Edit: Phong Nguyệt

Nói là làm ngay, Bạch Tiểu Cốc không còn thấy mệt nữa.

Y nhớ lại khẩu quyết, chắc chắn chủ nhân đã từng dạy y, nhưng Bạch Tiểu Cốc không nghĩ sẽ có ngày dùng nó, thế nên không nghiêm túc học. Lúc này nhớ lộn xộn cả lên, suy nghĩ hồi lâu mới…

“Có!”

Bạch Tiểu Cốc nhắm mắt niệm quyết, ầm một tiếng: Một tảng đá lớn nện xuống giường!

Bạch Tiểu Cốc tự hù chết mình: “Á…” Hình như là lạc thạch thuật.

Chưa chi đã hỏng giường, Bạch Tiểu Cốc vô cùng đau xót.

Nghĩ lại… nghĩ kỹ lại…

Đều tại chủ nhân dạy y quá nhiều thuật pháp, hại y nhớ nhầm!

Sau đó lại vui vẻ nghĩ: Chủ nhân thật lợi hại, biết nhiều thuật pháp quá thể!

Bạch Tiểu Cốc phát hiện mình thất thần, nhanh chóng tập trung chính sự, cố gắng nhớ lại thuật che mắt.

Sau khi phá hỏng giường, đông cứng cái bàn, gọi một trận mưa nhỏ, biến ra một đóa hoa…

Cuối cùng Bạch Tiểu Cốc cũng tìm thấy thuật che mắt!

Thật ra thuật che mắt là một phẩn của thuật biến hình, chỉ có thể tự thi triển, hoá thành bộ dáng mình muốn.

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến sư phụ, sư huynh, Hứa Nặc tỷ tỷ và một tí xíu Tần Cửu Tịch… Sau đó…

Sương trắng tan đi, Bạch Tiểu Cốc biến ra một thủy kính —— Vừa rồi chó ngáp phải ruồi nên hiện giờ rất thành thạo.

Thuỷ kính cao chừng một thân người, Bạch Tiểu Cốc đứng trước gương đánh giá hồ yêu bên trong.

Có phải y cao hơn một chút? Cao quá không quen, lỡ bị đụng trúng chẳng phải quê lắm sao?

Thôi, chủ nhân không chê y thấp, y cũng không tính thấp, cứ như vậy đi!

Bạch Tiểu Cốc nhìn nhìn bộ dạng của mình, tuy có chút xa lạ nhưng cũng có một chút quen thuộc. Có lẽ là do sức mạnh linh hồn, dù đổi một túi da, y vẫn là chính mình.

Chủ nhân có thể nhận ra y không?

Hẳn là có!

Bạch Tiểu Cốc nhìn đi nhìn lại, nghĩ đến muốn vờ làm hồ yêu phải thêm chút đặc thù.

Còn tại sao phải vờ làm hồ yêu? Lý do cũng rất đơn giản: Bạch Tiểu Cốc lớn lên ở Chiêu Diêu Sơn, nhìn thấy toàn là tinh quái, mà tinh quái thường gặp là hồ yêu, hơn nữa sư huynh là một con hỏa hồ, Bạch Tiểu Cốc tự tin không bị lộ; y không giả thành Nhân tộc cũng vì chột dạ, y không hiểu Nhân tộc lắm, nếu bị phát hiện sẽ rất khó xử.

Làm sao mới khiến mọi người coi y là hồ yêu?

Đơn giản nhất là…

Bạch Tiểu Cốc lại dùng thuật che mắt, biến ra hai tai xù và cái đuôi.

Tuy y thay đổi diện mạo, nhưng vẫn giữ lại màu tóc trắng mà Tần Cửu Tịch thích nhất, đương nhiên màu trắng này không giống với màu gốc mà trắng hơn.

Nếu làm theo sở thích chủ nhân, tất nhiên phải biến thành ngân hồ, lỗ tai và đuôi đều phải màu ngân bạch, Bạch Tiểu Cốc nhìn nhìn, vô cùng vừa lòng.

Xưa đã trắng nay lại trắng hơn, nhất định chủ nhân sẽ thích!

Bạch Tiểu Cốc cũng thấy đẹp, hèn gì chủ nhân thích.

Y tìm một bộ y phục tầm thường, vụng về thay rồi vội vã ra khỏi địa cung.

Phải nhanh lên, bằng không sẽ không đuổi kịp đại điển lập tông.

Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc đang lu bu. Tần Cửu Tịch không ở địa cung, nhưng địa cung xảy ra chuyện gì hắn đều biết.

Khi chưa hoàn toàn hồi phục, thần thức hắn đã có thể bao trùm Chiêu Diêu Sơn, hiện tại có hỗn độn trong cơ thể, hắn khôi phục chừng bảy tám phần, làm sao không bao trùm nổi một Thiên Ngu Sơn đơn sơ hơn Chiêu Diêu Sơn.

Mới đầu hắn bị lạc thạch thuật của Bạch Tiểu Cốc làm hết hồn, Tần Cửu Tịch cho rằng địa cung có biến, mặc dù hắn đã bày mấy lớp kết giới ở địa cung, song quan tâm ắt loạn, suýt nữa hắn đã vứt bỏ đại điển lập tông mà chạy về địa cung.

Sau đó hắn nhìn thấy hành động của Bạch Tiểu Cốc: Hoá ra không phải có nguy hiểm, mà là tiểu gia hỏa đang khổ luyện.

Xem ra vẫn chưa mệt.

Tần Cửu Tịch cong môi, tiếp tục tập trung vào đại điển lập tông.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy ngân hồ Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc soi gương tới lui, lại biến ra hai lỗ tai và một cái đuôi.

Tần Cửu Tịch: “!”

Hứa Nặc phát giác hắn khác thường: “Đại nhân?”

Tần Cửu Tịch chợt hoàn hồn, khẽ hít một hơi, không dám nhìn nữa.

—— Một tiểu gia hoả với bộ lông trắng như tuyết.

Không phải ngũ quan quen thuộc, nhưng Tần Cửu Tịch không hề cảm thấy xa lạ, chỉ cần nhìn đôi mắt xanh xám sạch sẽ, hắn đã biết là Bạch Tiểu Cốc.

Nhóc xương khô của hắn.

Bạch Tiểu Cốc hóa thành ngân hồ để làm gì?

Tần Cửu Tịch không lo lắng lắm, nhóc xương khô nhát gan, chắc chắn không phải rời khỏi Thiên Ngu Sơn, chỉ cần ở trên núi, y đi đâu chơi cũng an toàn. Để y ngồi miết trong địa cung cũng nhàm, muốn ra ngoài chơi thì cứ ra.

Tần Cửu Tịch để một sợi thần thức lên người y, quan sát mọi lúc mọi nơi.

Bạch Tiểu Cốc hưng phấn ra địa cung, kết quả vừa đến giữa sườn núi đã sợ tới mức muốn chạy về——

Nhiều người quá!

Không đúng, là nhiều tu sĩ quá!

Thiên Ngu Sơn có rất nhiều ngọn, đương nhiên đại điển lập tông được tổ chức ở trên ngọn cao nhất—— Lãm Nguyệt Phong.

Lãm Nguyệt Phong là một ngọn núi cao ở Thập Nhị Tiên Sơn, đỉnh núi chọc tới mây, ban đêm sao trời dày đặc như có thể ôm lấy trăng sáng.

Lãm Nguyệt Phong là tinh hoa của Thiên Ngu Sơn, đâu đâu cũng đều là tuyết, từ chân núi nhìn lên, như người tuyết khổng lồ khoác áo tơi.

Đến sườn núi vọng lại, lại hoá thành cảnh đẹp khác—— Tuyết rơi trắng xóa, thình thoảng lộ ra màu tùng xanh xanh, hệt một miếng phỉ thuý đẹp nhất trần đời.

Bạch Tiểu Cốc thích Lãm Nguyệt Phong, giờ đây bị biển người làm đứng hình.

Có lạnh lẽo mấy cũng bị đông đúc hoà tan; có cao không thể với mấy cũng phải khom lưng.

Bạch Tiểu Cốc hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ trước kia của Lãm Nguyệt Phong, chỉ thấy toàn người là người, hơn nữa còn là những tu sĩ có tu vi cao hơn y!

Y thực sự có thể nhìn thấy chủ nhân?

Bạch Tiểu Cốc vô cùng hoài nghi.

Y vất vả biến thành ngân hồ, nếu không được thấy chủ nhân…

Không được từ bỏ!

Bạch Tiểu Cốc đang quyết tâm cố gắng thì nghe thấy một âm thanh non nớt: “Xin chào cha, tạm biệt cha… con đi nhé…”

Bạch Tiểu Cốc nhìn thấy một tiểu thảo tinh tràn trề sức sống.

Tiểu thảo tinh cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc khiếp sợ: Tiện quá! Chỉ cần kêu cha là có thể nhảy lên đầu, chớp mắt là đến đỉnh núi!

Tiểu thảo tinh cũng giật mình, sợ hãi hét: “Tiểu ngân hồ đẹp quá!”

Nó hét một cái, nhiều người quay đầu nhìn, người trước đó không để ý Bạch Tiểu Cốc cũng nhìn sang, lập tức kinh hô: “Đẹp thật!”

“Hồ tộc đúng là được trời ưu ái!”

“Tai trắng tóc trắng… Tuyệt!”

“Nghe nói Nguyệt Tri tiên nhân cũng có tóc trắng.”

“Nghe nói tiên nhân còn đẹp hơn Hồ tộc!”

Từ khen Bạch Tiểu Cốc phát triển thành đến sùng bái Nguyệt Tri tiên nhân, Bạch Tiểu Cốc nghe đến xấu hổ: Ôi, ngân hồ hay Nguyệt Tri cũng đều là Đại Cốt!

Nghe nhiều lời hay như vậy, Bạch Tiểu Cốc không thấy sợ nữa, khẽ chui vào đám người. Bởi vì phía sau có đuôi to, các tu sĩ tự giác nhường đường, tạo điều kiện thuận lợi cho y.

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nghĩ: Các tu sĩ thật lễ phép, không hổ là tu sĩ muốn gia nhập Thiên Ngu Sơn!

Chuyện gì đã xảy ra?

Các tu sĩ thật sự ôn hoà có lễ vậy sao?

Nghĩ nhiều rồi!

Số người muốn sờ đuôi tiểu ngân hồ không hề ít, có điều gần như cùng lúc đó, một âm thanh lạnh như băng vang lên trong thức hải của họ: Tránh ra.

Các tu sĩ rục rịch tâm tư: “!” Đệt, tiểu ngân hồ quả nhiên không đơn giản, thoạt nhìn như thằng nhóc vừa hoá hình, thực tế lại có tu sĩ cấp cao che chở!

Đúng rồi, dễ thương như vậy, nếu không ai che chở thì đã bị ăn sạch sẽ!

Bạch Tiểu Cốc hồn nhiên không biết con đường này là chủ nhân mở cho mình, chỉ cho rằng các tu sĩ ôn hoà hữu lễ, nhường nhịn ngân hồ tinh cấp thấp.

Mọi người đều tôn lão ái nhược, Bạch Tiểu Cốc cũng muốn học tập, y ôm tiểu thảo tinh lớn bằng bàn tay: “Được rồi, ngươi đừng dẫm đầu người ta khắp nơi nữa, cốt… ừm, ta dẫn ngươi đi.”

Tiểu thảo tinh thụ sủng nhược kinh, nó không hề nhận được cảnh cáo—— nó không xứng—— cho nên không biết các tu sĩ đều đang sợ ngân hồ, chỉ tưởng ngân hồ đẹp, mọi người đều chiếu cố.

Tiểu thảo tinh vui vẻ đa tạ, sau đó cảm khái: “Sau này thảo có hoá hình cũng sẽ hoá thành đại mỹ nhân!”

Tu sĩ bên cạnh nghe thấy, chê bai: “Thảo nghĩ nhiều quá! Nếu ngươi là đóa hoa còn có thể là hoa dung nguyệt mạo, ngươi chỉ là một cọng cỏ…”

Có người cười rộ lên, tiểu thảo tinh ủ rũ nói: “Đúng vậy… Tinh quái kỳ quái như ta, khi hóa hình cũng sẽ kỳ quái.”

Bạch Tiểu Cốc không đồng tình: “Trước kia ta cũng kỳ quái, nhưng hóa hình đã đẹp lên.” Ai có thể kỳ quái bằng y, bản thể của y chính là bộ bạch cốt.

Tiểu thảo tinh vực dậy tinh thần, nhìn y: “Trước kia ngươi rất kỳ quái sao?”

Bạch Tiểu Cốc chắc nịch: “Kỳ quái hơn ngươi nhiều!”

Tiểu thảo tinh kinh hỉ: “Vậy thảo cũng có thể đẹp?”

Bạch Tiểu Cốc vừa định nói có thể, lại nhớ tới sở dĩ mình đẹp là bởi vì chủ nhân mát tay…

Chắc chắn tiểu thảo tinh không tìm thấy người lợi hại như chủ nhân y, vậy chẳng phải…

Bạch Tiểu Cốc hơi chột dạ: “Có thể… có thể!” Tóm lại cổ vũ trước đã, rốt cuộc không phải ai cũng may mắn gặp Cửu Đại Tịch như y!

Đối thoại của một hồ một thảo truyền vào tai tu sĩ, khiến tâm tình của họ càng trở nên phức tạp hơn, đúng là một người dám nói một kẻ dám tin.

Chỉ cần nhìn tai và đuôi ngân hồ, cũng biết bản thể y rất đáng yêu, sao có thể kỳ quái?

Nếu nói tiểu ngân hồ tâm địa thiện lương an ủi tiểu thảo tinh thì họ còn tin!

Dưới sự “nhường nhịn” của chúng tu sĩ, Bạch Tiểu Cốc ôm tiểu thảo tinh chen tới phía trước.

Hiện giờ Thiên Ngu Sơn chỉ có Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc được việc, vậy mà đại điển lập tông cũng ra hình ra dáng.

Bạch Tiểu Cốc vừa đến đằng trước, liếc mắt một cái là nhìn thấy Tần Cửu Tịch.

Tuy Tần Cửu Tịch hóa thành y, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Cốc, hắn vẫn là chủ nhân, vẫn là dáng vẻ gần khác không thể đến gần ngoại trừ cốt.

Vẫn đẹp như vậy!

Bạch Tiểu Cốc si mê nhìn hắn.

Thần kỳ là, Tần Cửu Tịch như cảm giác được, dời mắt qua, vừa vặn cùng y đối diện.

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Vui quá, chủ nhân nhìn thấy y.

Bạch Tiểu Cốc mới vừa vui vẻ, lại lập tức không vui.

Chủ nhân nhận ra y? Cách xa như vậy cũng nhận ra?

Hay chủ nhân bị ngân hồ mê hoặc?!

Bạch Tiểu Cốc: Cốt chua!

Hết chương 117

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play