Cả nhà dùng cơm tối, sau đó về phòng nghỉ ngơi sớm.
Đêm nay Tần Vịnh và Hứa thị có thể nói phập phồng lên xuống, dù Tần Cửu Khinh đã điều trị thân thể cho họ, nhưng tinh thần vẫn rất mệt mỏi, đó là chưa nói đến tuồng kịch ngày mai, không nghỉ ngơi dưỡng sức sao được?
Phụ mẫu ngủ sớm, Tần Cửu Khinh dùng thị giác thành niên nhìn lại tiểu viện tử, cảm khái muôn vàn.
Hoá ra chiếc giường khi nhỏ hắn ngủ hẹp như vậy, hoá ra cái bàn khi nhỏ hắn cho rằng rất cao lại thấp như vậy, và cả cây hải đường hắn mơ vô số lần——
Trong mộng cao ngất bén nhọn, lẻ loi đứng ở hoang trạch, cành khô, vỏ tróc, hoa hải đường rực nở bị nhuộm đỏ thẫm, toả mùi tanh nồng.
Nhưng cây hải đường trước mắt chỉ là một gốc hải đường.
Không cao như vậy, không già như vậy, cũng không nhọn như vậy.
Nó vẫn khỏe mạnh, tốt đẹp, thậm chí lãng mạn.
Tiểu bạch cốt nương theo vạt áo hắn nhìn sang: “Chúng ta đi rồi, cây hải đường phải làm sao?”
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Tiểu bạch cốt: “Nó lẻ loi ở chỗ này, sẽ rất cô đơn.”
Tần Cửu Khinh nhìn gió lạnh thổi rơi cánh hoa hải đường, ôn thanh nói: “Chúng ta mang nó cùng đi.”
Càn Khôn châu không thể chứa linh phách, cây hải đường không có linh, có thể cất vào.
Còn chứa được hay không ấy à, không gian Càn Khôn châu còn lớn hơn cả Tần trạch.
Tần Cửu Khinh lại nhìn đại trạch, hắn không có cảm giác gì sâu đậm với Tần gia.
Năm bảy tuổi, hắn được tuyển tới Thiên Ngu Sơn, trong một đêm từ đứa xui xẻo khắc chết gia gia thăng lên thành thiên chi kiêu tử có hi vọng thành tiên, đừng nói Tần gia, toàn bộ Hoàng An thành đều trầm trồ.
Khi đó hắn tuổi nhỏ vô tri, cái gọi là trưởng thành sớm cũng chỉ là phân ưu giúp phụ mẫu.
Khảo công danh cũng được, đến tông môn tu hành cũng được, thuở nhỏ hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng—— Cho phụ mẫu trải qua tháng ngày vui vẻ.
Hắn đến Thiên Ngu Sơn, cuộc sống của phụ mẫu quả thật nghiêng trời lệch đất.
Tần gia có quan to nhất phẩm, có đại quan biên cảnh, song chưa bao giờ có người tu tiên.
Thế tục tôn Thập Nhị Tiên Sơn là thánh, đế vương nhân gian cũng hướng tới con đường tu tiên trường sinh bất lão, đừng nói chi đến người thường.
Tần gia xuất hiện đứa trẻ có tiên duyên, được tiên nhân ca ngợi là thiên chi kiêu tử tư chất tuyệt hảo hiếm thấy, thể diện quá lớn.
Cái gọi là quang tông diệu tổ chỉ như vậy.
Lúc đó lão thái thái đích thân tới Lạc Trần Viện, ôn hoà nói vài lời hay với Tần Vịnh, đến mức gò má Hứa thị ửng hồng.
Từ con thiếp thất không ai để ý, sau một đêm thành kim phượng hoàng, vô số người bái phỏng, hận không thể san bằng ngạch cửa Tần gia.
Tần Vịnh và Hứa thị đều đơn thuần, thích giúp đỡ mọi người, không để bụng ức hiếp ngày xưa, sao chịu nổi đối đãi như vậy.
Thường xuyên qua lại, hai người quên mất khổ cực từ lâu, chỉ cảm thấy lão thái thái thiện tâm, huynh đệ hữu hảo, trục lý (chị em dâu) ôn nhu hào sảng……
Một câu “gia hòa vạn sự hưng” của lão thái thái khiến Tần Vịnh liên tục gật gù: “Người một nhà nên hòa thuận!”
Tần Cửu Khinh trở về từ tông môn, mang theo rất nhiều tiên đan linh dược cho Tần Vịnh và Hứa thị.
Tần Vịnh và Hứa thị không hề keo kiệt, không so đo hiềm khích với người Tần gia, việc gì giúp được sẽ giúp.
Tần Cửu Khinh mới đầu có chút không thoải mái, hắn nói với phụ mẫu: “Sao trước kia không thấy họ niềm nở như vậy.” Hắn không thích nhất là lão thái thái.
Hứa thị ôn thanh nói: “Con người luôn xu lợi tị hại, lúc trước chúng ta dựa vào Tần gia, không thể không chịu ấm ức. Hiện giờ họ thay đổi thái độ cũng là vì con có tiền đồ, bọn họ kính con sợ con, chưa chắc có thân tình gì đáng nói.”
Hứa thị lại nói: “Chỉ là oan gia nên giải không nên kết, khi nghèo túng chúng ta không cầu người, khi phú quý chúng ta cũng không chê người, bọn họ muốn dính hào quang của con, ta và cha con cũng muốn con có Tần gia làm chỗ dựa.”
Tần Cửu Khinh nhíu mày: “Con không cần chỗ dựa.”
Hứa thị không tỏ ý kiến, chỉ cười nói: “Ai cũng nói tu hành không kể tháng ngày, khi con quay về tông môn, mấy chục năm không trở về thế tục, ta và cha con rất cô đơn.”
Tần Cửu Khinh thót tim.
Hứa thị nói: “Dẫu sao họ cũng là người thân của phụ thân con, có thể chung sống hoà thuận thì nên chung sống hoà thuận.”
Tần Cửu Khinh còn thể nói gì nữa.
Hắn còn nhỏ, lại hiểu chuyện, càng hiểu biết quy củ tông môn, càng hiểu dụng tâm lương khổ của phụ mẫu.
Quả thật phú quý thế tục không đáng nhắc tới ở Thập Nhị Tiên Sơn.
Chẳng qua sức mọn cũng là sức, Tần Vịnh và Hứa thị chỉ muốn Tần Cửu Khinh có một thân phận tôn quý, xuất thân tốt ở đâu cũng có lợi.
Dẫu chỉ được tôn trọng.
Cũng có thể không bị bắt nạt.
Tần Cửu Khinh không đành lòng nói rõ với họ, hơn nữa hắn có suy tính riêng của mình.
Đúng vậy… Hắn không thể bồi phụ mẫu thời gian quá dài, nếu phụ mẫu có thể hoà thuận chung sống với người Tần gia, chưa chắc không phải chuyện tốt.
Bởi vì ý niệm này, Tần Cửu Khinh buông bỏ thành kiến với Tần gia, cẩn thận giúp đỡ họ.
Hắn cho đào, Tần gia cho mận, cũng coi như hòa thuận.
Nhưng mà, khi Tần Cửu Khinh mười lăm tuổi, lúc Tần gia như mặt trời ban trưa thì cả nhà bị một mồi lửa thiêu trụi.
Hắn cho Tần gia vinh quang nhất thời, cũng dẫn Tần gia xuống vực sâu vạn trượng.
Gặp may.
May không hẳn may.
Là phúc cũng là họa.
Lần này Tần Cửu Khinh sẽ không quan tâm những thứ này.
Về an bài ngày mai, có lẽ Tần Vịnh còn có chút lưu luyến và hy vọng, còn đối với Tần Cửu Khinh, hắn biết rõ kết quả là gì.
An bài như vậy một bên là muốn cho ‘Tần Cửu Tịch’ tử vong, để bọn họ thuận lợi thoát ly Tần gia, về phương diện khác cũng muốn phụ thân buông xuôi hoàn toàn.
Muốn cắt đứt huyết mạch chí thân cần phải dùng một liều thuốc mạnh.
Tần Cửu Khinh biết rõ vị lão thái thái kia sẽ lựa chọn ra sao, hắn cũng rõ sau ngày mai phụ thân sẽ hiểu —— Cái gọi là Tần gia, chỉ là Tần gia, mà không phải nhà bọn họ.
Từ khi tiểu cốt biết ngủ, y rất thích cảm giác này.
Tần Cửu Khinh không ngủ được, nhóc xương khô lại ghé vào ngực hắn ngủ say sưa.
Tần Cửu Khinh chọc y một cái.
Tiểu gia hỏa lật người, lăn qua bên ngực kia của hắn.
Tần Cửu Khinh lại chọc y một cái.
Tiểu bạch cốt tí hon dùng giọng nói tí hon của mình nói: “Đừng chơi ta, cốt buồn ngủ hu hu.”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Thiết Thiên: “Ha ha!”
Tần Cửu Khinh: Ồ, quên nhốt ma kiếm lại.
Thiết Thiên: “???”
Ngay cả câu ‘Ban ngày kêu ca ca, ban đêm ca ca kêu’ đều nhịn được, vậy mà thua ở chỗ này!
Cốt hại kiếm thảm quá!
*
Hôm sau.
Nhà chính Tần gia.
Tần lão thái thái tuổi lớn, ít ngủ, giờ mẹo vừa đến đã rửa mặt xong.
Để phối hợp canh giờ của bà ta, sấp nhỏ cũng đến đây chờ sớm. Sớm tối thưa hầu là tập tục đại gia tộc, trừ phi lão thái thái không muốn thấy, nếu không tức phụ đều phải đến đây.
Khi Hứa thị vừa gả vào Tần gia cũng ngày ngày tới nhà chính hầu hạ.
Tần lão thái thái tuy ghét nàng, nhưng cũng không đuổi nàng đi, mãi đến khi Tần Cửu Khinh sinh ra, Tần lão gia tử qua đời, Tần lão thái thái mới hoàn toàn không cho ba người bước vào nhà chính, đừng nói Hứa thị, ngay cả con trai trên danh nghĩa Tần Vịnh của bà ta, nếu không có chuyện lớn hay lễ lộc, bà ta không muốn gặp.
Bữa sáng dùng được một nửa, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, Tần lão thái thái thường ngày trị gia cực nghiêm, nào chịu được ầm ĩ như vậy, đặt đũa thật mạnh xuống, lạnh lùng nói: “Sáng sớm tinh mơ, ầm ĩ cái gì?!”
Tôn thị Trưởng tức Tần gia vội nói: “Nương đừng bực, nhi tức đi xem ngay.”
Tần lão thái thái rất coi trọng đứa con dâu này, gật gật đầu.
Không lâu sau Tôn thị quay trở lại, sắc mặt đại biến.
Tần lão thái thái nhíu mày: “Hoảng cái gì?”
Tôn thị xuất thân danh môn, từ trước đến nay tính tình trầm ổn, hôm nay lại mất phong thái: “Mẫu thân, chỗ Ngũ gia ……” Tần Vịnh đứng thứ năm trong nhà.
Tần lão thái thái vừa nghe chuyện Tần Vịnh, bỗng thấy phiền lòng: “Bọn họ lại gây ra chuyện gì?!”
Tôn thị vội nói: “Thằng nhóc Cửu Tịch kia, không còn nữa!”
Tôn thị tiến lên đỡ bà ta, chính tay nàng cũng run rẩy.
Vừa rồi nàng ra ngoài, thấy phu thê Tần Vịnh ôm thằng nhóc không có hơi thở khóc tức tưởi.
Quản gia Tần gia đang sắp xếp thỉnh đại phu, thấy Tôn thị đến, nhanh chóng thuật tình huống, Tôn thị vẫn luôn coi thường Hứa thị xuất thân bình dân, không đến mức làm khó, chỉ là không thèm nhìn.
Hiện giờ có chuyện lớn như vậy, nàng vội tiến lên hỏi: “Đệ muội làm sao vậy?”
Hứa thị hổn hển, làm gì nói rõ được.
Tôn thị kiểm tra hơi thở dưới mũi Tần Cửu Tịch, trong lòng lạnh lẽo.
Đứa nhỏ Tần Cửu Tịch có thể nói là cây châm trong lòng Tần gia.
Hắn là đứa cháu duy nhất của Tần gia.
Theo lý thuyết, dù là thứ sinh tử cũng sẽ nhận hết sủng ái, thậm chí còn có thể làm Tần Vịnh phụ bằng tử quý, cố tình đứa nhỏ này vừa sinh ra khắc đã chết chủ nhà, khiến Tần lão thái thái oán hận, vứt tới thiên viện không ai hỏi han.
Bảy vị thiếu gia Tần gia đều cưới vợ, nếu có thể sinh một đứa khác, mọi người sẽ quên mất đứa bé này.
Chỉ là bảy năm trôi qua, ngoại trừ Tần Cửu Tịch, không ai sinh được đứa con nào.
Nếu một phòng không sinh được là trùng hợp, vậy bảy phòng Tần gia đều không con thì thật quá quái dị.
Ngẫm lại những tin đồn nhảm kia, bọn họ rất khó không nghĩ nhiều.
—— Đã khắc chết thân gia gia, có phải Tần Cửu Tịch cũng khắc luôn mạch con cháu của họ?
Dẫu vậy thì thế nào, hắn cũng là huyết mạch Tần gia, bọn họ không dám có ý kiến.
Lỡ Tần Cửu Tịch xảy ra chuyện, bọn họ vẫn chưa có con, vậy thì Tần gia mới thật sự xảy ra chuyện…
Ai ngờ cây châm này đột ngột biến mất.
Tần lão thái thái không ngồi nổi nữa, chống long đầu quải trượng ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Sự thật là…
Tần Vịnh và Hứa thị mới đầu không khóc được.
Con bọn họ không chỉ sống sờ sờ mà còn anh tuấn đĩnh bạt soái khí vô song, khí chất như trích tiên.
Ngoại trừ quá cầm thú, không có khuyết điểm gì khác.
Con trai ưu tú như vậy, hai người bọn họ nằm mơ cũng cười ha ha, bảo rớt nước mắt thật quá khó.
Hai phu thê trời chưa sáng đã tính toán: “Bôi sa tế?”
Hứa thị gật đầu: “Chỉ có thể như thế!”
Tần Cửu Khinh sao để bọn họ chịu khổ như vậy? Hắn lấy bình phỉ thuý từ Càn Khôn ra, điểm một giọt ở mắt Tần Vịnh, Tần phụ lập tức bi thương.
Hứa thị kinh ngạc: “Thần kỳ vậy sao?”
Tần cha trừu lộc cộc: “Nương tử mau thử xem, dược này dễ khóc lắm!”
Hứa thị: “…”
Nàng nhất định sẽ không khóc xấu như tướng công đâu, sau đó bôi dược xong, khóc đứt ruột đứt gan.
Bạch Tiểu Cốc ló đầu ra.
Tần Cửu Khinh ấn y trở về: “Đừng nhìn.”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Ta biết phụ mẫu không thương tâm.”
Tần Cửu Khinh không ấn y trở về nữa.
Nhưng thả tiểu cốt đầu ra, phải thừa nhận bạo kích của y: “Không phải chỉ giả khóc à, buổi tối khi ngươi bắt nạt ta, không phải ta cũng hu hu sao.”
Nói đến đây, tiểu cốt đầu cảm thấy mình thông minh quá trời: “Đó cũng là giả khóc, thật ra ta rất vui vẻ.”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Tần Vịnh và Hứa thị đang nhập tâm khóc: “……………………”
Đừng đùa bọn họ được không!
Con trai ‘chết’ mà bọn họ cười ha ha có ổn không hả?!
Hết chương 42
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT