Chương 40

Thụy An vương phủ, có căn nhà nhỏ tách biệt.

Cách xa căn nhà nhỏ ở khu vườn phía tây Thụy An Vương phủ, có rừng cây tùng cổ thụ, mỗi cây đều đã trăm năm cao che trời. Chỗ sâu trong rừng tùng có đào hồ lớn trồng sen hồng, có thác nước chảy vào hồ sen, bọt nước tung tóe giống như châu ngọc vậy. Sâu thẳm trong rừng tùng, có dòng suối trong veo, dòng nước trong xanh uốn lượn từ trong hồ sen hồng chảy ra. Người ngồi trong căn nhà nhỏ, nhìn qua khung cửa sổ thưởng thức, tuy rằng sắp đến giữa hè, nhưng cũng không ngại những ngày này, gió mát thổi liên tục, quanh quẩn không rời. Chỗ hóng mát đẹp như vậy, làm cho người ta lưu luyến không quên.

Ở chỗ này Thụy An vương bày ba bàn tiệc, trong nhà một bàn, bên ngoài hai bàn. Đang ngồi ở đây đều là thân thích trong hoàng tộc tham dự hội ở sông Khúc Giang, còn có vài vị quý nhân cùng quan to trong triều. Nâng ly cạn chén liên tục, ở giữa hồ sen, còn có những người tấu nhạc trợ hứng uống rượu cho Vương Phủ.

Phân ra ngồi xuống ghế, Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu ngồi vào một bàn ở bên ngoài. Rượu uống chưa quá ba tuần, hắn bắt đầu không an phận, nhìn trái nhìn phải.

- Ngươi tìm cái gì vậy? - Sở Thiên Diêu nhận thấy hắn phân tâm liền hỏi.

- Tứ lang, đây là nhà Lý Sướng, không biết nàng có ở nhà không?

Hắn hạ giọng nói, nguyên lai là tìm Lý Sướng.

Trên mặt Sở Thiên Diêu có chút bối rối, trong lời nói mang theo ba phần chua sót.

- Chả trách Thụy Vương gia vừa mời ngươi, ngươi lập liền đi theo tới. Nguyên lai là muốn tới gặp nàng. Cũng là, từ Lạc Dương trở về còn không có gặp qua nàng sao?

Diêu Kế Tông hơi ngạc nhiên, nói:

- Ta đã thấy, ngày hôm qua nàng đến tìm ta.

- Nàng đi tìm ngươi, tìm ngươi làm gì? - Sở Thiên Diêu có chút ngoài ý muốn.

Lời này nhất thời ở đây nói không được, dù sao cũng ngồi ăn được một lúc lâu rồi, Diêu Kế Tông liền kéo Sở Thiên Diêu rời bàn.

- Các vị thong thả dùng bữa, hai huynh đệ chúng tôi vào trong vườn tùy tiện đi một chút.

Vì vậy bọn họ đứng dậy, Nguyễn Nhược Nhược thấy được, liền qua đây nói:

- Diêu Kế Tông, ngươi không cần chạy loạn a. Thụy vương phủ không phải là sân lớn có thể đi loạn, cho dù ngươi tản bộ đi khắp nơi. Trừ bỏ nơi đây đang đãi khách, những địa phương khác ngươi không được đi. Nói trước, Lý Sướng cũng không ở trong phủ, nàng cùng Vương phi đang ở trong cung cùng hoàng hậu nương nương đấy.

- Cái gì? Nàng ở trong cung. Ngươi có thể chuồn êm nàng vì cái gì không thể?

Nguyễn Nhược Nhược cười nói:

- Hoàng hậu thích nàng, muốn nàng ở bên cạnh cùng người, nàng làm sao mà rời đi? Chỉ có như ta, ở trong đám người kia, tài năng không có một điểm, không ai để ý liền chuồn mất. Cho nên ngươi không cần chạy loạn, ở trong vườn này đi dạo cũng được.

Nói rõ hết với Diêu Kế Tông, Nguyễn Nhược Nhược quay lại ngồi bên cạnh Lý Hơi.

Diêu Kế Tông đứng ở tại chỗ than thở:

- Còn muốn mượn cơ hội này nhìn thấy nàng, hỏi nàng sự tình tiến triển như thế nào? Kết quả nàng không có ở nhà, ai!

Sở Thiên Diêu buồn bực hỏi:

- Sự tình gì tiến triển như thế nào?

Diêu Kế Tông vội kéo nàng ra tránh đám người kia vài bước, nói nhỏ vào tai nàng một phen. Sở Thiên Diêu càng nghe càng sợ hãi, nhịn không được thấp giọng reo lên:

- Ngươi giúp nàng chuẩn bị mê dược đi chuốc mê Bộ Bình Xuyên, vậy…

- Cũng là không có biện pháp nào khác. Nếu không hôm nay thi đấu thuyền rồng tết đoan ngọ, đã biến thành một tràng Tu La rồi - Diêu Kế Tông đánh gãy lời nàng.

Quả thật như thế, Sở Thiên Diêu lúc này mới hiểu được, vì sao Bộ Bình Xuyên nhờ nàng thay hắn đưa quà sinh nhật. Hẳn là trong tâm tư của hắn tồn tại ý nghĩ không thể sống qua ngày thi đấu thuyền rồng. Kinh ngạc hồi lâu, mới nói:

- Nhưng như này chỉ là biện pháp tạm thời, chỉ có thể ngăn cản hắn nhất thời, cứ thế mãi cũng không phải biện pháp.

- Ta cũng nói cho Lý Sướng, biện pháp này không phải kế lâu dài gì. Nhưng ý của nàng là đối phó trước mắt rồi nói sau.

Sở Thiên Diêu ngẫm lại lại hỏi:

- Ở nơi nào ngươi có được thuốc mê?

- Đương nhiên muốn có phải tìm lão Khương, hắn là tổ sư chế thuốc mê, ta sống chết quấn nấy hắn mới nấy được một bọc nhỏ. Nói là bỏ ở trong rượu vô sắc vô vị, có thể làm người ta hôn mê trong mười hai canh giờ. Thi đấu thuyền rồng hôm nay vẫn bình thường, nói như vậy Lý Sướng đã thuận lợi thu phục Bộ Bình Xuyên.

- Ừ, hẳn là như vậy nha. Nhưng khi Bộ Bình Xuyên hôn mê trong mười hai canh giờ, Lý Sướng đem hắn giấu ở lơi nào mới thỏa đáng đây?

- Ta cũng từng hỏi nàng vấn đề này nha. Đến giờ này, lại tìm không thấy người.

Đương nhiên, bọn họ ai cũng không biết. Cách cái vườn, phía sau vườn hoa trong khuê phòng Lý Sướng đang cất giấu Bộ Bình Xuyên. Mà Bách Hợp đang phụng mệnh Quận chúa canh giữ ở trước cửa không cho bất luận kẻ nào vào, đã muốn không hoàn thành sứ mệnh rồi. Đó là Chu mụ mụ trong lúc vô ý phát hiện trong phòng tiểu quận chúa có giấu một nam nhân.

Tết Đoan ngọ, sáng sớm nàng liền đốc thúc các tiểu nha đầu dọn dẹp cắt cỏ dại, dán lên tường những hình giống như cái chuông, treo dây (dùng trong Tết đoan ngọ, “dây trường thọ”) trước cửa sổ cùng giường. Khi dưới lầu được sắp xếp xong, nàng liền đi lên lầu trên. Bách hợp mỉm cười nói:

- Chu mụ mụ, trong phòng tiểu quận chúa đã giao cho ta, để cho ta tự mình bố trí. Không làm phiền mụ mụ nữa.

Điều này cũng không có gì, tính tình tiểu quận chúa Chu mụ mụ cũng biết đến, một số việc trong phòng nàng đều là Bách Hợp chăm nom, không cho người khác nhúng tay. Vì thế nói vài câu với Bách Hợp, liền xoay người đi xuống lầu.

Một buổi sáng bình an vô sự trôi qua, đến cơm trưa Bách Hợp sai người mang lên. Tiểu nha đầu đưa cơm lên tay chân lại vụng về, đưa cơm tới cửa liền té ngã, thành một đống bừa bộn. Bát đũa rơi xuống đất thành tiếng giòn vang, Chu mụ mụ cả kinh từ dưới lầu chạy nhanh lên lầu coi chuyện gì, tự nhiên tránh không được quở trách tiểu nha đầu một phen. Liền sai người đến dọn dẹp.

- Bách Hợp, này đồ ăn này đã bị đổ hết, ngươi tự mình đi xuống lầu ăn cơm đi. Ngươi cũng không bệnh gì, ngươi cần gì mà phải cho người ta đưa cơm chứ.

- Quên đi, dù sao ta cũng không thấy đói. Cơm chưa không ăn cũng không sao.

Bách Hợp tự nhiên không thể xuống lầu, một lời liền từ chối.

Điều này làm cho Chu mụ mụ có chút kỳ quái, ngày xưa nếu không phải Bách hợp bị bệnh, chưa bao giờ không ăn cơm. Hôm nay nhìn khí sắc rất tốt, như thế nào liền bệnh kén ăn nha? Vừa nghĩ như vậy liền nhìn Bách Hợp, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm hai nha đầu dọn dẹp bát vỡ, càng không ngừng thúc giục các nàng mau mau thu thập. Đồ ăn văng khắp nơi, có chút đồ ăn nước văng lên trên cửa phòng của tiểu quận chúa. Có một nha đầu cầm khăn vừa muốn tới lau đi, Bách Hợp liền đi qua ngăn lại nói:

- Cái này khỏi cần ngươi lau, ngươi xem khăn này đã bẩn, tí nữa ta tự mình lau.

Chu mụ mụ lại càng kỳ quái, Bách Hợp là nha đầu đứng đầu trong phủ, theo bên người tiểu quận chúa sai bảo, cũng không làm những chuyện lau chùi như này, cũng chẳng khác nào tiểu thư. Hôm nay cư nhiên hạ mình xuống thấp, đây là cớ gì? Tinh tế nghĩ kĩ một nát, phát giác dụng ý của nàng là không cho người tới gần khuê phòng tiểu quận chúa. Không tự chủ được Chu mụ mụ hướng tới hai cánh cửa đang đóng chặt nhìn lại, trong phòng này có cái gì?

Hai nha đầu dọn dẹp sạch mảnh bát vỡ trên sàn nhà liền xuống lầu, Bách Hợp quay đầu lại, thấy Chu mụ mụ đang nhìn chằm chằm hai cánh cửa phòng, liền giật nảy mình. Miễn cưỡng cười nói:

- Chu mụ mụ, người còn không đi ăn cơm?

- Đúng nha, ta đang đói, ta đây đi xuống trước.

Chu mụ mụ thu hồi ánh mắt, hướng tới Bách Hợp mỉm cười nói.

Nhìn bóng dáng Chu mụ mụ rời đi, Bách Hợp âm thầm lau lau mồ hôi trên trán. Nhìn xung quanh không người, nàng mở cửa vào trong, không quên cẩn thận đóng cửa phòng lại. Đi qua phòng thêu vào thẳng phòng ngủ, gạt bức rèm sang một bên, Bộ Bình Xuyên vẫn ngủ say trong chăn, khuôn mặt bình thản. Ngoài cửa ồn ào cũng không ảnh hưởng đến hắn, Bách Hợp thở nhẹ, buông bức rèm xuống xoay người ra khỏi phòng.

Buổi chiều Thụy An vương về phủ, mang theo một đoàn khách nhân. Chu mụ mụ rời khỏi Giáng Tuyết Lâu đi Tây Viên chuẩn bị tiệc rượu, Bách Hợp thấy chướng ngại như tảng núi đã rời đi một thời gian, nhưng nay lại quay trở lại.

- Bách Hợp, lần trước Hồ vực cống cái đĩa thúy ngọc Thạch Tử Điệp, vẫn ở trong phòng quận chúa chứ?

Vừa hỏi vừa tự ý vào thẳng phòng Lý Sướng.

Bách Hợp kinh hãi, trên mặt cũng không thể lộ ra. Vội đuổi theo nàng nói:

- Chu mụ mụ, ngài cần cái đĩa ngọc làm gì chứ?

- Không phải ta muốn, là Vương gia nói tí nữa để hoa quả tươi lên, quả mơ hồng bày lên cái đĩa thúy ngọc để khách nhìn mới tốt nhất.

Cái đĩa thúy ngọc kia, màu xanh như lá cây. Nếu bày lên trên đó những quả mơ màu hồng, tự nhiên nhìn thấy rực rỡ đẹp mắt.

Kỳ thật Thụy An vương gia cũng không phân phó như vậy, bất quá là Chu mụ mụ kiêu căng ngạo mạn, cáo mượn oai hùm mà thôi. Dụng ý của nàng tự nhiên là muốn mượn cớ này vào phòng coi một phen.

Bách Hợp cố gắng ngăn lại, nói:

- Chu mụ mụ, ta đi lấy cho ngươi.

Còn vài bước hành lang có thể vào nhà, khi nói chuyện đã tới trước cửa khuê phòng Lý Sướng. Chu mụ mụ đưa tay đẩy cửa nói:

- Không cần, chính ta lấy là được.

Bách Hợp cũng chỉ có thể hy vọng Chu mụ mụ cầm cái đĩa quay người đi nhanh. Nhưng khi Chu mụ mụ cầm cái đĩa, nhìn quanh phòng nhân tiện nói:

- Bách Hợp, vì sao trong phòng tiểu quận chúa không có túi thơm và dây trường mệnh?

Bách Hợp run sợ một hồi, mới ấp a ấp úng nói:

- Tiểu quận chúa, nàng...Nàng nói không cần treo.

- Như vậy sao được? Tiết đoan ngọ sao có thể không treo những thứ đó.

Chu mụ mụ ở trong phòng thêu ngắm một vòng, lại vào phòng ngủ. Bách hợp càng khẩn trương.

- Chu mụ mụ, ngài nhanh mang cho Vương gia cái đĩa ngọc đi thôi.

Chu mụ mụ không để ý tới nàng, tiến vào ngủ phòng liền nhìn thấy trên giường cái màn ngủ vẫn buông xuống. Lập tức giáo huấn Bách Hợp:

- Ngươi vắt lên ngay đi, cả cái rèm nữa, cửa cũng mở ra cho không khí thông thoáng a. Ngươi cũng không phải mới tới, những việc nhỏ như thế này cũng không lưu tâm.

Vừa nói vừa muốn tiến lên vén bức rèm, Bách Hợp liền tiến lên phía trước ngăn cản, thanh âm cũng thay đổi.

- Chu mụ mụ, tiểu quận chúa không cho vén bức rèm lên. Nàng đang đốt một loại kì hương, nói là phải ở trong màn mới lưu lại được mùi hương.

Lời này nếu nói trong các ngày bình thường, cũng lừa được đi. Nhưng Chu mụ mụ sớm đã hoài nghi, vốn là cố tình đến dò xét. Tự nhiên không tin, đẩy Bách Hợp ra.

- Cái gì kì hương, ta không ngửi thấy gì cả.

Khi vén màn lên, sắc mặt Chu mụ mụ liền biến đổi, mắt trợn ngược miệng há to. Bách Hợp ở một bên, sắc mặt cũng trắng bệch, "Bịch" Một tiếng liền quỳ xuống

Thụy An Vương, Lý Mân, Lý Hơi, Nguyễn Nhược Nhược cùng với vài vị vương thất thân thuộc ngồi tách biệt ở bên trong nhà, một bên nghe tiếng nhạc du dương, một mặt uống rượu nói chuyện phiếm. Đột nhiên bên tai tiếng đàn sáo du dương bỗng nhiên dừng lại, nổi lên những tiếng trống sôi nổi nháo nhiệt thay thế. Tiếng trống “bang bang”, thanh âm đơn giản, tiết tấu nhịp nhàng. Cùng với tiếng ca hào phối hợp, lại như dùi trống đánh mạnh vào lòng người, theo tiếng mà rung động. Làm người ta sôi sục, giống như ngọn lửa thiêu đốt, như ánh mặt trời trong sa mạc.

Mặt trời thấy ta, cũng trốn tránh ta, nó cũng sợ bị tình yêu đốt cháy...

Nghe ca như vậy, có một vị trong hoàng thất không khỏi buồn bực hỏi:

- Vương gia, tiếng trống và tiếng hát này khác một trời một vực so với thanh nhạc của vương triều, hẳn là ngài mời đội nhạc từ Ba Tư tới mua vui?

Thụy An Vương lắc đầu nói:

- Không phải vậy, đội nhạc Ba Tư Vương phi không thích nghe, nói huyên náo, mấy ngày trước đưa ra khỏi phủ rồi.

Lý Hơi đã từng nghe qua Diêu Kế Tông ca hát, liền quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược cười. Nguyễn Nhược Nhược quay đầu nhìn hắn một cái liền hiểu ý tươi cười, sau đó mới nói:

- Thụy Vương thúc, đây là Diêu Kế Tông đang hát. Chắc là hắn thấy ở đây có ban nhạc giúp vui, nhất thời ngứa nghề, đánh trống ca hát.

Đại Đường hưng thịnh, cũng là thời kỳ âm nhạc phát triển mạnh. Hơn nữa ở trong những năm Khai Nguyên, Đường Huyền Tông chính là một nhà âm nhạc xuất sắc. Trong sách sử có nói hắn có thể sử dụng được tất cả nhạc cụ, lên triều cũng mang theo sáo ngọc, còn tự sáng tác khúc nhạc, còn luyện đánh trống, dùi trống bị hỏng để đầy mấy ngăn tủ, trong lúc chính sự nhàn rỗi, còn đến Thái Thường (trường học cho con em quý tộc nhà Đường) dạy nhạc cho ba trăm con em. Cùng ca hát, sai một câu, nhất định sửa lại. Có thể thấy vị Đế vương này yêu âm nhạc đến bậc nào."Thượng có hảo giả, hạ tất thậm yên” (Trên có người giỏi, dưới mới yên ổn), các quan to, quý nhân cùng người trong Hoàng thất, đều được nuôi dưỡng trong âm nhạc. Tinh thông âm luật nhạc cụ, chỗ nào cũng có thể ca hát. Tiệc rượu càng không nói, tự mình tấu nhạc ca hát là chuyện bình thường. Vì vậy khi Diêu Kế Tông nổi lên hứng thú chạy tới đánh trống cất cao giọng hát, không tính là hạ thân phận mình xuống, ngược lại có thể nói là một việc tao nhã.

Vì thế Thụy An Vương gượng cười, nói:

- Nga, nguyên lai là vị Diêu công tử đang ca hát nha! Không thể tưởng được hắn giỏi ca hát, hắn hát những làn điệu ca từ tình cảm chỉ có ở nước ngoài, thật làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.

Nguyễn Nhược Nhược cười nói:

- Ca khúc này nhộn nhịp tưng bừng làm cho người nghe thấy vui vẻ.

- Đúng vậy, ca khúc này cởi mở làm người ta vui vẻ, nghe được tâm tình càng trở lên thoải mái.- Thụy An Vương đồng ý nói.

Vương gia đã nói như vậy, mọi người đang ngồi liền phụ họa theo:

- Đúng đúng đúng, quả thật làm cho người ta trở lên thoải mái nha.

Ở chỗ sâu trong rừng, thanh âm to rõ nhiệt tình thao thao như nước chảy không bị cản trở vẫn tiếp tục.

Sa mạc có ta, vĩnh viễn không tịch mịch, như đóa hoa nở mùa xuân. Ta cất tiếng hát, ngươi khẽ giọng hòa cùng, ở trong sa mạc say mê ái tình.

Ngươi cho ta mưa nhỏ làm lòng ta thoải mái, ta cho ngươi cơn gió nhẹ thổi ngươi nở những đóa hoa. Tình yêu như những bông hoa nhỏ của ta cùng ngươi, tình yêu hai chúng ta tựa như…lửa…nóng…sa…mạc.

Năm chữ cuối cùng, tiếng trống đánh mạnh, tiếng hát cất cao, một tiếng chùy, hỗ trợ lẫn nhau. Tiếng hát và tiếng trống dừng lại. Người trong phủ không biết ai hát, tiếng ngân lảnh lót theo gió bay xa.

- Diêu công tử cất lên tiếng hát, những nhạc công ta mời về không bằng nha.

Giữa lúc tĩnh lặng, Thụy An vương vỗ tay đầu tiên, tất cả mọi người liền vỗ tay theo. Duy chỉ Lý Mân không tập trung tinh thần, trầm tĩnh không lên tiếng. Lý Hơi ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thần sắc hắn nhịn không được lên tiếng gọi:

- Thất hoàng tử, thất hoàng tử, thất hoàng tử.

Gọi liền mấy tiếng, Lý Mân mới đột nhiên hoàn hồn. - Cái gì?

- Thất hoàng tử, thế nào tư tưởng ngươi không tập trung? Nên phạt một ly.-Thụy An vương cười dài nói.

Lý Mân bình tâm lại, mỉm cười đáp:

- Nên phạt, nên phạt.

Ban nhạc mua vui vẫn ca hát, những tiếng phách nhịp nhàng, nhẹ nhàng mà du dương. Rượu vẫn tiếp tục, mọi người vừa uống rượu vừa nghe hát, tiếng nhạc du dương làm người vui vẻ. Chỉ là Lý Mân có chút hoảng hốt, bộ dáng giống như là say rượu.

Thụy An Vương nhận ra, vội hỏi:

- Thất hoàng tử đã say? Muốn hay không đi vào trong phòng nằm trong chốc lát?

- Là có một chút, bất quá không cần vào trong phòng nằm, ta ở trong vườn đi lại đi lại. Để ùi hương của rừng tùng theo gió giải rượu được rồi.

Lý Mân vừa nói vừa đứng dậy, nhất thời người ngồi đây đều ngồi dậy hết. Hắn liền ra hiệu ọi người ngồi xuống, nói:

- Các ngươi cứ tiếp tục, đừng vì ta mà làm mất không khí hào hứng, tiếp tục đi.

Lý Mân liền rời khỏi bàn tiệc, hai thị vệ tùy thân bên người cũng theo sau. Cũng không theo sát hắn, chỉ ở xa xa phía sau hắn. Nguyễn Nhược Nhược nhìn bóng dáng hắn một mình rời đi, nhịn không được dịch sát vào Lý Hơi bên cạnh thấp tiếng nói:

- Bài đầu Diêu Kế Tông hát nhiệt tình sa mạc, hình như Lý Mân có rất nhiều cảm xúc đây.

- Hắn... Có thể hay không nhớ lại chuyện cũ bảy tám năm về trước ở trong sa mạc, nhớ tới tỷ tỷ Bộ Bình Xuyên.- Lý Hơi cũng thấp giọng trả lời nàng.

- Rất có thể, Lý Hơi, chàng nói, chúng ta có muốn hay không đem lai lịch Bộ Bình Xuyên nói cho hắn?

Lý Hơi trầm tư một lát, nói:

- Nếu Bộ Bình Xuyên vẫn còn giữ ý đồ như vậy, nói cho hắn cũng tốt. Thứ nhất phòng bị, thứ hai, nếu trong đó có chút hiểu lầm cái gì, cũng có thể đến giải thích.

- Vậy thừa dịp này, chàng đi nói với hắn đi. Chúng ta cùng rời khỏi bàn tiệc, chàng đi tìm Lý Mân nói chuyện, thiếp đi tìm Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu trò chuyện nha.

Lý Hơi gật đầu." Được."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play