Hiểu Anh vốn đang thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng khách, khi thấy cổng lớn mở ra liền vội vã chạy ra đón người.
Lúc thấy anh an an ổn ổn từ trong xe đi ra cảm xúc của cô cuối cùng cũng bùng nổ, cô gần như ngay lập tức nhào vào lòng anh mà khóc lớn, Tuấn Nguyên áy náy ôm lấy cô vỗ về.
"Anh đã không sao rồi, anh cũng không hề chạm vào người con gái khác, em không cần lo lắng như vậy."
Trên đường về anh đã nghe ông cụ Trần nói qua về tình hình của cô, cũng biết ba anh đã đối xử với cô và mẹ mình như thế nào.
Rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt, vậy mà lần nào cũng nuốt lời, còn khiến cô gặp nguy hiểm nữa.
Nghĩ đến đây anh càng ra sức ôm chặt cô gái ở trong lòng mình hơn.
Hiểu Anh ở trong lòng anh nghẹn ngào đến mức nói không thành tiếng, cô chỉ đành gật đầu liên tục như muốn chứng minh cho anh thấy cô thật sự tin tưởng anh, mãi một lúc sau cô mới thút thít nói.
"Em cứ nghĩ bản thân mình sẽ đánh mất anh, lúc đó em thật sự rất sợ hãi, sau này em sẽ không chọc tức anh hay không làm anh đau lòng nữa.
Xem ra lần này cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Ánh mắt Tuấn Nguyên từ đau lòng chuyển sang lạnh lùng tàn nhẫn.
"Chúng ta vào nhà trước đi."
Tuấn Nguyên nhìn gương mặt mệt mỏi của cô liền đẩy cô ra rồi dẫn cô vào nhà, trước đó anh vẫn không quên cho người dìu ông nội đi vào trong nhà trước, dù sao đêm qua cũng có rất nhiều người không ngủ được.
Hiểu Anh vội vã gật đầu, tay vẫn nắm rất chặt tay anh giống như chỉ cần cô buông tay ra anh liền biến mất vậy, suốt cả quãng đường đó ánh mắt Tuấn Nguyên đều không rời khỏi người cô, sắc mặt mệt mỏi tiều tụy do mất ngủ và bị dược tính của thuốc hành hạ cả đêm cũng không che giấu được sự vui vẻ của anh lúc này, đợi khi hai người đi đến căn biệt thự chính giữa Trần gia, cũng chính là nơi ở của anh ở nơi này anh mới quay sang nhìn cô vui vẻ nói.
"Hiểu Anh, em nên tự giác như vậy từ lâu rồi mới đúng."
Hiểu Anh không đáp lời anh, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh như vậy, bởi vì lựa chọn tin tưởng nên cô sẽ không hỏi nhiều, sau khi về phòng liền chủ động đi xả nước và tìm quần áo cho anh, thái độ lẫn hành động đều cực kỳ chu đáo nhiệt tình, nếu có thể anh còn muốn cô tắm cho mình luôn, nhưng nghĩ tới dược tính của thuốc còn đang phát tác trong người anh liền ngăn suy nghĩ kia lại rồi bảo cô ra ngoài, thuận tiện chỉnh vòi nước ấm thành nước lạnh, dược hiệu của loại thuốc này cũng giống như dùng ma túy vậy, ban nãy lúc cô ôm anh, cơ thể anh đã bắt đầu có thay đổi, đến lúc này lại bắt đầu có dấu hiệu mất khống chế.
Lẽ nào thật sự phải phát sinh quan hệ với người khác mới có thể giải trừ được hay sao?
Tuấn Nguyên còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hiểu Anh từ bên ngoài đi vào bình tĩnh nhìn anh nói.
"Để em giúp anh, anh không cần nhẫn nhịn nữa đâu."
Ban nãy bởi vì điện thoại của anh cứ rung không ngừng nên cô mới nghe máy thay anh, khi nghe Ngôn Cẩn nói sơ qua mọi chuyện, cô đại khái cũng đoán được tình hình của anh lúc này liền lập tức đi vào đây muốn giúp anh.
Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Trần Tuấn Kiệt muốn Phạm Quỳnh Chi làm con dâu của mình đến mức nào mà đến loại thuốc này ông ta cũng dám lấy ra cho con trai mình dùng, lẽ nào ông ta không sợ sức khoẻ của anh sau này sẽ bị ảnh hưởng sao?
"Em ra ngoài đi, Ngôn Cẩn sẽ tìm ra thuốc giải nhanh thôi."
Tuấn Nguyên thấy cô đã biết mọi chuyện liền trấn an cô, thuận tiện đứng dậy quấn khăn tắm quanh người rồi đi tới chỗ cô muốn dỗ cô ra ngoài, kết quả cô lại đột nhiên ôm chặt lấy eo anh, hơi thở nhẹ nhàng khẽ phả lên ngực anh theo từng tiếng nói của cô.
"Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, anh không cần phải lo cho em làm gì cả."
Anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy cô giúp anh một lần thì có làm sao? Càng huống hồ đây vốn là nghĩa vụ của cô.
Tuấn Nguyên giữ lại cánh tay đang sờ loạn trước ngực mình của cô, giọng nói hơi khàn khàn.
"Em ra ngoài trước đi."
Loại thuốc mà ba anh hạ giống như ma túy vậy, nếu không dùng thuốc kịp thời sẽ bị cơn nghiện hành hạ tới sống không bằng chết, lúc đó anh cũng không đảm bảo được bản thân liệu có bảo trì được lý trí để tránh không làm cô bị thương hay không, nhưng Hiểu Anh lần này rất kiên quyết khiến anh muốn sụp đổ.
Hơi thở anh ngày càng nặng nề, cũng không biết là do dược tính trong người hay là do bị cô kích thích mà nhiệt độ trên người lại bắt đầu tăng cao.
Nơi này là biệt thự của riêng anh nên trừ phi anh cho gọi, bằng không rất ít người dám xông vào, càng huống hồ hôm qua còn xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cụ Trần chắc chắn cũng sẽ đánh tiếng không để ai tới làm phiền hai người.
Hiểu Anh vì đã nắm rõ những điều này nên mới to gan lớn mật như vậy, khi thấy anh vẫn còn băn khoăn cô liền nói thêm.
"Nếu anh sợ làm em đau thì em có thể dùng tay, dùng tay chắc cũng được đúng không?"
Cô không nói còn đỡ, nói xong ánh mắt anh liền thay đổi, có lẽ anh không ngờ đến cô nhóc hay ngại ngùng này lại có một ngày có thể nói được một câu nói như vậy.
"Anh nhìn em như vậy làm gì? Lẽ nào không được sao?"
Cô bị anh nhìn chằm chằm liền xấu hổ, nhưng sau cùng vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Mặc dù cô không thấp, nhưng chiều cao 1m64 của cô ở trước mặt anh lại chỉ như một tên lùn, cho nên cô trực tiếp hơn nhiều, cứ thế kéo cổ áo anh xuống để anh lại gần mình hơn.
Ánh mắt của Tuấn Nguyên sau hành động đó của cô liền trở nên sâu thẳm như đáy biển vẩy mực.
Tối tăm đến tận cùng những cô vẫn nguyện chìm đắm trong ánh mắt đó.
Sau đó...chuyện gì tới cũng phải tới, nhưng Hiểu Anh cũng chẳng chủ động được bao lâu, càng huống hồ thời gian gần đây cô đều trong trạng thái mệt mỏi quá độ, lần này giúp anh thật sự là liều cả cái mạng nhỏ của mình rồi, mặc dù đã rất cố gắng nhưng cô vẫn không tài nào thích ứng được, cho nên sau đó xảy ra chuyện gì cô hoàn toàn không nhớ nữa, không phải hoàn toàn ngất đi nhưng ý thức cũng không rõ ràng như ban đầu, đến cuối cùng kết thúc thế nào cô cũng không có ấn tượng.
...
Đến lúc cô tỉnh lại bầu trời bên ngoài đã tối đen rồi, đèn chính trong phòng không bật nhưng nương theo ánh đèn ngủ treo trên tường cô vẫn có thể quan sát được không gian xung quanh mình, lúc thấy anh đang đứng ngoài ban công cô liền rời giường định đi ra ngoài với anh, kết quả cô vừa cử động liền đau nhói cả người, nhất là phía bụng dưới, cô hơi mím môi, cuối cùng không miễn cưỡng bản thân, cứ nằm bẹp ở trên giường tiếp tục nghỉ dưỡng sức.
Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng trải qua lần này chắc cô sợ đến già mất, sau này đánh chết cũng không dám lấy thân mình làm giải dược cho anh nữa.
Tuấn Nguyên nghe thấy tiếng động liền quay lại, thấy cô đã tỉnh liền đi tới, ban nãy lúc tắm cho cô đã nhìn thấy những dấu vết mình để lại trên người cô, trong lòng không khỏi xót xa một trận.
"Em cảm thấy thế nào rồi? Có đói không? Để anh gọi người mang đồ ăn lên đây nhé?"
Tuấn Nguyên hỏi một loạt, cô còn chưa kịp trả lời anh đã đi ra ngoài, cô thấy vậy liền tranh thủ chợp mắt thêm lúc nữa.
Cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Hiểu Anh ngủ cũng không lâu, khoảng ba mươi phút sau liền tỉnh, chủ yếu là do đói quá mới tỉnh.
Tuấn Nguyên chu đáo đẩy xe để thức ăn đến trước mặt cô để cô không phải di chuyển nhiều, dù sao chân cô hiện tại vẫn còn run, cô không muốn nghĩ tới vấn đề này nữa nên nhanh chóng tìm một đề tài để nói chuyện.
"Đúng rồi, sau lần này ba anh chắc không bỏ qua cho em đâu, anh nghĩ xem lần này ông ấy còn lấy tiền cho em không hay sẽ xử gọn em luôn nhỉ?"
Cô mới chỉ chọc tức ông ta có một lần đã khiến bản thân lẫn những người xung quanh đều bị liên lụy, sau lần này dù ông ta có vì trả thù cô mà giết người phi tang cũng không phải không thể. Tuấn Nguyên nghe giọng nói nửa đùa nửa thật của cô liền nghiêm túc nói.
"Lần này anh sẽ không để ông ấy đạt được ý đồ, em yên tâm đi."
Hiểu Anh ngoan ngoãn gật đầu rồi lại tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Để đảm bảo an toàn cho cô, sau khi nghỉ ngơi vài ngày tại Trần gia, Tuấn Nguyên lại đưa Hiểu Anh và bà Hứa trở về Cẩm Viên, nhưng bà Hứa vì cú sốc kia nên tâm trạng luôn luôn bất ổn, anh chỉ đành mời chuyên gia tâm lý đến điều trị cho bà, trong lòng cũng bắt đầu tính toán những bước đi tiếp theo, nhưng anh ngàn lần không ngờ tới Hiểu Anh trước giờ vẫn chưa từng ngừng lại ý định rời khỏi anh.
Đến khi anh phát hiện ra cô và bà Hứa đã sớm rời khỏi nơi này rồi.
Tuấn Nguyên cho người điều tra mới biết vài ngày trước khi mất tích cô và Quỳnh Chi đã liên lạc với nhau, tuy không rõ nội dung trò chuyện nhưng chắc hẳn đó là nguyên nhân khiến cô rời đi.
"Trần tổng, tôi đã cho người tìm kiếm thiếu phu nhân rồi rất nhanh sẽ tìm thấy cô ấy thôi, anh không cần lo lắng."
Ngôn Cẩn vừa nói xong liền nhận được ánh mắt sắc lạnh tràn ngập tính cảnh cáo của anh, giống như đang muốn nói anh mà thèm lo lắng cho cô sao?
Anh quan tâm cô như thế, yêu cô như thế, cô thì hay rồi, dăm ba bữa dỗi một trận, nửa tháng bỏ nhà ra đi một lần. Cô tưởng chỉ mình cô mới biết giận thôi sao? Cô tưởng sự kiên nhẫn của anh dành cho cô là vô hạn à?
"Trần tổng, vậy anh còn muốn tìm thiếu phu nhân nữa hay không vậy?"
Hỏi xong câu này da dầu Ngôn Cẩn đều tê dại cả rồi, nhưng cậu ta vẫn bắt buộc phải hỏi, Tuấn Nguyên nghe vậy liền trầm giọng nói.
"Tìm."
Cô ở thành phố này không người quen biết, họ hàng thân thiết gì đó sớm đã trở mặt từ lúc Hứa thị đổi chủ rồi.
Ngoại trừ Cẩm Viên ra cô căn bản không còn nơi nào để đi cả.
Nghĩ đến đây cơn tức giận trong lòng anh lại bùng lên mạnh mẽ.
Cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, anh lẽ nào không đáng tin bằng mấy người xa lạ kia sao? Vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác tin lời bọn họ chứ không chịu tin anh chứ?
...
Hiểu Anh mất tích, chuyện này nhanh chóng lan đến tai ông cụ Trần, ông lập tức đi đến chỗ Trần Tuấn Kiệt tức giận chất vấn.
"Có phải anh lại bắt nhốt cháu dâu của tôi rồi đúng không? Nói mau, rốt cuộc con bé đang ở đâu hả?"
"Là do cô ta không đủ lòng tin với Tuấn Nguyên nên mới rời đi, việc này liên quan gì đến con chứ?"
Trần Tuấn Kiệt quả thật không cho người bắt cóc Hiểu Anh, việc cô rời đi đâu ông ta không rõ cũng sẽ không quan tâm, dù sao nếu cô lần nữa thất hứa, người chịu tổn thương sẽ chỉ có mình cô và những người thân yêu của cô mà thôi, cho nên ông không cần tổn sức đi canh chừng cô làm gì cả.
Ông cụ Trần nghe vậy càng thêm tức giận.
"Không liên quan? Từ lúc anh về đây hai đứa nhỏ có ngày nào được yên ổn không hả? Ngày xưa anh chỉ vì lợi ích của bản thân mà hủy hoại hạnh phúc của người khác, nay cũng lại vì lợi ích của bản thân mà hủy hoại con trai mình, đến bao giờ anh mới chịu nhận ra mình đã sai hả?"
Tuy ông cụ Trần không nói rõ ra nhưng Trần Tuấn Kiệt vẫn hiểu, vẻ mặt của ông ta đột nhiên trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
"Tuấn Nguyên là con trai con, con không thể để tương lai của nó bị chôn vùi ở đây được, nó thuộc về S.R, thuộc về Mỹ chứ không phải cô tiểu thư họ Hứa kia."
Trần Tuấn Kiệt nói xong liền đi về phòng làm việc của mình, chỉ là sau đó ông ta cố gắng đến mấy cũng không tập trung được nữa, cuối cùng còn tức giận hất hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất.
Ông ta vốn không sai, tất cả những gì ông ta làm đều vì S.R, đều vì Trần gia, vì sao không một ai hiểu cho ông ta vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT