Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Chung Quyền nghe xong hít hà một hơi: “Không được, làm sao mà đâm vào được!”
Bác sĩ vừa định nói còn có một biện pháp khác, đã nghe thấy Chung Quyền lẩm bẩm: “Quá nguy hiểm, không phải của tôi thì không phải của tôi, dù sao tôi cũng không để bụng.”
Bác sĩ: “……???”
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Còn có một phương án khác, nhưng thời gian Hà tiên sinh mang thai vẫn còn quá ngắn, để kết quả kiểm tra có thể chính xác nhất là khi thai kì đã được 22 đến 25 tuần.”
Hà Nhan mới mang thai còn chưa đến một tháng, còn phải đợi một khoảng thời gian rất lâu.
Với cả, hắn phải lấy lý do gì để lừa Hà Nhan đi kiểm tra đây?
Hà Nhan vẫn luôn nói em bé trong bụng là của hắn, chẳng lẽ hắn lại đi nói không phải?
Sau khi tiễn bác sĩ rời đi, lần đầu tiên Chung Quyền chủ động gọi điện thoại cho Lý Mộ, hắn định sẽ gặp mặt người kia nói chuyện hai mặt một lời.
Hơn nữa hành động lén lúc đi gặp Hà Nhan của Lý Mộ thật sự làm hắn rất không thoải mái.
Hắn cảm thấy mình nên nói chuyện với Lý Mộ cho rõ ràng một lần.
Không thích chính là không thích, không thể miễn cưỡng chuyện trước kia để níu kéo hiện tại, điều đó không có ý nghĩa gì cả.
Mới vừa hẹn gặp Lý Mộ xong, ngắc điện thoại thì đã thấy Hà Nhan từ trong phòng bước ra, trên tay cậu cầm một ly sữa bò, còn để cả chân trần.
Chung Quyền chạy nhanh đến, ôm cậu lại ngồi trên sô pha mềm mại.
Sau đó lại tìm đôi tất chân, thật cẩn thận mang vào cho Omega: “Sao em lại không nằm thêm một chút, cơ thể em đang không thoải mái mà?”
Hà Nhan nhìn Chung Quyền đang nữa quỳ ở trước mặt mình, đột nhiên nói: “Anh vẫn là Hà Bạch của em sao?”
Động tác bóp chân cho cậu dừng lại, biểu cảm trên mặt hắn vừa khổ sở vừa sợ hãi, còn sinh cảm giác ghét ghen tột độ.
Hắn khẽ mỉm cười, nói với Hà Nhan: “Anh là Chung Quyền, em không thích anh của hiện tại sao?”
Hà Nhan lẩm bẩm nói: “Nhưng lúc anh thích em, anh là Hà Bạch mà.”
“Vậy người tên Chung Quyền, hiện giờ thích ai?”
Nụ cười trên mặt Chung Quyền chợt tắt: “Hà Bạch và Chung Quyền, em muốn người nào?”
Hà Nhan giống ý thức được điều gì đó, cậu duỗi tay ôm lấy cổ Alpha: “Em sai rồi, em chỉ thích anh.”
Omega hôn hôn lỗ tai Chung Quyền: “Bé con trong bụng em cũng là của anh á.”
Chung Quyền nghi ngờ có phải Omega đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và bác sĩ rồi không, trong lòng hắn có chút bất an.
Nhưng Chung Quyền vẫn kéo tay cậu ra, ở trên gượng mặt Omega hôn một cái: "Anh ra ngoài có chút chuyện, em ở nhà chờ anh.”
Hà Nhan yên lặng nhìn Chung Quyền, nhẹ giọng nói dạ được.
...
Lý Mộ hẹn gặp Chung Quyền ở một trường học dành cho tầng lớp quý tộc thượng lưu.
Nghe nói bọn họ từ sơ trung cho đến cao trung đều học ở đây, cả hai đều là nhân vật có tiếng tăm trong trường.
Thật ra trong trường học cũng có không ít ảnh chụp của Chung Quyền và Lý Mộ.
Lý Mộ kéo đàn violon, còn Chung Quyền thì ngồi đánh đàn dương cầm.
Chung Quyền vậy mà còn biết chơi đàn dương cầm?!
Hà Nhan lén lút theo sau Chung Quyền cảm khái, một bên lấy điện thoại chụp lại những bức ảnh đó.
Còn có ý đồ mở khung ảnh ra, muốn trộm ảnh bên trong.
Đáng tiếc khung ảnh được cố định vào tường, mở không ra được.
Ảnh chụp là lúc Chung Quyền vẫn còn học cao trung, hắn lúc đó lớn lên vừa cao vừa gầy, vẻ mặt ngây ngô, nhưng lại có thể nhìn ra được hắn rất đẹp trai, khí chất quý tộc, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Lý Mộ hẹn Chung Quyền ở chỗ này, là muốn Chung Quyền nhớ lại chuyện cũ, hy vọng hắn có thể động tâm với y một lần nữa.
Lý Mộ đã quen biết Chung Quyền rất lâu về trước, y không ngại hiện tại Chung Quyền đã mất trí nhớ, y cũng biết hắn là người như thế nào.
Mạnh miệng lại mềm lòng, là một Alpha lương thiện.
Bằng không…… làm sao có thể bị một người xấu xa như y lừa thành như vậy.
Thời điểm Chung Quyền còn thích y, bị y lợi dụng, hiện tại sau khi đã mất trí nhớ, vẫn bị y lợi dụng.
Hà Nhan đội nón, mang khẩu trang, bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên theo dõi có chút vất vả.
Còn bởi vì trên đường có quá nhiều cám dỗ, ví dụ như ảnh chụp của Chung Quyền, hấp dẫn Omega, làm cậu không thể tập trung được.
Trước kia cậu không biết Chung Quyền là Hà Bạch, cảm thấy Hà Bạch lớn lên đẹp trai hơn Chung Quyền, nhưng đây là bởi vì bị tình yêu làm cho mờ mắt, tình nhân trong mộng hóa Tây Thi.
Sau đó khi Hà Nhan biết được thật ra hai người đều là một, Omega đương nhiên cảm thấy Chung Quyền cũng rất mlem.
Cậu còn nói không biết Nhị Nguyệt lớn lên giống ai, xinh đẹp đáng yêu như vậy, may mà giống ba lớn, cậu hy vọng bé con trong bụng lớn lên cũng giống ba lớn.
Hà Nhan ôm cái bụng nhỏ của mình, bởi vì ở lâu dưới ánh nắng làm cơ thể cậu toát mồ hôi.
Cậu thở hồng hộc, còn cảm thấy hơi choáng váng.
Chỉ chớp mắt, Chung Quyền đã đi theo Lý Mộ đến sân thể dục.
Không biết Lý Mộ đã nói gì đó, làm Chung Quyền mỉm cười.
Hà Nhan trốn ở sau một cây nhỏ cạnh sân thể dục, cầm kính viễn vọng nhìn đến cảm thấy chua lòm.
Cậu buông kính viễn vọng ra, không muốn nhìn nữa.
Thời gian mang thai, omega trở nên đa sầu đa cảm, thay đổi cảm xúc liên tục.
Hiện tại nhìn người mình thích đi dạo trường học với mối tình đầu, còn đi dạo sân thể dục, quả thực làm cậu ghen muốn chết.
Hà Nhan vuốt cái bụng còn chưa lộ rõ: “Bố con thật đáng ghét.”
Mới vừa nói xấu Chung Quyền, Omega đã cảm thấy hối hận.
Một lần nữa nói với em bé: “Nhưng mà ba lại rất yêu bố của bé, trước kia anh ấy cũng đối với ba rất tốt.”
Hiện tại cũng vậy, chỉ là Chung Quyền không còn đơn giản là Hà Bạch nữa rồi.
Hắn có thận phận và gia thế, còn có “Vị hôn thê” là mối tình đầu.
Mà cậu cái gì cũng đều không có, là một Omega vô cùng bình thường, bình thường đến nỗi tùy tiện ra đường nhìn cũng có thể thấy, không có gia thế mà cũng không có mối tình đầu.
Cậu chỉ có một trái tim chân thành.
Chờ đến khi cậu lấy kính viễn vọng tiếp tục theo dõi, phát hiện sân thể dục không có bóng dáng người nào cả. Hà Nhan vội vàng đi ra, nhìn ngó xung quay cũng không thấy ai.
Hà Nhan lo lắng, sợ hai người kia thật sự nối lại tình xưa.
Tuy rằng ở trước mặt Lý Mộ cậu rất mạnh miệng, nhưng thật sự cậu không có quá nhiều tự tin.
Mặc dù cậu cũng đang mang thai con của Chung Quyền, còn đánh dấu hắn.
Nhưng nếu Chung Quyền thật sự còn thích Lý Mộ, nói với cậu muốn quay lại với Lý Mộ thì cậu phải làm sao bây giờ?
Có thể cậu sẽ đau khổ rất nhiều.
Hà Nhan ủ rũ cụp đuôi trở lại chỗ ảnh chụp của Chung Quyền ở hành lang lúc nãy, lén lút lấy đá muốn đập vỡ khung, trộm ảnh đi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, khung ảnh này vậy mà còn lắp cả còi báo động.
Wtf man, cũng chỉ là một cái khung ảnh thôi mà, có cần làm quá vậy không?!
Rất nhanh sau đó cậu đã bị bảo vệ bắt lại cùng cái khung ảnh bị vỡ đang nằm ườn trên đất, Hà Nhan cạn lời.
Hà Nhan trộm ảnh tất cả đều có lý do.
Tuy rằng không muốn nghĩ tới, nhưng cũng phải tính toán cho trường hợp xấu nhất.
Nếu về sau không thể cùng Chung Quyền ở bên nhau, cũng còn có ảnh của hắn để làm kỉ niệm.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, muốn lấy có cái ảnh cũng thành ra như vậy.
Bảo vệ là người đã làm ở đây nhiều năm, thấy Hà Nhan chắc tuổi cũng còn nhỏ, hỏi cậu ở ban nào, vì sao lại đến đây trộm ảnh?
Còn ở một bên nói thầm: “Ảnh chụp ở đây đã lâu lắm rồi không có ai trộm”
Những bức ảnh được treo trên hành lang này, đã số là những người có tiếng tăm ở trường năm đó, có Alpha, Beta và cũng có cả Omega.
Những nhân vật này có rất nhiều fanboy và fangirl, lâu lâu bị trộm ảnh cũng là chuyện bình thường.
Về sau lại bị trộm nhiều đến bực mình, hơn nữa có một lần, vị Beta là hôn thê của một Alpha giàu có thường xuyên bị trộm ảnh, hắn rất không vừa lòng nên tài trợ lấp hết tất cả còi báo động vào những khung ảnh ở đây.
Còn tỏ ý từ nay về sau, muốn mua trang bị chống trộm gì đó cứ tìm tới hắn.
Vì thế mới có chuyện như ngày hôm nay xảy ra.
Đã thật lâu không có ai đến đây trộm ảnh, Hà Nhan cũng không biết chuyện này, cậu bị oan mà.
Bảo vệ vẫn luôn hỏi cậu ở ban nào, nhưng Hà Nhan không trả lời được...
Cậu ấp úng làm bảo vệ hoài nghi cậu không phải học sinh ở trong trường, người bên ngoài cũng dám vào đây trộm đồ sao? Tội này có thể to lắm đấy nhé!
Bảo vệ lôi kéo Hà Nhan, muốn đưa cậu cho nhà trường xử lý, còn dọa đưa cậu đến cục cảnh sát.
Hà Nhan che cái bụng nhỏ, cậu không dám dằn co với bảo vệ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Cậu đứng ở trong nhà nhỏ giành cho bảo vệ, thời điểm cậu bị thẩm vấn, xe của Lý Mộ đã chạy đến trước đình, cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt của y.
Mà phản ứng đầu tiên của Hà Nhan là muốn trốn đi, chuyện mất mặt như vậy không thể để y nhìn thấy, làm chuyện theo dõi còn cả trộm ảnh bị người ta bắt gặp.
Cậu không muốn Chung Quyền nhìn thấy chuyện này, cái chuyện mất mặt này... Cậu có thể tự mình giải quyết.
Người bên kia thì đối lập hoàn toàn, Lý Mộ ngồi ở trên xe tôn quý ưu nhã, cậu thì ở trong này mặt xám mày tro.
Hà Nhan nghĩ thầm đi nhanh đi mà, đừng nhìn thấy cậu.
Nhưng mà không như cậu mong muốn, xe mới chạy được một nữa, đã dừng lại.
Chung Quyền từ trên xe bước xuống, lạnh mặt bước nhanh lại nhà bảo vệ, nói với người bên trong: “Chú ra ngoài đi.”
Bảo vệ không thể hiểu được, những cũng không dám đắc tội người này: “Tiên sinh, ngài đây là……”
Chung Quyền liếc mắt nhìn bảo vệ một cái: “Chú ra ngoài trước đi.”
Bảo vệ khiếp sợ trước khí thế của hắn, ngơ ngác rời khỏi.
Chung Quyền xoay người đóng cửa lại, chắn bảo vệ và Lý Mộ vừa mới xuống xe ở ngoài cửa.
Chung Quyền đi đến gian phòng trong giành cho bảo vệ nghỉ ngơi, cửa đã đóng lại, hắn cũng không có mở ra.
Hắn đứng ở trước cửa, dùng thanh âm mềm mại so với lúc nãy gấp mười lần: “Ra ngoài đi em.”
Người phía sau cửa yên lặng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Biểu tình trên mặt Omega vẫn rất an tĩnh, thậm chí không có gì gọi là tủi thân, chỉ có chút thẹn thùng: “Em không phải cố ý muốn theo dõi anh đâu🥺.”
•••
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu⭐⭐⭐