn, mình sẽ xem xét.”

Thịnh Hạ ngần ngừ giây lát, cúi xuống hôn cậu, trong đầu hồi tưởng lại những bước cậu làm. Vốn định chiếu học theo y thế, chỉ là nghĩ được nửa người đã bắt đầu nóng lên, nhiệt độ cơ thể cậu nơi lòng bàn tay mỗi lúc một tăng dần, những đường gân chợt nhảy lên. Cô không dám cử động thêm, r3n rỉ nằm đổ ra người cậu, cắn lên yết hầu cậu như để giải tỏa, sau nữa vùi mặt vào cổ cậu nhận thua: “Mình không biết…”

Cả người cô xê dịch vì hành động vùi mặt vào cổ cậu. Cái đệm thịt tên Trương Chú vì vậy trở nên căng chặt hơn lúc nào hết.

Yết hầu cậu trượt lên xuống, tay từ từ vuốt tóc cô, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, cười bất lực, “Cậu biết, không ai giỏi hơn cậu hết.”

Cậu chồm dậy, ôm mặt cô hôn sâu.



Thịnh Hạ nói muốn cậu chờ, nhưng lòng Trương Chú hiểu là cô đang chờ cậu.

Cô không vội, cậu thì không thể bước chậm lại.

Mỗi học kì điểm số của Trương Chú tăng lên không chấm mấy. So sánh với điểm ban đầu của cậu, đây không phải việc dễ. Lúc trước cậu đã nói đến môn chuyên ngành khoảng cách với những sinh viên diện xét ưu tiên sẽ xa hơn, đến năm ba thậm chí hình thành khoảng cách cấp bậc.

Nhưng thực tế không như vậy.

Trong năm ba với số lượng môn chuyên ngành nhiều nhất cậu vẫn giành thứ hạng tốt, viết vô số bản kế hoạch doanh nghiệp, dầu rằng tất cả đều như đá ném biển sâu, không một âm tín.

Khi mọi người bắt đầu lo lắng về đồ án tốt nghiệp, Thịnh Hạ có vẻ ung dung thấy rõ. Trong ba năm cô đã xuất bản hai quyển sách, số lượng luận văn đếm không xuể, có kho tư liệu tự viết phong phú, không cần lo lắng ải kiểm duyệt đạo văn, quả thực đáng ngưỡng mộ.

Ngoài ra, cô còn có rảnh rỗi cắt ghép video đăng lên weibo, nhịp sống không có gì thay đổi.

Cứ phải tìm cho ra thay đổi, thì chắc là việc thầy Đàm đã nhận cô làm học trò, giao việc không hề nương tay nhưng cũng rất bênh vực giúp đỡ. Trên mạng xuất hiện những lời chê về sách của Thịnh Hạ, không ngờ thầy còn lên đáp trả mấy câu.

Ba năm qua, chẳng biết do đã tỉnh ngộ hay do thỏa hiệp mà vị giảng viên luôn treo cửa miệng câu “ngôn ngữ là ngôn ngữ, văn học là văn học, cứ phải gom vào một để làm gì? Hay muốn âm với âm thành dương, flop với flop đi với nhau thành hot” cũng thi thoảng đưa ra những lời bình luận kiểu “tổng hợp có cái hay của tổng hợp”. Sinh viên cảm thấy thầy Đàm trở nên dễ tính hơn, riêng Thịnh Hạ thì râm ran nỗi lo – Đây là dấu hiệu trước mưa bão đó.

Được sự đồng ý của thầy Đàm, một đôi khi Thịnh Hạ cũng đưa thầy vào vlog, dần dần để thầy chiếm bớt thời lượng của Trương Chú, ngày càng trích lời thầy nhiều hơn.

“Hạ Hạ, trong bọn mình, cảm giác chỉ có cậu là giống dân khoa văn. Ý mình là dân khoa văn lý tưởng, chắc sẽ như cậu đó.”

Buổi “tọa đàm kí túc” vào đêm cuối của năm ba, đột nhiên Liêu Tinh cảm thán vậy.

Liêu Tinh học thạc sĩ trái ngành, định chuyển sang học luật.

“Đúng vậy, bút mực tỏa hương, văn hay thành câu hát, là cuộc đời chỉ biết trông mong chứ không thể có được.” Phàn Tĩnh Xu cũng than. Phàn Tĩnh Xu xin thực tập ở đài truyền hình, định tốt nghiệp sẽ đi làm.

Chung Lộ Tiệp đang đắn đo xem tiếp tục học thạc sĩ hay thi công chức theo lời bố mẹ.

Lời rằng năm tư là bước ngoặt thứ hai của đời người sau kì thi đại học, Thịnh Hạ cảm thấy cột mốc này đang tới sớm. Có người đã chuẩn bị từ năm ba, thậm chí có người đã vẽ sẵn kế hoạch từ khi mới nhập học.

Nghĩ kĩ thì, hình như cô chẳng có bất cứ một kế hoạch, chỉ đơn giản để mọi việc thuận theo tự nhiên, sau đó nhận lấy kết quả tự nhiên xảy đến.

“Uầy, Hạ Hạ, Trương Chú phấn đấu tăng GPA như vậy, định xuất ngoại à?” Liêu Tinh hỏi.

Thịnh Hạ lắc đầu: “Không nghe nói cậu ấy có dự định này.”

Chủ đề này khá nhạy cảm. Vì Thành Trác Dương sắp xuất ngoại, Liêu Tinh và cậu chàng đã mập mờ hơn một năm, chưa chính thức xác nhận quan hệ. Trừ việc chưa có những tiếp xúc thân mật, cả hai không khác gì một cặp tình nhân.

Nguyên nhân vì từ năm nhất Thành Trác Dương đã lên kế hoạch xuất ngoại. Mọi hoạt động cậu tham gia trong thời gian học đại học đều là để tạo bước đệm sau này vào học viện Massachusetts.

Liêu Tinh: “Nhưng hai cậu ấy làm việc ở phòng thí nghiệm bao lâu nay chính là vì muốn phát triển trong mảng trí tuệ nhân tạo mà? Vậy thì xuất ngoại có vẻ là con đường bắt buộc…”

“Thì không nỡ chứ sao.” Phàn Tĩnh Xu nói, “Ai nỡ bỏ Thịnh Hạ lại mà xuất ngoại một mình?”

“Ừm, nếu là mình mình cũng không nỡ.” Liêu Tinh đồng tình, từng lời tỏa ra nỗi cô đơn mơ hồ.

Là thế ư?

Thịnh Hạ nhìn chằm chằm lên trần nhà, cả đêm mất ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play