Edit: Phong Nguyệt

Ở góc độ của tiểu nhị không thể nhìn thấy nhóc xương khô, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ rúc trong lòng Tần Cửu Khinh cao ráo, vóc dáng và giọng điệu rõ ràng là tiểu thiếu niên.

Tuy khách quan trông có vẻ không lớn, nhưng hai chiều cao hai người quá khác biệt… Hơn nữa tiểu thiếu niên sợ hãi như vậy, không chừng ở dưới đang lén… Haizz…

Tiểu nhị mở cửa buôn bán, tất nhiên sẽ không nói gì, ai ngờ người ngồi đưa lưng về phía Tần Cửu Khinh ở đằng sau đột nhiên đứng lên.

Người nọ mặc áo choàng đen, tuy đã tận lực che dấu quý khí quanh thân, song nét kiêu căng không hề mất đi, giọng điệu ương ngạnh: “Nghe âm thanh này, vẫn là đứa nhỏ nhỉ, lão tử ghét nhất là loại người bắt… bắt…”

Thanh niên căm phẫn đi tới trước mặt Tần Cửu Khinh, vừa đối diện lập tức nói lắp.

Má!

Người này…

Má nó đẹp thế!

Đỗ Bân Bân kinh ngạc, hắn ta sống hai mươi ba năm, tự nhận đã thấy hết mỹ nhân thiên hạ, dù là tôn chủ Thượng Minh vấn đỉnh Thiên Ngu Sơn cũng chưa chắc bằng phong thái của người trước mắt.

Tố y tầm thường cũng không ngăn được vai rộng, tay dài, eo hẹp, chân thẳng, gỗ mun quan cũng không lấn át được mái tóc như thác, càng không cần nói đến gương mặt…

Ngũ quan hoàn mỹ đến nhân thần căm phẫn.

Trưởng thành như vậy phù hợp sao!

Đời này Đỗ Bân Bân hâm mộ nhất là mỹ nhân, lúc này hắn ta không thấy hâm mộ, hắn ta muốn quỳ xuống!

Dẫu hắn ta hì hục luyện ra tuyệt phẩm Mỹ Dung Đan cũng không thể điều chỉnh dung mạo của mình thành dáng vẻ này được!

Tuyệt vọng!

Sự nghiệp biến thành mỹ nhân của Đỗ Bân Bân còn chưa chính thức bắt đầu đã muốn chết non.

Thị vệ bên người hắn ta thấp giọng nói: “Thiếu gia… Chúng ta nhanh vào thành đi.”

Đỗ Bân Bân biết ý gã, mục đích duy nhất bây giờ của họ là đem bảo vật trên người về Dung Thủy Thành, những cái khác không quan trọng.

Đứa bé kia…

Đỗ Bân Bân thầm cắn răng: Chờ lão tử xong chính sự, thế nào cũng phải đem mặt người dạ thú… Đệt, đẹp trai như vậy tuỳ tiện ngoắc tay là có người dâng lên, hà tất phải cường thủ hào đoạt!

Còn là đứa nhỏ đáng thương.

Quả nhiên càng đẹp càng dễ biến thái!

Đỗ Bân Bân kiềm nén cơn ghen tỵ chó má, thề phải trừ gian diệt ác!

Tiền đề là hắn ta phải xong chính sự, nề hà hắn ta vẫn còn ở Dung Thủy Thành.

Đỗ Bân Bân hừ lạnh một tiếng, mang người rời khỏi quán trà.

Tiểu nhị giật cả mình, tưởng đâu sắp xảy ra chuyện, chuẩn bị khuyên can tới nơi, ai ngờ thiếu gia phát hoả một câu là đi mất.

Vậy thôi?

Chẳng lẽ thấy khách quan quá anh tuấn nên tự ti…

Không gây chuyện là được, tiểu nhị vội ghi đơn rồi ra sau chuẩn bị.

Tần Cửu Khinh không quen Đỗ Bân Bân, Thiên Ngu Sơn cách Đan Phù Sơn rất xa, đại thiếu gia Đỗ gia lại là người rất ít khi lộ mặt, tuy danh tiếng ăn chơi trác táng truyền khắp Thập Nhị Tiên Sơn, nhưng mỗi khi Đỗ Bân Bân tham dự gì đó đều dùng màn che, có thể không lộ mặt thì không lộ mặt.

Đỗ gia từng giải thích rằng: Đệ nhất quý công tử Đan Phù Sơn há để người phàm thấy.

Có người ác ý nghĩ: Đỗ Bân Bân là người thừa kế duy nhất của Đỗ gia, nghe nói có tài luyện đan, tu vi lại không ổn, phỏng chừng sợ lộ mặt nguy hiểm.

Thật ra chân tướng là: Chuyện Đỗ Bân Bân chưa luyện ra Mỹ Dung Đan có thể truyền ra ngoài à?

Chút nhạc đệm này không ảnh hưởng đến Tần Cửu Khinh, hắn ôn thanh dỗ tiểu bạch cốt: “Đừng sợ, đó không phải cốt tinh, chỉ là ảo thuật nho nhỏ doạ người thôi.”

Bạch Tiểu Cốc: “Không biết có doạ người không, rất dọa cốt đó.”

Tần Cửu Khinh bị y chọc cười, trấn an: “Cây roi kia có rơi xuống người ngươi cũng không có gì phải sợ.” Tục vật sao có thể làm nhóc xương khô bị thương, e rằng sẽ bị đứt thành mấy khúc.

Bạch Tiểu Cốc chấn kinh: “Ngươi muốn lấy roi… quất quất…”

Tần Cửu Khinh búng trán y: “Nghĩ gì vậy.”

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến tình tiết trong thần thư, vội nói: “Ngươi có thể dùng roi trói ta, nhưng đừng quất ta có được không?”

Tần Cửu Khinh: “……………”

Chín năm rồi mà Tần Cửu Khinh vẫn không biết tiểu cốt đầu đã học mấy thứ linh tinh này ở đâu!

May mà sau lưng Tần Cửu Khinh không có ai, tiểu nhị cũng không ở bên cạnh, không ai nghe được bọn họ nói chuyện nếu không…

Nước trà sẽ chảy lênh láng!

Tần Cửu Khinh chỉ đành dỗ: “Yên tâm, ta sẽ không bao giờ tổn thương ngươi dù chỉ một chút.”

Tiểu bạch cốt tin: “Cũng không làm ta đau?”

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Tiểu bạch cốt lại nói: “Ta nghe nói lần đầu tiên song tu sẽ đau.”

Tần Cửu Khinh: “………”

Tiểu bạch cốt mất mát: “Thôi, ta cũng không cùng ngươi song tu.”

Tần Cửu Khinh hơi rũ mắt, hạ giọng hỏi: “Ngươi bao lớn?”

Bạch Tiểu Cốc: “………”

Tần Cửu Khinh: “991 năm sau lại nghĩ đến nó.”

Bạch Tiểu Cốc: “……………………”

Tần Cửu Khinh không phải ca y, hắn là cha y, cha ruột!

Tức chết cốt!

Một người một cốt nghỉ chân ở quán trà, chuẩn bị đi suốt đêm tới Dung Thủy Thành.

Không hổ danh là nơi giàu có nhất Thập Nhị Tiên Sơn, từ quán trà đã có thể nhìn thấy ngọn tháp nguy nga chọc trời.

Đó là biểu tượng của Dung Thủy Thành, cũng là đệ nhất thần lò mà Đỗ gia tự hào.

Ngàn năm trước Đan Phù Sơn và Đường Đình Sơn có quan hệ không tệ lắm, dẫu gì cũng là hai con quỷ nghèo được toàn Tu chân giới thương cảm: Hôm nay lò ngươi nổ, ngày mai chảo ta nổ; hôm nay đan dược tử phẩm giá trị ngàn vàng của ngươi biến thành tro, ngày mai pháp khí tử phẩm giá trị liên thành của ta bị gãy…

Dần dà thưởng thức lẫn nhau.

Nào ngờ Đan Phù Sơn xuất hiện Đỗ vương bát đản (Đường Đình Sơn nói như vậy) đánh vỡ cân bằng của hai quỷ nghèo, tiến thẳng lên đỉnh cao, vàng chất thành núi, khiến Đường Đình Sơn chua ê răng.

Khi Đan Phù Sơn mới vừa lập nghiệp, cảm thấy người huynh đệ cùng cảnh ngộ hơi thảm nên muốn ra tay giúp đỡ, Đỗ gia tài trợ một số tiền lớn mời Đường Đình Sơn khuynh tẫn toàn lực xây dựng tháp cao tận trời.

Đường Đình Sơn nghèo đã quen, chưa từng thấy linh thạch như vậy, gật đầu như giã tỏi.

Việc này mới đầu rất tốt, hai bên đều có lợi, nhưng lúc bắt tay vào làm lại không dễ.

Đan Phù Sơn cảm thấy mình bỏ tiền ra, thêm một vài yêu cầu không hề quá.

Đường Đình Sơn cảm thấy Đan Phù Sơn ỷ có tiền xem thường họ, chỉ biết bới móc!

Đan Phù Sơn vô cùng hối hận vì đã mời Đường Đình Sơn tới luyện lò.

Đường Đình Sơn cũng hối hận đã nhận lời.

Nhưng hai nhà đều không từ bỏ.

Một bên là lão tử bỏ tiền, bất cứ giá nào cũng phải nhìn thấy thiên hạ đệ nhất lò; một bên là lão tử cực khổ lâu như vậy, muốn lừa lão tử làm không công? Nằm mơ!

Cuối cùng tháp cao tận trời xây xong, nghiệm thu vừa lòng, nhưng hai sơn môn lại hoàn toàn trở mặt!

>> 

Từ khi tháp cao xuất hiện, Đan Phù Sơn và Đường Đình Sơn bắt đầu không qua lại với nhau suốt mấy trăm năm.

Hiện giờ Đan Phù Sơn ngày càng bay lên, Đường Đình Sơn càng ngày càng nghèo, hai nhà thường hay có xung đột nhỏ.

Đừng coi thường Đường Đình Sơn nghèo, có nghèo thế nào thì họ cũng luyện khí giỏi nhất Thập Nhị Tiên Sơn, phàm là có người muốn nâng cấp thần khí hoặc là pháp khí của mình đều không thể không nhờ vả Đường Đình Sơn.

Có tiền đưa tiền, không có tiền thì giúp đỡ.

Dựa vào năng lực này, Đường Đình Sơn đi chân trần có tư cách so kè cùng Đan Phù Sơn chân mang cẩm hài.

Hai sơn môn đấu đá lâu, người khác đã quen, tỏ vẻ các ngươi nhận yêu cầu là được!

Chẳng qua mọi người không biết hai sơn môn này lại âm thầm gây chuyện.

Việc này phải nói từ chín năm trước, ai cũng biết Giáng Sương Cốc bạo loạn, song không ai biết có người ra khỏi Quỷ giới!

Càn Khôn Thanh Minh trận bị nới lỏng chứ vẫn chưa bị phá, Quỷ giới không hoàn toàn mở ra, vậy mà lại có người bước ra khỏi đó về Thập Nhị Tiên Sơn.

Người trở về vừa khéo là một vị lão tổ của Đường Đình Sơn.

Vị lão tổ này đã bị nhốt ở Quỷ giới ngàn năm, vừa ra đã hỏi: “Vảy cẩm lý ngàn năm đâu?”

Chưởng toạ lúc đó của Đường Đình Sơn là đồ tôn của lão, vốn không biết vảy cẩm lý gì.

Lão tổ vô cùng đau đớn, trước khi bế quan tĩnh dưỡng đã căn dặn:  “Đỗ lão tam chơi ta! Lấy về đây… lấy vảy cẩm lý của chúng ta về đây!”

Đường Đình Sơn bùng nổ, bọn họ hoàn toàn căm thù Đan Phù Sơn. Đương nhiên bọn họ không dám lộ ra, sợ có người biết sự tồn tại của vảy cẩm lý sẽ gặp đại loạn.

Cái gì thiên tư anh tài Đỗ Tân Tân, chỉ là một kẻ lừa đảo đoạt bảo!

Vảy cẩm lý ngàn năm là trân bảo có một không hai, đối với người luyện khí và luyện đan mà nói rất hiếm.

Có thần vật, xác xuất thành công của luyện đan và luyện khí có thể lên tới tám phần.

Tám phần có nghĩ là sao?

Có nghĩa là tạo ra nhà giàu số một Đỗ gia Dung Thủy hiện giờ!

Đường Đình Sơn tức muốn chết, không tiếc trả giá cũng muốn lấy vảy cẩm lý ngàn năm về!

Bên Đan Phù Sơn cũng nghênh đón một lão tổ trở về.

Nói là lão tổ, không bằng nói là vật truyền tin của lão tổ, một con thiết bồ câu ở Quỷ giới ngàn năm truyền lời giúp chủ nhân.

Thiết bồ câu: “Cúc cu cúc cu…”

Đỗ gia: “???”

Cũng may trong nhà có thú ngữ phù, họ vội bóp nát một cái, lúc này mới nghe rõ: “Cúc cu cẩm lý lân, cúc cu Giáng Sương Cốc, cúc cu đan phù cấm địa, cúc cu tuổi trẻ nhất.”

Thiết bồ câu chỉ lưu lại hơi tàn đó, nói xong thì tan thành từng mảnh.

Đỗ gia ngơ ngác, cũng may gia chủ Đỗ Uy Ca có thư tổ truyền, nhanh chóng lấy ra xem, lúc này mới hiểu rõ ý của bồ câu.

Giáng Sương Cốc loạn, vảy cẩm lý thật đang ở cấm địa Đan Phù Sơn.

Chỉ có người trẻ tuổi nhất dòng chính mới có thể gỡ vảy cẩm lý ra.

Người trẻ tuổi nhất dòng chính của Đỗ gia hiện giờ là ai?

Đỗ Bân Bân!

Đó chính là Đỗ Bân Bân vừa ngồi ở quán trà ban nãy, hắn ta cầm trong tay thần vật ngàn năm, chuẩn bị suốt đêm chạy về Đỗ gia.

Chuyến này của hắn ta cực kỳ hung hiểm, rất nhiều lần bị phục kích, tuy đã đến dưới Đan Phù Sơn, nhưng ngày nào chưa vào Dung Thủy Thành thì ngày đó hắn ta khó yên tâm.

Về nhà, nhanh về nhà.

Vảy cẩm lý ngàn năm này sẽ khiến Đỗ gia sang trang mới!

Tháp cao sừng sững trước mắt, còn chừng mười mấy dặm, Đỗ Bân Bân lại gặp mai phục.

Không ngờ Đường Đình Sơn dám sử dụng tà vật cỡ này!

Hơn mười vị cao thủ bên người Đỗ Bân Bân liên tiếp bại trận, hắn ta cũng quẳng mất pháp khí, không thể trốn.

Quỷ Tướng kia không biết ăn bao nhiêu người, đã có nhân tính, cười khẽ: “Giao đồ vật ra đây.”

Đỗ Bân Bân nắm chặt túi Càn Khôn, dáng vẻ có chết cũng không buông tay.

Quỷ Tướng kể sát lại, dùng âm khí bao lấy hắn ta: “Chỉ có chút trí tuệ này mà đòi lừa ta.” Dứt lời, nó rút khăn quàng cổ màu trắng tuyết trên cổ Đỗ Bân Bân ra.

Đỗ Bân Bân hít một hơi, vảy cẩm lý ngàn năm được đại sư phong ấn trong khăn quàng cổ!

Vốn tưởng rằng có thể giấu trời qua biển, không ngờ…

Đúng rồi, Quỷ Tướng ăn người có thể rút ra ký ức, không phải nó nhận ra phong ấn, mà là vừa vặn ăn được ký ức liên quan!

Quỷ Tướng nhìn khăn quàng cổ: “Phong ấn này thật thú vị.” Thấy thế nào cũng chỉ là khăn quàng cổ, không hề giống thần vật chút nào.

Đỗ Bân Bân không chịu buông: “Đó chỉ là một cái khăn quàng cổ…”

Quỷ Tướng nhìn về phía hắn ta, nhếch miệng cười: “Không sao, ăn ngươi xong ta sẽ biết làm sao mở phong ấn.”

Đỗ Bân Bân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gương mặt vốn chỉ có chút khiếm khuyết lúc này cực đáng sợ.

Quỷ Tướng không chê xấu, há mồm chuẩn bị nuốt Đỗ Bân Bân.

Đỗ Bân Bân tuyệt vọng, không chịu nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ.

Nói ra thật trùng hợp.

Tiểu bạch cốt dỗi Tần Cửu Khinh nên đi rất nhanh, hận không thể đến Dung Thủy hành trong ngày rồi lập tức tham gia hội đấu giá lấy quả Xích Đề, làm da xong sẽ lập tức đi câu dẫn Tần Cửu Khinh, à, là Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn không chê y còn nhỏ kia.

Kết quả không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vừa khéo đụng phải cảnh này.

Hình thể Quỷ Tướng rất lớn, bên này lại duỗi tay không thấy năm ngón tay, Bạch Tiểu Cốc không thấy được Đỗ Bân Bân, y chỉ thấy: “Ồ, chỗ này chỉ có quỷ cấp thấp.”

Quỷ cấp thấp?

Quỷ cấp thấp!

Cả đời này Quỷ Tướng chưa bị ai gọi như vậy, nó không vội ăn Đỗ Bân Bân, nó muốn ăn đứa nhỏ vô tri này trước…

?

Bạch Tiểu Cốc thu xương ngón tay, tiếp lấy xương quàng cổ bay phấp phới.

Khăn quàng cổ màu trắng.

Màu trắng rất sạch sẽ…

Còn thêu từng đóa hoa hải đường nở rộ.

Đẹp!

Cốt thích!

Hết chương 59

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play