Tùng Dương Tử luôn rất coi trọng Tỉnh Hoằng Văn, không chỉ vì Tỉnh Hoằng Văn tư chất không tồi, quan trọng hơn là dễ khống chế. Rất nhiều chuyện lão phải nhờ đến tâm phúc đắc lực và làm việc ổn thoả.
Tính cách Tỉnh Hoằng Văn cực kỳ thích hợp.
Hiện tại… Tỉnh Hoằng Văn lại chết không rõ ràng!
Quả thật như tát một cái lên mặt lão.
Đệ tử thân truyền của lão, hậu sinh lão coi trọng nhất, vậy mà có người dám giết hại!
Trên mệnh bài có ghi lại hành tung cuối cùng của người chết.
Tùng Dương Tử nhìn chằm chằm nơi hoang vu trên mệnh bài, ánh mắt bén nhọn toàn sát ý.
Ngoại ô Dung Thủy Thành?
Là thiếu niên đoạt lấy quả Xích Đề?
Tùng Dương Tử đứng dậy, đi đến Cô Tinh Đường Thiên Ngu Sơn.
Lão muốn tra xem thiếu niên có thân phận to cỡ nào!
Mà dám làm càn như thế!
※
Bách Lí Nhất Thuấn ngủ đông hồi lâu ở Thiên Ngu Sơn, dựa vào thân pháp gã, sau khi nhận nhiệm vụ, chỉ nửa ngày đã tới chân Thiên Ngu Sơn.
Tới dễ trộm đồ khó.
Bảy phong chủ Thiên Ngu Sơn đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù chỉ mới đột phá Nguyên Anh sơ kỳ cũng đã không còn là phàm nhân, bảy phong chủ che chắn cả ngọn Thiên Ngu Sơn, hình thành lớp bảo hộ không kẽ hở.
Nếu gã không có kinh nghiệm thì đã bị phát hiện rồi dùng một kiếm giết chết từ lâu rồi.
Bách Lí Nhất Thuấn vô cùng trầm ổn, gã đã biết quả Xích Đề ở Toái Tinh Phong.
Toái Tinh Phong chỉ ở sau Lãm Nguyệt Phong Thiên Ngu Sơn, phong chủ là Tùng Dương Tử.
Bách Lí Nhất Thuấn có nghe qua đại danh Tùng Dương chân nhân, biết lão có lôi linh căn tinh thuần hiếm thấy, lực sát thương cường đại, nếu toàn lực thi triển, tia sấm sét như thiên kiếp sẽ giáng xuống.
Đặc biệt là thuật pháp hệ lôi có tốc độ cực nhanh, thân pháp tinh vi như Bách Lí Nhất Thuấn cũng chưa chắc trốn được. Với thể trạng của Bách Lí Nhất Thuấn, chỉ cần một tia sấm sét giáng tới, Bách Lí Nhất Thuấn sẽ thành Bách Lý Tử Thuấn.
—— Tử Thuấn, chết tươi, cùng lắm chỉ còn tro tàn.
Tất nhiên Bách Lí Nhất Thuấn thèm thuồng thân pháp vô địch của Tần đại lão, nhưng cũng phải giữ lại mạng nhỏ.
Chết rồi còn cần thân pháp làm gì, thắp mộ rồi chạy chạy xung quanh à?
Muốn Bách Lí Nhất Thuấn từ bỏ cũng không thể.
Cả đời gã nhát gan, thứ duy nhất kiên trì là thiên hạ đệ nhất nhanh, nếu đánh mất nó, tồn tại có ý nghĩa gì nữa!
Gã nhất định phải lấy được quả Xích Đề, nhất định phải lấy được sách thân pháp vô địch, hơn nữa phải có mệnh học!
Làm sao bây giờ?
Bách Lí Nhất Thuấn chỉ có thể chờ.
Chờ Tùng Dương Tử rời Thiên Ngu Sơn, chờ lão hấp tấp rời khỏi, không thể không để lại túi Cả Khôn chứa đầy quả Xích Đề ở Toái Tinh Phong!
Lẽ ra… phải chờ rất lâu.
Loại tu sĩ có cấp bậc như Tùng Dương Tử, nếu không có đại sự, gần như sẽ không xuống núi. Linh thức họ bao trùm nửa Thiên Ngu Sơn, có thể dùng linh thức câu thông rồi sai các đệ tử đi làm, trừ phi là trời sụp như Quỷ giới mở.
Đúng vậy, Bách Lí Nhất Thuấn chờ Quỷ giới mở.
Chờ đến lúc đó…
Úi!
Thuấn ca ngớ người: Sao Tùng Dương Tử lại rời khỏi Thiên Ngu Sơn rồi!!!
Quỷ giới chưa mở, thiên hạ chưa loạn, Thiên Ngu Sơn cũng chưa bị công hãm.
Vị Tùng Dương chân nhân này sao nói đi là đi?
Bách Lí Nhất Thuấn hít một hơi: Không, quả Xích Đề (thân pháp vô địch) cứ vậy gần ngay trước mắt???
Thoáng chốc, Thuấn ca không dám nhúc nhích, gã sợ có trá.
Có phải lão đã phát hiện, có phải Tùng Dương Tử có cố ý dụ gã bước ra, đợi gã thò tay là nện sấm ầm ầm, làm gã chết nhanh hơn khi sống?
Sau đó nghe thấy âm thanh đệ tử Toái Tinh Phong ở bên ngoài.
“Chết tiệt, Tỉnh sư huynh bị chém chết rồi!”
“Ai to gan như vậy, dám đụng đến đệ tử thân truyền của Thiên Ngu Sơn chúng ta!”
“Không phải Tỉnh sư huynh đến Đan Phù Sơn sao? Ai ở Đan Phù Sơn có lá gan…”
“Hình như là tán tu tham gia Đan Phù Thịnh Hội.”
“Tán tu! Tán tu này không muốn sống nữa sao!”
“Muốn chết cũng không được, không… Tùng Dương chân nhân đã chạy tới Dung Thủy Thành.”
Bách Lí Nhất Thuấn: “!!!”
Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Tùng Dương Tử thật sự rời khỏi Thiên Ngu Sơn.
Mặc kệ đây là vị đồng chí tán tu nào, sự ăn ý này gã nhận, gã tuyệt đối sẽ không thất bại!
Ngươi giết đồ đệ lão, ta dọn sạch động phủ lão.
Tuyệt!
Bách Lí Nhất Thuấn không đợi nữa, gã sợ Tùng Dương Tử nện thiên lôi, tán tu không chịu được lâu… Đến lúc đó chờ Tùng Dương Tử rời núi lần nữa sẽ khó lắm.
Phú quý hiểm trung cầu, thân pháp ở trước mắt.
Làm!
Bách Lí Nhất Thuấn xuống tay, khoảnh khắc gã chạm vào túi Càn Khôn, da đầu chợt tê dại.
Cảm giác không có cách nào hình dung, tựa như bị một ngọn núi đề trên vai, ép gã không thở nổi, khí lực nội phủ như nước sôi bị nén, điên cuồng sôi sục, gần như muốn phá vỡ linh mạch gã.
Sao lại thế này…
Tùng Dương Tử đã trở lại?!
Không đúng, uy áp này còn khủng bố hơn Nguyên Anh kỳ lão tổ.
Hay…
Bách Lí Nhất Thuấn chạm túi Càn Khôn, gã sâu sắc cảm nhận được ——
Mình xong rồi.
Gã có mạng lấy nhưng không có mạng tu.
Chỉ uy áp đã khiến gã sắp nổ tan xác!
Xèo.
Uy áp đột nhiên biến mất.
Bách Lí Nhất Thuấn mềm chân, cũng may ngày thưởng gã luyện chân, hai chân mạnh không như người thường, nếu không gã đã ngã xuống đất, kinh động đệ tử trông coi bên ngoài.
Sao lại thế này? Sao uy áp lại đột ngột biến mất?
Vị tôn giả đó…
Bách Lí Nhất Thuấn nhìn túi Càn Khôn trong tay, nhìn lại hai chân không ngừng run rẩy.
Buông?
Không, buông cũng không sống được.
Liều mạng!
Bách Lí Nhất Thuấn không dám chậm trễ khắc nào, nhét túi Càn Khôn vào ngực, nhanh chân chạy.
Lúc này Bách Lí Nhất Thuấn dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, còn nhanh hơn khi Tần Cửu Khinh đuổi theo gã. Bách Lí Nhất Thuấn không tự mãn, tốc độ tinh tiến, chỉ dùng một nén nhang đã thoát khỏi khu vực Thiên Ngu Sơn tới Đường Đình Sơn thâm sơn cùng cốc kế bên.
Chạy khỏi?
Bách Lí Nhất Thuấn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tay chân không chịu khống chế mà run rẩy.
Gã thành công.
Gã lấy được hai trăm lẻ một quả Xích Đề.
Gã, làm, được!
Cơ mà rốt cuộc là sao?
Rõ ràng vị tôn giả đó phát hiện ra gã, sao lại buông tha gã?
Bách Lí Nhất Thuấn không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ nữa, đời này gã không bao giờ trở lại Thiên Ngu Sơn, gã muốn chạy đến Đan Phù Sơn lấy sách thân pháp vô địch!
Thiên Ngu Sơn, Lãm Nguyệt Phong.
Ngọn núi vốn nở đầy hoa hải đường bỗng dưng tàn lụi trong một đêm.
Hoa rơi, cây khô.
Màu trắng bay khắp trời như sương tuyết không ngừng rơi xuống nhân gian.
Quân Thượng Minh đạp lên cánh hoa hải đường trắng xoá, nhìn chằm một chỗ ——
Nơi đó có một gốc cây hải đường khô nhất, nơi đó có một bức hoạ nhỏ lơ lửng.
Người trong bức hoạ tóc bạc chấm đất, lông mi hơi rũ, trong con ngươi xanh xám là muôn vàn biển sao.
Ánh sáng trong mắt Quân Thượng Minh rạng rỡ, hắn ta cong môi, khóe miệng tràn đầy quyến luyến vô tận thời không.
“Người đã trở lại.”
Thanh âm thành kính, lại điên cuồng xúc phạm thần linh.
※
Bạch Tiểu Cốc ngủ suốt một đường, gần tới Chiêu Diêu Sơn lại bắt đầu thấp thỏm.
Y nhíu mày nhỏ, chóp mũi nhăn lại, khẽ căn môi đỏ, rối rắm nói: “Có khi nào phụ mẫu không quen biết ta…” Cái này gọi là cận hương tình khiếp.
Bạch Tiểu Cốc treo trên vạt áo Tần Cửu Khinh, đưa lưng về phía hắn, Tần Cửu Khinh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc dài mượt phản chiếu dưới ánh nắng chói chang, ôn thanh nói: “Không đâu.”
Bạch Tiểu Cốc bò qua vai hắn, thả hai chân ngắn xuống: “Lỡ cha nương chỉ thích đại cốt thì sao.”
Tần Cửu Khinh: “Bọn họ thích ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc hơi thả lỏng: “Ta biến thành dạng gì họ cũng thích sao.”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “Thích ta giống như ngươi vậy hả?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Hắn không lên tiếng, Bạch Tiểu Cốc lại thấp thỏm: “Có phải ngươi chỉ dỗ ta không!”
Tần Cửu Khinh chọt đầu y: “Đừng sợ, bọn họ nhận ra ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ về Tần phụ Tần mẫu, nghĩ về bộ dáng ôn nhu của họ, lấy hết can đảm: “Đúng! Ta hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra ta!”
Tần Cửu Khinh: “…” Không cần hoá thành tro.
Bọn họ về tới thôn, các thôn dân thôn Thanh Đường lập tức ra hẻm hoan nghênh.
Khi họ nhìn thấy tiểu bạch cốt, đua nhau kinh ngạc và thích thú.
“Tiểu Cốc hóa hình rồi Tiểu Cốc hóa hình rồi!”
“Thảo ngươi thua rồi thảo!”
“Thảo thua thật đó thảo!”
“Thảo ngươi nên đi ra ngoài một chút, ngươi xem Tiểu Cốc người ta ra ngoài một tháng, trở về đã thành tiểu mỹ nhân.”
Tiểu thảo tinh ngã lộn nhào, chạy ra nhìn, khóc lóc đến cọng lá lắc lư “Tiểu Cốc sao ngươi bỏ ta lại, đã nói cùng nhau không làm người, sao ngược lại trộm lên bờ!”
Thiệt Đỗ Bân Bân không quen biết tiểu thảo tinh, nếu thấy mặt, hai người bọn họ sẽ ôm đầu khóc rống, cực kỳ có tiếng nói chung.
Bạch Tiểu Cốc tâm hoa nộ phóng: “Ta đẹp không?”
Các thôn dân cùng hò reo: “Đẹp!”
Bạch Tiểu Cốc: Hi hi, thật vui.
Y lấy lễ vật ra, thấy ai thì chia cho người đó —— Mười hai món tử phẩm hữu hạn, lam phẩm không quá nhiều, các thôn dân mỗi người lấy một cái không thành vấn đề.
Đáng thương dám thôn dân Thanh Đường, nhát gan mấy ngàn năm, không ngờ một đêm thành ‘quân đội vũ trang’, trang bị pháp khí không thua gì Chiêu Diêu Sơn!
Bạch Tiểu Cốc tìm về tự tin, về đến ‘nhà tiên nhân’, gây bất ngờ cho Tần phụ và Hứa mẫu.
Tần Vịnh và Hứa Nặc sửng sốt, nhưng lập tức hớn hở: “Tiểu Cốc có thân thể!”
Bạch Tiểu Cốc oa lên: “Cốt rất nhớ hai người!” Phòng chữ tuyết và phòng hải đường có tốt cũng không tốt bằng trong nhà.
Trong nhà mới có phụ mẫu!
Người một nhà đoàn tụ, miễn bàn có bao nhiêu ấm áp ngọt ngào.
Tần Cửu Khinh ít khi nói cười, cả đêm cũng cong khóe miệng.
Hắn không cười đã làm tiểu yêu tiểu quái choáng váng, cười…
Rầm rầm rầm!
Trong yến hội thường có người che ngực ngã xuống.
Tim đập quá nhanh, chịu không nổi!
Khi biết Bạch Tiểu Cốc chưa có thân thể hoàn toàn, Tần Vịnh khẽ thở phào: “May quá may quá, làm cha sợ muốn chết.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn gã: “Tần phụ sợ cái gì?”
Tần Vịnh: “!”
Hứa Nặc: “…”
Bạch Tiểu Cốc có thân thể, biểu tình phong phú hơn lúc trước nhiều, vẻ mặt vô cùng ngây thơ thuần khiết.
Tuy chỉ to bằng bàn tay, nhưng không phải thiếu nhi, mà là thiếu niên thu nhỏ.
Tướng mạo và dáng người đều mười bảy mười tám.
Đẹp thật, hơn nữa đẹp không giống người.
Chỉ là vóc dáng quá nhỏ.
Còn nhỏ…
Không xuống tay được.
Khụ!
Tần Vịnh nào dám nói mình đang lo lắng cho tính phúc của con trai!
Tần Vịnh: “Đừng sợ đừng sợ, các ngươi còn nhỏ, thêm mấy năm cũng tốt…”
Bạch Tiểu Cốc không hiểu ý Tần Vịnh, nhưng y nghe thấy còn nhỏ bèn nhớ đến chuyện cập quan, không khỏi bi thương, tiếp lời: “Cửu Đại Tịch nói, con muốn song tu phải chờ 911 năm.”
Tần Vịnh: “……………………”
Gã không dám nhìn con trai, chỉ dám nhìn về phía nương bọn nhỏ, trong mắt đều là: Nương tử, con trai ta có tật gì không vậy?!
Ở chung hơn chín năm, Tần Vịnh và Hứa Nặc đã nhìn ra tiểu bạch cốt là tiểu thiên chân ngoài miệng cái gì cũng hiểu, thực tế cái gì cũng không hiểu.
Con trai không làm cái gì, bọn họ cũng tưởng là vì chưa tìm lại thân thể nên không tiện.
Nghe tiểu bạch cốt nói, hai phu thê không khỏi sốt ruột.
Sao lâu như vậy?
Hơn 900 năm?
Bọn họ đã không mong ôm cháu từ lâu, nhưng cũng không đến mức, khụ…
Để tiểu cốt đầu đói lâu như vậy!
Có ai ngờ Tần Cửu Khinh làm rớt phong bình, quẹo một cái, đi thẳng sang một con đường khác!
Chín năm trước, con trai rất rất cầm thú.
Chín năm sau, con trai rất rất không được.
Tần Vịnh và Hứa Nặc lo sốt vó!
Hết chương 75
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT