"Trần tổng, hôm nay người của chủ tịch đột nhiên rút hết đi rồi, anh có cần tôi cho người đi tìm hiểu không?"

Lúc Ngôn Cẩn đi vào văn phòng, Trần Tuấn Nguyên đang trước cửa sổ sát đất.

Anh mặc áo sơ mi và quần dài đen, một tay anh đút trong túi quần, dáng người thon dài lặng lẽ đứng nhìn xuống những chiếc xe ô tô con vẫn luôn đậu cách cổng công ty Hoa Vũ suốt mười ngày qua đang dần rời đi, lúc chiếc xe cuối cùng biến mất vào dòng xe cộ đông nghịt, vẻ mặt anh đột nhiên rét lạnh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

"Không cần, còn nữa, cậu mau bảo phòng pháp vụ xử lý đơn ly hôn đi, không cần chờ cô ta trở về nữa."

Có lẽ ông Trần lần này đánh giá quá cao sự quan tâm của Tuấn Nguyên dành cho Hiểu Anh hoặc ông vốn không thật sự hiểu rõ con trai mình.

Từ lúc toà án gọi điện đến cho anh từ bảy ngày trước vì không liên lạc được với cô thì anh biết cô đã gặp chuyện rồi, nhưng anh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, giống như cái người lần trước từng điên cuồng đi tìm cô khi nghe tin cô mất tích không phải là anh vậy.

Đến cả Ngôn Cẩn ngày ngày kề cận bên anh cũng không nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, thậm chí suốt hai ngày nay cậu ta còn liên tiếp nhận phải ánh mắt lạnh lẽo của sếp tổng, trong lòng không khỏi cảm thấy vị trí của mình cũng sắp không giữ được rồi.

Rốt cuộc ngày đó Hiểu Anh đã làm gì khiến khiến một người từng yêu cô sâu sắc như anh lại có thể trở nên lạnh lùng tuyệt tình đến như vậy chứ?

"Còn có chuyện gì sao?"

Ngôn Cẩn nghe giọng nói lạnh như băng của người đối diện liền giật mình, một lúc sau mới cẩn thận nói tiếp.

"Mấy hôm trước có một người tự xưng là chị họ của cô Hứa đến nói cô Hứa còn một vài món đồ ở Cẩm Viên chưa kịp lấy đi nên nhờ cô ấy tới lấy giúp, nhưng sợ anh không đồng ý nên cô ấy đặc biệt nhờ tôi đến xin ý kiến của anh."

Tuy nói Cẩm Viên hiện đứng tên Hiểu Anh, nhưng từ nửa tháng trước cô đã trả lại chìa khóa nhà cho anh, cũng hủy luôn dấu vân tay xác nhận ở cổng vào Cẩm Viên, mà nhóm người bác Kim cũng được điều về nhà tổ, vì vậy nơi này hiện tại đã bị anh lấy về niêm phong lại, cho nên nếu không có lệnh của anh, ai cũng không thể tiến vào nơi đó nửa bước.

Tuấn Nguyên nghe vậy liền quay lại nhìn cậu ta.

"Cô ta tên gì?"

"Cô ấy không nói tên, chỉ nói mình họ Lục."

Họ Lục?

Tuấn Nguyên lặp lại chữ Lục kia như có điều suy nghĩ, lát sau anh mới nói.

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Ngôn Cẩn giống như được khai ân, lập tức quay người bước ra ngoài, đi mà như chạy.



Đợi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ sát đất mới lặng lẽ rút điện thoại ra nhìn tin nhắn trong điện thoại hồi lâu.

Vẻ mặt anh lúc này nhìn không có nhiều biến hoá, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.



Lúc này ở bệnh viện trung ương của thành phố, trong lúc các y tá đang chạy ra chạy vào phòng cấp cứu, một người đàn ông tầm tuổi trung niên đi tới thấp giọng nói.

"Thiếu gia, Trần Tuấn Kiệt quả nhiên là một con cáo già, cũng may vụ tai nạn của cô Hứa là thật nếu không chúng ta đã không lừa được ông ta rồi, chỉ có điều ông ta ép tin tức quá nhanh, cái chết của cô Hứa căn bản không thể đến tai Trần Tuấn Nguyên được."

Người thiếu niên trẻ tuổi được gọi là thiếu gia nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn ông ta thong thả nói.

"Chuyện này bác không cần lo lắng, tôi đã thay ông ta báo tin cho con trai mình biết rồi."

Kết quả nhận được không khiến cậu bất ngờ cho lắm.

Người đàn ông kia quả nhiên rất máu lạnh tàn nhẫn, nhận được tin người con gái mình yêu nhất gặp nạn cũng chỉ tổ chức tang lễ đơn giản cho cô rồi lại coi như không có gì mà tiếp tục làm việc bình thường.

Trần Tuấn Nguyên, xem ra anh ta hoàn toàn không yêu Hiểu Anh như những gì anh ta thể hiện hoặc anh ta kiểm soát cảm xúc của mình quá tốt. Anh ta biết mình nên làm gì và không nên làm gì, nhất là trong tình huống này, anh đã lựa chọn giữ lấy cơ nghiệp nhà họ Trần thay vì làm rõ cái chết của cô đến cùng.

Trên đời này không nhiều người có thể khống chế cảm xúc của mình tốt như vậy đâu.

Thật khiến cậu muốn đấu với anh ta một trận mà.

Đại quản gia thấy thiếu gia đột nhiên nở nụ cười khó hiểu liền cẩn thận hỏi.

"Thiếu gia, lão gia bên kia hôm nay lại hỏi khi nào cậu về? Dù sao chúng ta cũng ở đây rất lâu rồi."

Thiếu niên kia nghe vậy liền thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói.

"Không vội, dù sao rất lâu rồi tôi không trở lại đây, muốn ở lại nơi này thêm một thời gian nữa. "

Người đàn ông trung niên nghe vậy liền im lặng không nói gì nữa.

Ông có thể nhìn ra thiếu gia và cô gái này có quen biết với nhau.

Rõ ràng cậu không định lợi dụng cái chết của cô để hai cha con Trần gia trở mặt với nhau mà càng giống như cậu muốn tạo một cái cớ hoàn hảo để có thể danh chính ngôn thuận kéo cô gái kia ra khỏi Tuấn Nguyên hơn.

Cho nên sau đó ông không hề nhắc lại vấn đề này thêm lần nào nữa, chỉ thi thoảng mới tiến lên hỏi thăm tình hình của cô gái kia.

Vốn dĩ tình trạng của cô sẽ không nghiêm trọng như vậy nếu được đưa cấp cứu kịp thời, đáng tiếc con đường đó quá vắng vẻ lại thêm vụ tai nạn quá nghiêm trọng, ngoại trừ phần đầu bị va đập mạnh, trên người cô còn bị gãy ba chiếc xương sườn, trong đó có một chiếc đâm xuyên phổi.



Lúc đưa vào bệnh viện cô luôn trong tình trạng nguy kịch do sốc mất máu, tràn khí, tràn máu màng phổi, khả năng sống sót khi đó chỉ có bốn mươi phần trăm, dù đã điều trị đến ngày thứ mười rồi vẫn thường xuyên phải ra vào phòng chăm sóc tích cực ICU hàng ngày.

Sau một tháng ra vào phòng cấp cứu liên tục, Hiểu Anh mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch nhưng vẫn phải nằm trong phòng vô trùng quan sát thêm một thời gian nữa.

Cũng có thể bởi vì được điều trị tích cực nên đến tháng thứ hai cô cuối cùng cũng được chuyển đến phòng bệnh thường, chỉ là từ lúc thoát khỏi cửa tử đến giờ cô cứ hôn mê mãi không tỉnh khiến kiên nhẫn của thiếu niên dần bị mài mòn, cuối cùng cậu quyết định đưa cô sang Mỹ với mình để điều trị.

Nhưng khi anh đề xuất yêu cầu như vậy bác sỹ lại quyết liệt phản đối, não và phổi của Hiểu Anh đều đang trong quá trình hồi phục, với tình trạng hiện tại cô không thể nào chịu được áp suất trong khoang máy bay, thiếu niên nghe vậy liền cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định để cô lại trong nước theo dõi trước.

Trong lúc này tình hình bên ngoài cũng bắt đầu có những thay đổi với tốc độ chóng mặt.

Mặc dù ông Trần đã cố ý giấu diếm cái chết của Hiểu Anh nhưng sau cùng nó vẫn bị Tuấn Nguyên phát hiện ra, nhưng phản ứng của anh quá mức bình tĩnh khiến Trần Tuấn Kiệt nảy sinh nghi ngờ mà ngay lập tức gọi điện về cho anh, không nghĩ tới lần này anh lại bắt máy, còn chưa đợi ông hỏi chuyện anh đã lên tiếng trước.

"Trong vòng một năm tới Hoa Vũ sẽ sát nhập với S.R, con cũng sẽ trở về tiếp quản S.R với ba, sau này ba đừng can thiệp vào chuyện của con nữa."

Ông Trần rõ ràng không ngờ tới anh sẽ đồng ý về Mỹ với mình trong tình cảnh này, giọng nói của ông không giấu nổi sự bất ngờ.

"Anh chắc chắn?"

Tuấn Nguyên không trả lời ông, chỉ bình tĩnh nói tiếp.

"Với sức ảnh hưởng của S.R trong những năm gần đây e rằng không đủ để đối chọi với hai tập đoàn công nghệ V&M và tập đoàn Thương Đạt. Ba cho con thời gian một năm, sau một năm con sẽ khiến bọn họ phải sát nhập vào Hoa Vũ."

Mặc dù S.R là tập đoàn người Việt có sức ảnh hưởng nhất ở Mỹ, nhưng mấy năm gần đây các ngành nghề trong và ngoài nước đều có sự chuyển biến to lớn, nhất là ngành công nghệ thông tin điện tử. Ở tuổi này Trần Tuấn Kiệt không hiểu lắm về những lĩnh vực này, mức độ thâm nhập thị trường cũng rất kém, nếu còn tiếp tục để ông nắm quyền thì chỉ trong vài năm tới, S.R nhất định sẽ suy thoái trước sự dịch chuyển như vũ bão của nhiều ngành nghề, ông ta không muốn cứ trơ mắt nhìn cơ nghiệp của nhà họ Trần lụi bại trong tay mình nên mới sốt ruột gọi Tuấn Nguyên về Mỹ, dù sao trong mấy năm này anh cũng không hoàn toàn chỉ phát triển ở trong nước, tiềm lực cùng sức mạnh của anh cũng không nằm hoàn toàn tại Hoa Vũ, để anh lên nắm quyền điều hành ở S.R là lựa chọn tốt nhất.

Ông Trần mong còn không được, giờ nghe anh nói vậy liền nhanh chóng gật đầu.

"Được."

Tuấn Nguyên nghe vậy liền cúp máy, thời gian sau đó anh bắt đầu lao vào làm việc như điên. Dưới sự chèo lái của anh, tập đoàn Hoa Vũ phát triển với tốc độ kinh người, vượt qua tất cả các kỷ lục trước kia của công ty. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, sức ảnh hưởng đã gần như đuổi kịp tập đoàn khoa học kỹ thuật V&M của nhà họ Vũ, thậm chí còn khiến bọn họ mất trắng mấy công ty bất động sản, trong đó có cả công ty của nhà họ Hứa.

Tập đoàn V&M mấy năm gần đây đúng là phát triển rất tốt, nhưng do không theo kịp sự chuyển dịch nhanh và đầy biến động của nền kinh tế thị trường, lại thêm Tuấn Nguyên ở một bên không ngừng gây sức ép, tập đoàn Vũ thị lâm vào khủng hoảng tài chính chưa từng có, từ một công ty đa quốc gia có ảnh hưởng lớn nhất nhì châu Á bỗng nhiên lụi bại chỉ trong nửa năm ngắn ngủi khiến mọi người càng thêm e ngại Tuấn Nguyên, cũng dần nhận ra bảy năm qua anh không hẳn chỉ về nước để phát triển sự nghiệp do mâu thuẫn với ông Trần như trong lời đồn.

Đúng vào lúc Hoa Vũ đạt tới thời kỳ hoàng kim của mình, Trần Tuấn Kiệt ở bên Mỹ lại bị các thế lực thương nhân bên đó chèn ép, suýt chút nữa đã khiến cơ ngơi mà ông cụ Trần dày công xây dựng bị sụp đổ, trước tình hình đó Tuấn Nguyên chỉ có thể tiếp quản S.R trước thời hạn nửa năm.

Ở bệnh viện, Hiểu Anh cũng tỉnh lại ngay sau đó.

Chỉ có điều lúc bị tai nạn, phần đầu của cô bị va đập với đầu xe dẫn tới mất trí nhớ tạm thời, nhưng bác sỹ nói vấn đề này không đáng kể, là biểu hiện thường gặp của người bị chấn thương sọ não, sau một thời gian ký ức sẽ tự hồi phục.

Hôn mê sáu tháng, những thương tích ngày trước đều đã lành lại hoàn toàn, cho nên người thiếu niên kia cũng không trì hoãn nữa lập tức làm thủ tục cho cô xuất ngoại cùng mình với một cái tên mới, một thân phận mới, Nguyễn Ngọc Nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play