Từ sau khi ly hôn, thái độ của Hứa Ý với Cố Thâm Viễn thay đổi một trời một vực. Lúc trước ân cần hỏi han bao nhiêu thì nay lại xa cách như người dưng nước lã.
Mới đầu, Cố Thâm Viễn còn chưa cảm nhận được thay đổi từ sau khi người phụ nữ từng coi anh như trời này rời khỏi đời mình, cho đến mỗi khi mở họp, Tiểu Lý mới nhẹ giọng nhắc anh rằng anh đi một bên tất đen một bên tất xám.
Từ sau khi Hứa Ý rời đi, căn phòng ngủ vốn thoang thoảng mùi hương của cô giờ lại ngập tràn mùi thuốc lá của đàn ông, bấy giờ Cố Thâm Viễn mới nhận ra mỗi thói quen, mỗi nơi trong cuộc sống của mình đều ẩn chứa hình bóng cô, nhất là khi nghe giúp việc nói đây đều là những chuyện phu nhân dặn dò trước khi rời đi, cả người anh như ngẩn ra.
Nhưng không giống với anh, từ sau khi ly hôn, Hứa Ý không chỉ sống cực tốt mà còn…. Béo lên nữa.
Mượt mà đầy đặn hơn trước, đẹp hơn khi xưa rồi.
Hứa Ý lấy khăn tay lau nước trên mặt, nhìn không chớp mắt nhưng qua gương cô có thể thấy người đàn ông bên cạnh đương dán mắt lên người mình.
Cô không thèm đáp trả chính diện với anh, lau mặt xong, Hứa Ý bèn lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Hứa Ngạn Chi, nói hắn đừng lo cho cô.
“Cháu không sao…. Vẫn tốt lắm ạ, cháu không dễ bị kích thích đến vậy đâu…. Còn về phía bà Triệu…. cháu nghe nói bà ấy có một cô con gái nuôi, như vậy chẳng phải vẫn có người ma chay cho sao, nếu đã vậy thì đừng làm phiền đến cháu nữa…..”
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào
https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Ngữ điệu Hứa Ý vẫn ôn nhu nhưng từng câu từng chữ đều lộ vẻ cay nghiệt sắc bén.
“Vả lại, cảm ơn chú nhỏ vì dù biết chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn chăm sóc cháu.”
Sau cùng Hứa Ý còn nhắn thêm một câu.
Việc cha Hứa không phải cha ruột mình, Hứa Ý cũng không quá bất ngờ, xưa nay tình cảm mà cha Hứa dành cho cô và Hứa Ánh Hoạ đều khá nhạt nhoà, có thể nuôi các cô trưởng thành cũng là tận tâm lắm rồi.
Nhưng còn Hứa Ngạn Chi, dù biết không cùng huyết thống nhưng vẫn săn sóc cô như cũ, Hứa Ý thật tâm cảm ơn.
“Tiểu Ý à.”
Bên kia điện thoại truyền đến chất giọng khàn khàn, thuần hậu của Hứa Ngạn Chi:
“Tuổi tác của chúng ta không cách nhau là bao, em đừng gọi tôi là chú nhỏ nữa.”
[Đoạn này bắt đầu thay xưng hô của Hứa Ngạn Chi với Hứa Ý nha các bác:vvvv]
Hứa Ý chần chừ vài giây rồi hỏi:
“Có phải chú quá chén không?”
Cố Thâm Viễn vẫn luôn đứng bên cạnh Hứa Ý nghe lén chợt không mặn không nhạt mà cắt ngang hai người họ:
“Có thể cho tôi xin chút giấy được không?”
Anh nói với Hứa Ý nhưng cũng giống như nói với người đầu dây bên kia, âm lượng đủ để Hứa Ngạn Chi nghe rõ.
Hứa Ý bớt chút thời gian lấy miếng giếng trong túi ra đưa cho anh, chuẩn bị nhận điện tiếp thì Cố Thâm Viễn lại nói:
“Xin thêm ít nữa?”
Hứa Ý:
“……”
Tên này cố tình đây mà.
Đến lúc này Hứa Ý bèn nhét hết bịch giấy vào trong tay anh:
“Cấm hết đi.”
“Cảm ơn nhé.”
Cố Thâm Viễn nói cảm ơn xong cũng không có ý định rời đi, anh còn phải ở lại để xem con cáo già Hứa Ngạn Chi kia định bịp bợm cái gì.
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào
https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Hứa Ngạn Chi còn chưa kịp tiếp tục thì Hứa Ánh Hoạ đã hô hoán chạy về, người còn chưa thấy mà giọng đã đến trước:
“Chị ơi, em giúp chị mua đồ về rồi này, chị mau vào WC thử đi.”
Cô mua hai hộp thử thai.
Sốt ruột chạy vào mới phát hiện Cố Thâm Viễn cũng ở đây.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
“Anh rể…. à, không không, anh rể cũ.”
Hứa Ánh Hoạ vội nói câu tiếp sau, sau đó nhất thời giấu thứ trong tay ra sau lưng.
Hành động mờ ám này đâu qua được mắt Cố Thâm Viễn, anh thờ ơ hỏi:
“Em mua cái gì cho chị mình vậy?”
“Hở… Không có gì….”
Hứa Ánh Hoạ chớp mắt:
“Em mua chút đồ ăn thôi.”
“Đồ ăn ấy à? Để cô ấy vào WC ăn hả?”
“…….”
Trán Hứa Ánh Hoạ túa mồ hôi, chột dạ ghê gớm, mắt thấy chuyện sắp lộ thì Hứa Ý bèn tự nhiên cất món đồ trên tay em gái vào túi mình, nhàn nhạt nói:
“Băng vệ sinh của chị em phụ nữ, anh hỏi nhiều thế làm gì?”
Bởi vì đó là băng vệ sinh nên Hứa Ánh Hoạ mới thẹn thùng không dám lấy ra, giải thích như vậy quá hợp lý.
Cố Thâm Viễn híp mắt, dường như tin rồi.
Nhìn anh rể cũ rời đi, Hứa Anh Hoạ vẫn không yên tâm, cô rón rén đi ra ngoài hành lang, ngoảng qua ngoảnh lại một phen, xác định anh đi rồi mới chạy vào báo cho Hứa Ý.
Hai người ngầm hiểu phải giữ bí mật, không được cho người khác biết.
Hứa Ánh Hoạ vốn định theo Hứa Ý vào WC, không biết sao Hứa Ý không đồng ý bèn đuổi cô ra ngoài.
Đợi kết quả chắng mất bao lâu.
Hứa Ý thử cả hai que.
Cuối cùng kết quả lên 2 vạch, cô có thai rồi.
“Đệch…..”
Hứa Ánh Hoạ khó tin bụm chặt miệng:
“Chị có bầu thật rồi? Làm sao bây giờ?”
Hứa Ý miết miết ngón tay, không đáp lời, sau khi xác nhận kết quả, đầu cô lại hơi choáng váng.
Cô cụp mắt:
“Chị cũng không biết phải làm sao……”
Trong đời có rất nhiều lần đầu tiên, mọi việc đều do cô tự tìm hiểu ra, không giống những cô gái khác được mẹ chỉ dẫn, không phải quanh co nhiều lần.
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào
https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Khi mới dậy thì, ngực bắt đầu phát triển, cũng may có bảo mẫu phát hiện nên mới mua chiếc áo bé như của con gái mình cho Hứa Ý.
Lần đầu bà dì đến cũng là cô bảo mẫu phát hiện, nhanh chóng mua băng và dặn dò cô những việc con gái cần chú ý.
Lần đầu chung giường với Cố Thâm Viễn, bởi vì không có tí kinh nghiệm nào nên cô nằm đơ như cá chết, hôm sau thì ngại ngùng không thôi.
Còn có rất nhiều lần đầu tiên….
Trong đường đời của cô, không được mẹ dẫn lỗi, không được mẹ chỉ cho những việc con gái nên làm.
“Không sao đâu.”
Hiếm khi Hứa Ánh Hoạ nghiêm túc như vậy, không hề cợt nhả, mà nhẹ nhàng trấn an cô:
“Nếu chị muốn sinh thì em sẽ nuôi cùng chị, nếu chị muốn bỏ thì em sẽ đến viện với chị.”
Tóm lại, cô sẽ luôn đi cùng chị.
Rời khỏi Dạ Sắc, Hứa Ánh Hoạ vẫn dìu Hứa Ý, cô sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó.
“Không phải căng thẳng vậy đâu.”
Hứa Ý bật cười:
“Người khác bầu 8 tháng còn đi tản bộ thì chị có là gì đâu?”
“Thế cũng không được, lần đầu mang thai phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Hứa Ánh Hoạ dìu Hứa Ý đến chỗ dừng xe, không rời nửa bước.
Nơi này tấp nập xe sang.
Trong đó có cả xe của Hứa Ngạn Chi và Triệu Cầm Lan.
Bọn họ đương đứng nói chuyện cách đó không xa.
Cho dù trong khung cảnh tối tăm nhưng Triệu Cầm Lan vẫn xinh đẹp như thường, bà giống như một cành hoa hồng kiều diễm toả sáng trong đêm đen.
Hứa Ánh Hoạ tò mò:
“Chị à, chị định không nhận bà ấy thật à?”
Hứa Ý lắc đầu:
“Chị không biết nữa.”
“Chị nhận đi.”
“Vì sao?”
Hứa Ánh Hoạ thở dài:
“Em muốn nhận còn không được đây này.”
Mẹ Hứa Ánh Hoạ mất vì khó sinh, bởi vì thương hại cô nên cha Hứa với đón Hứa Ánh Hoạ về nuôi. Tuy là cha con ruột nhưng cha Hứa cũng không có tình cảm sâu đậm với Hứa Ánh Hoạ.
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào
https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Có thể nói chị em hai người gặp được nhau âu cũng vì cùng chung cảnh ngộ.
Hứa Ý im lặng thật lâu, Hứa Ánh Hoạ tưởng cô lại xuất hiện triệu chứng khi mang thai, chuẩn bị đi lên xem thì bỗng một bàn tay khẽ vỗ lên vai cô.
Hứa Ánh Hoạ có hơi giật mình, hình như không quen bị vỗ như vậy, cô kiễng mũi chân nhìn về đằng xa:
“Chú nhỏ đang vẫy tay với chúng ta, hình như là muốn mình qua đó đấy?”
“Em đi đi, chị vào xe nghỉ ngơi.”
“Vậy chị chờ em 5 phút, giờ chị là thai phụ, không thể lơ là được.”
Giọng điệu bà cụ non của cô khiến Hứa Ý không khỏi bật cười:
“Em đi đi.”
“À chuyện này đừng để Cố Thâm Viễn biết, nếu anh ta biết chị mang thai chắc chắn sẽ cầu xin chị tái hôn đấy.”
“Yên tâm đi, chị sẽ gạt anh ta.”
Hứa Ý giả vờ đùa giỡn:
“Nếu không lừa được, cùng lắm thì chị ôm bụng bỏ trốn thôi.”
“Em đồng ý, em sẽ nuôi đứa bé với chị.”
“Em biết dạy trẻ hả?”
“Học được mà.”
Hứa Ánh Hoạ tính toán:
“Chẳng phải chị bảo muốn đi học sao, em đi với chị, đến lúc ấy chúng ta vừa học vừa chăm em bé.”
Suy nghĩ này đúng là không thực tế, Hứa Ý cười cho qua chuyện, cô giục Hứa Ánh Hoạ đi nhanh về nhanh.
Cô lấy chìa khoá trong túi ra mở xe, chuẩn bị lên xe thì người ở xe bên cạnh bỗng mở cửa ra.
Đập vào mắt Hứa Ý chính là bóng dáng của Cố Thâm Viễn.
Sao anh lại ở đây?
Vừa rôi cô với Hứa Ánh Hoạ nói chuyện hăng say nên không chú ý xe anh vẫn luôn đỗ bên cạnh.
Không biết người này đã nghe được bao nhiêu rồi.
Trong lòng Hứa Ý bất an, cô cố bình tĩnh lại, vờ như chẳng có chuyện gì cả, tự nhiên mở cửa xe, thế nhưng người đàn ông kia lại vươn tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Gương mặt tuấn tú cùng bóng dáng Cố Thâm Viễn chớp sáng chớp tối dưới ánh đèn đường, đôi mắt thâm thuý dán chặt lên người cô, anh hỏi:
“Em mang thai?”
“……”
“Còn muốn lừa tôi à?”
“…..”
“Lại còn muốn ôm bụng chạy hả?”
“……”