Edit: Phong Nguyệt

Không thấy Bạch Tiểu Cốc đâu.

Tần Cửu Khinh cảm thấy âm thanh xung quanh xa dần, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo toàn thân.

“Cửu nhi!” Âm thanh Hứa Nặc gọi Tần Cửu Khinh về, “Có chuyện gì vậy, Tiểu Cốc đâu?”

Hứa Nặc và Tần Vịnh cũng thấy được dị tượng bên ngoài, nói là dị tượng chi bằng nói là dấu hiệu không may, tựa như thế giới sắp bị hai màu trắng đen nuốt chửng.

Bọn họ vội vàng chạy tới là lo bọn nhỏ xảy ra chuyện.

Ai ngờ đúng là đã xảy ra chuyện!

Tiểu Cốc đi đâu rồi?

Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc như hình với bóng, lúc hỗn loạn thế này, Tiểu Cốc không thể nào tự mình chạy ra, huống hồ… xiêm y rỗng tuếch và Càn Khôn châu mà Tiểu Cốc yêu nhất…

Tần Cửu Khinh khom lưng, nhặt Càn Khôn Châu rồi bỏ vào ngực: “Cha, nương…”

Giọng hắn khàn khàn, có thể nghe ra hắn đang áp chế nỗi bất an và sợ hãi không muốn thể hiện ra.

Người khác không hiểu, Tần Vịnh và Hứa Nặc sao không hiểu?

Hứa Nặc nắm lấy tay Tần Cửu Khinh, kiên định nói: “Đi tìm nó đi.”

Tần Cửu Khinh chấn động.

Tần Vịnh hơi hoảng hốt, dẫu sắc mặt trắng bệch, hai mắt vẫn ánh lên vẻ kiên quyết: “Đừng lo cho cha nương, đi tìm Tiểu Cốc đi.”

Tần Cửu Khinh nhìn bọn họ, môi mỏng run run: “Nếu…”

Tần Vịnh ngắt lời hắn: “Con ngoan, cha nương thấy đủ lắm rồi.”

Hứa Nặc ôm chặt hắn nói: “Chín năm qua, cha nương rất vui vẻ.”

Bọn họ úp úp mở mở nhưng Tần Cửu Khinh nghe hiểu.

Bọn họ nhớ ra rồi.

Nhớ lại Tần gia bị diệt môn, nhớ lại bản thân bị tàn sát, nhớ lại bọn họ từng âm dương cách biệt.

Tần Cửu Khinh đỏ hốc mắt.

Tần Vịnh nước mắt chảy ròng, Hứa Nặc cố gắng không rơi nước mắt, song hai mắt ngấn lệ còn khiến người ta lo hơn.

Nàng nhìn Tần Cửu Khinh, cười nói: “Cửu nhi, cha nương không có tiếc nuối, ngươi có bạn đời, cha nương rất vui vẻ.”

Sau khi chết một lần, sống lâu thêm một ngày đều là may mắn.

Thật tốt, cả nhà bọn họ thoát hỏi đại trạch lạnh lẽo kia.

Thật tốt, nhà họ có thêm một tiểu bảo bối đáng yêu.

Thật tốt, con trai lẻ loi của họ có người làm bạn.

“Cha nương…” Tần Cửu Khinh như bị mắc nghẹn, không thể nói hết lời.

Đây là ảo cảnh sao?

Đây chỉ là một giấc mộng sao?

Hắn rời đi, bọn họ còn tồn tại không?

Lần này hắn đi có phải là vĩnh biệt không?

Hắn đã mất họ một lần, hắn…

Tần Vịnh thở sâu, chụp bả vai hắn, nói: “Đi đi, cha nương ở đây chờ con.”

Tần Cửu Khinh ngẩn ra.

Hứa Nặc hiểu ý trượng phu, cũng thu hồi nghẹn ngào, chắc nịch nói: “Cha nương chờ các con về nhà.”

Chờ các con.

Chờ các con về nhà.

Chúc phúc tốt nhất của phụ mẫu dành cho con cái cùng lắm chỉ thế này mà thôi.

Tần Cửu Khinh thả lỏng, mê mang và hỗn loạn rút đi, tìm về lý trí.

Ảo cảnh thì như thế nào, mộng thì như thế nào?

Nơi bọn họ ở là thế giới.

Phụ mẫu.

Tiểu Cốc.

Hắn sẽ làm bọn họ đoàn tụ, sống trong thế giới thuộc về họ, gặp nhau trong nhà họ.

“Con nhất định sẽ mang Tiểu Cốc về.”

“Được.”

“Chờ chúng con.”

“Ừm!”

Tần Cửu Khinh không hề suy nghĩ, trực tiếp tới Giáng Sương Cốc.

Hết thảy bắt đầu, hết thảy khởi nguồn đều ở nơi nhỏ hẹp xương cốt chất thành núi và toàn là lệ quỷ kia.

Tần Cửu Khinh cảm giác được Bạch Tiểu Cốc ở đó.

Lẻ loi ở đó.

Vừa bước vào Giáng Sương Cốc, lệ quỷ ùa tới, Tần Cửu Khinh cầm Thiết Thiên, dùng kiếm khí gần như đen sẫm mở đường.

Hắn nhớ rõ mình đã gặp Bạch Tiểu Cốc ở đâu, hắn vĩnh viễn sẽ không quên nơi bọn họ tương ngộ.

Bạch cốt nho nhỏ, oánh nhuận như dạ minh châu đẹp nhất thiên hạ.

Ôn nhu chiếu sáng toàn bộ hắc ám.

Hắn sẽ tìm được y, hắn đã hứa sẽ không… bỏ y lại.

Lệ quỷ oan hồn đột nhiên thưa dần, quang thuẫn trắng treo giữa không trung, Tần Cửu Khinh nhìn thấy thanh thiên hạ đệ nhất kiếm quen thuộc—— Vấn Đạo.

Thanh kiếm trắng sáng lạnh lẽo, thân kiếm trắng bạc hơi phiếm xanh, toàn thân không có hoa văn, toả ra ánh sáng trắng nhàn nhạt tự nhiên như từ khi chào đời đã ở đây.

Tần Cửu Khinh nhìn thấy Quân Thượng Minh.

Thiết Thiên bộc phát kiếm khí đen tận trời.

Không trung là ban ngày và đêm tối mà Càn Khôn Thanh Minh trận áp chế, lệ quỷ oan hồn trong Giáng Sương Cốc che trời lấp đất, sát khí nồng nặc cũng không thể tới hai người đang đứng chấp kiếm.

Quân Thượng Minh nhìn Tần Cửu Khinh.

Khi tầm mắt hắn ta dừng ở Thiết Thiên, ma kiếm đã hướng thẳng về phía cổ họng hắn ta.

Quang thuẫn tan vỡ, Vấn Đạo leng keng, Quân Thượng Minh vẫn không chạm một cái.

Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm hắn ta: “Y ở đâu?”

Mũi kiếm chỉ cách cổ Quân Thượng Minh một tấc, da thịt trắng nõn tựa hồ sẽ lập tức tan như tuyết.

Trước ranh giới sinh tử, Quân Thượng Minh vẫn bình tĩnh, một sợi tóc bạc rơi xuống, chạm vào vạt áo tuyết trắng, như khảm vào đó.

Hắn ta ngước mắt nhìn Tần Cửu Khinh: “Y muốn ta làm sư phụ ngươi.”

Một câu ba phải làm hai mắt Tần Cửu Khinh nghiêm nghị.

Quân Thượng Minh giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra ma kiếm Thiết Thiên sát khí tận trời.

Dựa vào cảnh giới của hắn ta, Tần Cửu Khinh không thể đả thương hắn ta, nhưng hắn ta cũng không thể gây thương tổn Tần Cửu Khinh.

Hắn ta có thể giết hết người trong thiên hạ, lại không thể giết chết Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh… Tần Cửu Khinh…

Đúng rồi, vướng bận duy nhất của y chỉ có hắn.

Quân Thượng Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào hư không: “Ngươi cho rằng đại chiến ngàn năm trước, y chỉ vạch ra Quỷ giới là cứu được Thập Nhị Tiên Sơn?”

Hắn ta không cần Tần Cửu Khinh trả lời, hắn ta phải cho Tần Cửu Khinh nhìn thấy chân tướng thế giới này.

Một luồng sương trắng trôi nổi trên không trung, kế đó hiện ra cảnh tượng ngàn năm trước.

Tiên Ma đại chiến, sinh linh đồ thán, đâu chỉ hủy diệt muôn vàn sinh linh mà còn huỷ diệt toàn bộ thế giới.

Nhật nguyệt ngã xuống, mặt nước đảo ngược, ban ngày và đêm tối hóa thành hồng thủy, từ hai phía chân trời cắn nuốt hết thảy.

Trời sụp đất nứt, thế giới tận diện.

Cực kỳ giống cảnh tượng lúc này.

Đại chiến ngàn năm trước, người đời chỉ nói là Nguyệt Tri vạch ra Quỷ giới, giam cầm ma tu thượng cổ, lại không biết y còn tạo ra thứ kinh thiên động địa hơn nhiều.

Tần Cửu Khinh nhìn thấy Nguyệt Tri Tử, vị tiên nhân trong truyền thuyết.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã ngơ ngẩn.

Tóc trắng da trắng, con ngươi xanh xám, thân hình đơn bạc không lâu trước đây còn ở trong nhà thưởng thức Càn Khôn châu.

Tiểu Cốc…

Bạch Tiểu Cốc…

Vậy mà y giống hệt Nguyệt Tri ngàn năm trước!

Tần Cửu Khinh ngơ ngẩn nhìn, trong lòng hỗn loạn.

Ngàn năm trước Nguyệt Tri ngã xuống, ngàn năm trước nhóc xương khô ra đời.

Chuyện này…

Quân Thượng Minh cũng nhìn vụ kính, nhìn Nguyệt Tri Tử dùng bả vai thon gầy chống đỡ thảm hoạ diệt thế.

“Y không vạch ra Quỷ giới, y chỉ trùng kiến thế giới bị huỷ diệt.”

Nguyệt Tri am hiểu ảo thuật, trước khi Hóa Thần đã đạt tới đỉnh cao, sau khi Hóa Thần càng có thể lấy giả đánh tráo.

Trăm năm độ kiếp, ngàn năm phi thăng.

Y lại vì thương sinh, từ bỏ phi thăng thượng giới, lấy thân tế, xây lại thế giới đã bị huỷ diệt.

Thần lực xoay chuyển thời không, ảo thuật xây dựng chân thật.

Nguyệt Tri bảo vệ hồn phách sinh linh thiên hạ, thả bọn họ tới thế giới mình trùng kiến, không ngừng lặp lại thời gian luân hồi.

Thứ hung hiểm nhất Quỷ giới là Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Không ai biết giữa trời đất này chỉ có Thiên Nguyệt ảo cảnh mới là chân thật cuối cùng.

Thế giới chân thật đã bị hỗn độn và hư vô ở một ngàn năm trước cắn nuốt. Bước vào Thiên Nguyệt ảo cảnh chỉ phát hiện chân tướng, sau đó bị hỗn độn cắn nuốt.

Không có Quỷ giới, không có Thập Nhị Tiên Sơn, không có muôn vàn thế tục.

Có chăng chỉ là Nguyệt Tri lấy thân tế, tạo ra ảo thuật vĩ đại.

Cảnh giới cao nhất của ảo thuật là kiến tạo chân thật trên hư vô.

Hết thảy vạn vật có linh thức và hồn phách tồn tại mới là chân thật.

Nhà giam hoa mỹ như thế, ảo tưởng ngây ngô như thế.

Chỉ có sư phụ hắn ta mới có thể làm được.

Y cứu vớt thế giới, cũng cầm tù thế giới.

Quân Thượng Minh không quan tâm thế giới này.

Hắn ta muốn y trở về.

Hắn ta muốn y tồn tại.

Quân Thượng Minh thu vụ kính, nhìn về phía Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh nắm chặt ma kiếm Thiết Thiên, trong lòng chấn động khó tả.

Thế giới sớm đã huỷ diệt.

Hết thảy đều là ảo giác.

Trước nay không có chân thật?

Tất cả đều là ảo thuật Nguyệt Tri bày ra để cứu vớt thương sinh!

Thiên Nguyệt ảo cảnh tưởng là ảo cảnh lại là chân thật duy nhất.

Vậy mà trong đó chỉ có hỗn độn cắn nuốt hết thảy.

Tưởng đâu Thập Nhị Tiên Sơn là chân thật thật ra lại là ảo thuật lớn nhất.

Nhưng lại là bến đỗ của vô số sinh linh.

Vào chân thật chết, tới ảo giác sinh.

Đối với mỗi người còn sống sao mà châm chọc.

Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, ngưng thanh nói: “Ta cũng đi vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.” Nhưng hắn không nhìn thấy hỗn độn, cũng không bị cắn nuốt.

Quân Thượng Minh cười: “Ai dẫn ngươi vào?”

Tần Cửu Khinh biết, chẳng qua hắn không muốn tin.

Nhóc xương khô của hắn, tiểu bạch cốt của hắn, tiểu gia hỏa của hắn, sao là… Nguyệt Tri Tử xa lạ kia được?

Quân Thượng Minh nhẹ giọng nói: “Quỷ giới cũng được, Thập Nhị Tiên Sơn cũng được, đối với y chỉ là một món đồ chơi, y muốn ngươi vui, đương nhiên ngươi chỉ biết vui.”

Câu cuối cùng tràn đầy châm chọc, xen lẫn ghen tỵ cực lực đè nén.

Quân Thượng Minh rạch một con lệ quỷ dữ tợn, cảnh tượng phía dưới đập vào mắt.

Tần Cửu Khinh đột nhiên thót tim.

Bên dưới có một nhóc xương khô nho nhỏ ngồi trên xương cốt chồng chất, toàn thân oánh nhuận sáng trong, mỗi một xương ngón tay đều mượt mà sáng bóng như trân châu dưới biển sâu.

Y gục đầu, ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay trống rỗng.

Y rất khổ sở.

Dù chỉ là bóng dáng, Tần Cửu Khinh cũng cảm nhận được nổi khổ sở của y.

Tách.

Tiếng động vốn không nên nghe thấy, Tần Cửu Khinh lại nghe thấy.

Một giọt nước mắt hóa thành hạt châu màu lam sáng trong, dừng trên xương bàn tay tiểu bạch cốt.

Một giọt, một giọt, một giọt…

Hạt châu lăn xuống mang theo bi thương và đau đớn khôn xiết, đọng lại thời gian, đọng lại thế giới.

Tần Cửu Khinh nhìn thấy, nhưng hắn không nhúc nhích được.

Quân Thượng Minh nhìn tiểu bạch cốt bằng đôi mắt nóng rực, nhưng chỉ lướt qua trong thoáng chốc, hắn ta che giấu cảm xúc, bâng quơ nói: “Y  không phải Nguyệt Tri, chỉ là một bộ tiên cốt của y.”

Tần Cửu Khinh trầm giọng: “Y là Bạch Tiểu Cốc.”

Quân Thượng Minh sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười khổ: “Ngươi đặt tên cho y?”

Tần Cửu Khinh không nói.

Quân Thượng Minh không hỏi lại, theo nước mắt tiểu bạch cốt rơi xuống, hết thảy xung quanh đều thay đổi.

Thời gian đọng lại, ban ngày và đêm tối dần dần rút đi, Càn Khôn Thanh Minh trận từ chân trời rơi xuống, về lại Giáng Sương Cốc.

Thái dương dâng lên, không trung xán lạn, hết thảy khôi phục như ban đầu.

Chỉ có một bộ xương khô nho nhỏ, lẻ loi ngồi ở Giáng Sương Cốc, đau đầu như muốn nứt ra.

Rất đau, rất khổ sở.

Lại không biết tại sao.

Xương bàn tay trống rỗng, lồng ngực trống rỗng, sơn cốc trống rỗng.

Y mất đi thứ quan trọng nhất.

Thậm chí y không biết đó là cái gì.

Ầm, có thứ gì đó rớt xuống.

Nhóc xương khô không khóc nữa, y nhìn thấy một quyển sách dày rơi xuống bên đống xương chồng chất.

Nhóc xương khô đứng lên, vươn xương ngón tay trắng nõn, cẩn thận cầm quyển sách lên, tên sách hơi bẩn, song có thể thấy rõ mấy chữ——《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê– thủ tịch Thiên Ngu Sơn》.

Bị che là tên sao?

Thủ tịch Thiên Ngu Sơn là ai?

Nhóc xương khô mở sách ra, nhìn thấy cái tên kia —— Tần Cửu Khinh.

Trong phút chốc, hạnh phúc dâng trào.

Lam hoả trong mắt nhảy nhót.

Tần Cửu Khinh.

Cốt thích.

Hết chương 86

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play