Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Bởi vì trong wikidich gọi là Tiểu O tiểu A thôi cho nên từ chương này tiểu O-Hà Nhan, đại A-Hà Bạch. Thật ra thì tên của Đại A cũng là Chung Quyền nên tùy chỗ mình sẽ đổi tên đan xen cho phù hợp.
----------------------
Hà Nhan còn đem quần áo của Hà Bạch kéo tới, đặt ở trên eo mình, tựa như làm như vậy, là có thể giống như trước kia được hắn ôm vào giấc ngủ.
Hà Nhan lại bình bình ổn ổn trải qua mấy ngày, nhưng khả năng kỳ phát tình của cậu lại sắp tới, gần đây tuyến thể của cậu luôn dễ dàng bị nóng lên.
Cậu uống một lượng thuốc ức chế mạnh, kết quả trong quá trình đi làm, bởi vì tác dụng phụ của thuốc cậu bị ngất đi, được đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cậu, kiến nghị cậu nên dừng uống thuốc một đoạn thời gian.
Bác sĩ đưa cho Hà Nhan một tấm danh thiếp, Omega nếu không thể dùng thuốc sẽ đến nơi đó.
Loại viện điều dưỡng như thế này phần lớn sẽ dùng dụng cụ, còn một bộ phận khác là do Alpha đã sử dụng các biện pháp tránh thai phục vụ.
Nếu chọn được Alpha phục vụ, phí dịch vụ rất cao.
Càng nhiều người có khuynh hướng lựa chọn dụng cụ.
Hà Nhan nhận lấy danh thiếp, trong lòng có điểm buồn khổ mà nghĩ, Hà Bạch vẫn là không chịu ôm cậu.
Hà Bạch đối với cậu không có dục vọng.
Những lúc Hà Nhan muốn gần gũi với hắn, Hà Bạch sẽ từ trong tầm mắt của cậu biến mất không thấy.
Mất tích một hai ngày sau, Hà Nhan khóc lóc cầu xin Hà Bạch trở về, sẽ không bao giờ dám đưa ra yêu cầu này nữa.
Hà Nhan đưa Nhị Nguyệt đến nhà của bạn cậu, cậu đến viện điều dưỡng lựa chọn loại dùng dụng cụ, bị tra tấn hết mấy ngày, cuối cùng mới chật vật vượt qua kỳ phát tình.
Kỳ phát tình sau khi kết thúc, bạn của Hà Nhan liên lạc với cậu, chở cậu đi làm, đem cậu đưa đến bãi đỗ xe dưới công ty.
Hà Nhan nói một tiếng cảm ơn với bằng hữu, tay chân nhũn ra mà từ trên xe bước xuống, đỡ eo đi đến thang máy.
Trên đường, cậu lại gặp Chung Quyền.
Lần này chỉ có một mình hắn, hắn cầm một phần văn kiện, bộ mặt nghiêm túc mà nhìn thang máy.
Hà Nhan muốn đi thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên, thì nhất định phải đi ngang qua Chung Quyền.
Cậu không muốn đối mặt với Thái Tử gia.
Hà Nhan ở viện điều dưỡng tiếp nhận tin tức tố rót vào, loại tin tức tố ấy là bắt chước hương vị của Hà Bạch.
Vì thế ở trong mắt Chung Quyền, toàn thân của Hà Nhan, đều là hương vị của dã nam nhân.
Thời điểm đi đường hai chân còn muốn khép không được, đỡ đỡ cái eo mà đi.
Thần sắc của Hà Nhan lộ ra vẻ suy yếu, nếu cẩn thận, còn có thể ngửi được mùi hương thạch lưu nhạt nhẽo từ trên người của cậu.
Cũng không biết lý do vì sao, lừa giận của Chung Quyền đột nhiên lại bùng lên.
Hắn đông cứng dời đi tầm mắt, kết quả thời điểm đi ngang qua hắn, Hà Nhan té ngã một cái, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Chung Quyền khom lưng bắt lấy tay của cậu, có chút thô bạo mà đem Hà Nhan kéo lên.
Nhẫn nhịn, phải nhịn xuống, lấy ra khăn tay phủi phủi đầu gối cho Hà Nhan.
Thái Tử gia nói: "Alpha nhà cậu sao lại thế này, vô dụng như vậy, vừa qua kỳ phát tình, vậy mà cũng cho cậu đi làm?"
Hà Nhan nhẹ giọng cảm ơn, sau đó lùi lại một bước, đem tay mình từ trong lòng bàn tay của Chung Quyền tránh ra.
Chung Quyền nhìn nhìn tay chính mình, lại nhìn Hà Nhan, nhướng mày nói: "Cậu ghét bỏ tôi?"
Hà Nhan cũng không nhìn lại hắn: "Không có......"
"Chỉ là tôi đã có trượng phu, chồng của tôi... không muốn trên người tôi có hương vị của Alpha khác."
Chung Quyền cười cười, thái độ ngả ngớn trêu chọc: "Woah, là vậy sao, chồng của cậu e rằng cũng là một tên Alpha ung thư yếu sinh lí đi." *Sao biết hay dzay cha nụi (⊙ω⊙)*
Hà Nhan tính cách mềm yếu, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất luận kẻ nào nói xấu Alpha của cậu.
Hà Nhan nghiêm túc mà nhìn về phía Chung Quyền, nói: "Anh không biết chồng tôi, không được nói anh ấy như vậy."
Chung Quyền bị cậu phản bác lại một câu, trong lòng thầm mắng lại vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hà Nhan, vẫn là ngậm ở trong miệng, nửa ngày cũng không nói ra được.
Thật giống như một loại bản năng, thân thể ngăn cản hắn nói ra những lời ác ý đó.
Thật là kì quái......
Hà Nhan nhìn cái khăn trong tay Chung Quyền, cuối cùng vẫn là cảm ơn đối phương vừa mới đỡ cậu, còn cho cậu mượn khăn tay phủi phủi đầu gối.
Chung Quyền phát giác tầm mắt của cậu, hừ một tiếng: "Như thế nào, muốn hỏi tôi cái khăn này phải làm sao, giặt sạch sau đó trả tôi?"
Hà Nhan thành thật mà lắc đầu: "Không biết giặt như thế nào."
"Cũng đền không nổi."
Chung Quyền hết chỗ nói luôn, cảm thấy Hà Nhan giống như một cái đĩa được thu sẵn, nói tới nói lui chỉ nói có bao nhiêu đó.
Rốt cuộc là ai đã phái bé Omega này tới, hắn thật sự không tin bé Omega này trùng hợp tên Hà Nhan.
Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, trên tay hắn đã khắc bốn chữ.
Trong tiềm thức hắn vẫn nhớ rõ đây là do chính hắn lưu lại, mà ở một chỗ trống trong trí nhớ, lại căn bản vô phương nhớ tới Hà Nhan là ai.
Nhưng hắn đại khái biết Nhị Nguyệt là có ý nghĩa gì.
Trong trí nhớ của hắn, ký ức như dừng lại vào tháng hai.
Gần như hắn đã ném đi một năm ký ức đó.
Ai cũng không biết Hà Nhan là ai, bao gồm cha mẹ hắn.
Sau đó chuyện trên người hắn có lưu lại tên bị người có dã tâm truyền ra ngoài, về sau hắn thấy đủ loại người tên Hà Nhan.
Hiện tại nhìn đến hai chữ Hà Nhan tâm lý hắn phát sinh sự cảnh giác cực độ.
Nhưng ngẫu nhiên đêm khuya nằm mộng, hắn đã mơ thấy một người.
Phảng phất người ấy bị ánh sáng ấm áp bao phủ.
Trong mơ hắn rõ ràng biết, người kia chính là Hà Nhan.
Nhưng là mặc kệ hắn nỗ lực, vẫn không thể nào nhìn thấy mặt của người kia.
Mỗi khi từ trong mơ tỉnh lại, Chung Quyền vẫn không muốn thừa nhận, bên má hắn ướt át, tất cả là do hắn khóc trong giấc mộng đau khổ vừa rồi.
Trong mộng càng đau khổ, hiện thực càng phẫn nộ.
Bọn họ căn bản không biết Hà Nhan đối với hắn có ý nghĩa gì, mà trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nhưng hắn biết, hắn muốn tìm Hà Nhan.
Chỉ có tìm thấy Hà Nhan, hắn mới biết được kế tiếp nên làm cái gì.
Mà những người đó chỉ biết lợi dụng điểm này, lừa gạt mất đi ký ức hắn.
Hắn cũng không chán ghét Omega nhỏ này.
Hắn chỉ là chán ghét mục đích tiếp cận của cậu mà thôi.
Thái Tử gia đem khăn nhét vào trong tay Hà Nhan: "Không cần cậu giặt cũng không cần cậu đền, chỉ cần cậu đừng xuất hiện ở trước mặt tôi là được."
"Cậu không phải là Hà Nhan của tôi."
Nếu là Hà Nhan của hắn, như thế nào sẽ có một đời chồng.
Chẳng lẽ gu hắn mặn đến nổi yêu một bé Omega đã có chồng sao???
Tuyệt đối không có khả năng.
Hà Nhan nhìn cái khăn đang cầm trên tay, lại nhìn Chung Quyền, nhẹ nhàng mà nói được.
Hà Nhan đáp ứng Chung Quyền, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Vốn dĩ hai người bọn họ không nên có bất kì tiếp xúc gì với nhau.
Hà Nhan tự tin khẳng định bản thân không phải là loại người bụng dạ khó lường cố ý tiếp cận Thái tử gia như hắn đã nói, nhưng cậu cũng không nghĩ đến sẽ giải thích.
Thái Tử gia có thể tin hay không cũng không sao cả, cậu cũng không có gì để giải thích.
Cậu không để ý Chung Quyền nhìn cậu như thế nào.
Bởi vì cậu không có khả năng cùng Chung Quyền làm bạn bè, rốt cuộc bọn họ vốn dĩ là người thuộc hai thế giới khác nhau.
Ngày thứ hai, Hà Nhan ôm một tá văn kiện, nhìn bàn hội nghị ở phía trước, vị trí ở trung tâm là của Chung Quyền, cậu thở dài một hơi, còn xê dịch ghế dựa, ý đồ trốn đến phía sau ông chủ.
Trách không được cậu ở trong yến hội gặp được Chung Quyền.
Nguyên lai hắn hợp tác cùng với ông chủ, mà hạng mục này người dẫn đầu là Thái tử gia.
Cậu làm trợ lý kiêm phiên dịch cho ông chủ, cần thiết phải đi theo y.
Nói cách khác, trừ phi hạng mục kết thúc, bằng không cậu phải thường xuyên đi theo ông chủ xuất hiện ở trước mặt Thái Tử gia.
Hà Nhan có chút buồn rầu, nhưng mà công việc không phải là chuyện cậu có thể sắp xếp được.
Cậu cần phải đi làm nuôi sống chính mình, nuôi sống Nhị Nguyệt, nuôi sống Hà Bạch.
Không có khả năng bởi vì đáp ứng Thái Tử gia không xuất hiện ở trước mặt hắn, mà từ chức.
Cũng may hạng mục nhiều người như vậy, Thái Tử gia căn bản sẽ không......
Hà Nhan một bên nghĩ một bên giương mắt, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Chung Quyền chặt chẽ mà nhìn chằm chằm cậu.
Hà Nhan giống như một con chim nhỏ, bởi vì bắt gặp người khác nhìn mình chằm chằm mà rụt lại, hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm, đem đầu ngẩng lên.
Chung Quyền ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười.
Đối với cậu làm ra một cái khẩu hình.
Tôi! Nhìn! Thấy! Cậu!!
Hà Nhan: Hung dữ!.
Hội nghị kết thúc, ông chủ mang theo Hà Nhan rời khỏi phòng họp, một bên cảm khái hạng mục này vô cùng hoàn hảo, một bên tán thưởng Thái Tử gia dáng vẻ anh tuấn, còn hỏi Hà Nhan đang ở bên cạnh có phải hay không.
Ông chủ nói như thế nào thì như thế đó, cậu đương nhiên sẽ không dám phản bác, còn bổ sung thêm hắn rất cao, rất tuấn tú rất nam tính, anh tuấn tiêu sái không ai có thể so kịp.
Kết quả cậu thổi đến quá mức, ông chủ ngược lại dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu: "Bình tĩnh, cậu đã làm papa của đứa nhỏ rồi."
Hà Nhan:...... Ông chủ, kỳ thật tôi rất bình tĩnh.
Lúc này phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Hà Nhan quay đầu lại, liền thấy Thái tử tay nắm thành quyền, ngăn trở ý cười bên miệng, nhìn cậu một cái.
Mấy người đi theo cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Thái Tử gia, chạy nhanh tiến lên hàn huyên thổi phồng hắn một hồi.
Tâm tình của hắn lúc này rất tốt, cùng mấy vị lão bản ngươi tới ta đi mà nói chuyện với nhau.
Lão bản thụ sủng nhược kinh, thẳng đến khi ánh mắt của Chung Quyền dừng ở trên người Hà Nhan, làm bộ làm tịch hỏi: "Cậu là?"
Ông chủ vội cùng cùng hắn giới thiệu: "Đây là nhân viên ở công ty tôi, Hà Nhan."
Chung Quyền nói: "Phải không, thoạt nhìn có điểm quen thuộc, giống như đã gặp qua."
Hà Nhan đem vùi đầu đến không thể thấp hơn, có điểm bất đắc dĩ, không biết Thái Tử gia lại muốn làm cái gì.
Ông chủ ha ha mà cười: "Cũng có thể như vậy, bọn họ làm việc ở tầng dưới, có khả năng là gặp qua."
Ba người đi đến thang máy, ông chủ đối với việc Thái Tử tự mình đưa y vào thang máy có chút khẩn trương.
Không nghĩ tới trước khi thang máy khép lại, Chung Quyền đột nhiên duỗi tay túm Hà Nhan kéo ra ngoài...