Đối mặt với câu hỏi "Anh có bạn gái chứ" của cô, Trịnh Ngữ ở bên kia dừng một chút.
"Cái gì?" Anh hơi nâng giọng nói, "Anh sao?"
Vốn dĩ loại việc này xảy ra là nhờ vào tiếng trống đã làm tinh thần cô hăng hái, chỉ cô chỉ có thể dựa vào dũng khí không biết từ đâu đến nhanh chóng hỏi ra, nếu muốn lặp lại lần nữa —— hơi khó.
Mà huống chi Thư Nhiên chỉ có sở trường nói nhiều, vốn không am hiểu phong hoa tuyết nguyệt ám chỉ gì cả.
Thế là cô chỉ cười hai cái rồi tiếp lời: "A, không phải, vừa nãy em nói chuyện với con chó dưới lầu."
Trịnh Ngữ hơi ngưng lại: "Em... Nói chuyện với chó?"
"Đúng vậy, có rất nhiều con chó nghe hiểu được tiếng người," Thư Nhiên cũng không biết dùng cái gì để che giấu, đành phải nói bừa, "Không chỉ có động vật, thực vật cũng có thể nghe hiểu được, trước đây mấy nhà khoa học đã từng làm thí nghiệm, một bên thì ngày nào cũng trò chuyện khen ngợi thực vật, còn bên kia thì ngày nào cũng phủ định nó, sau một khoảng thời gian, bên bị phủ định thì ủ rũ, bên được khen thì sinh trưởng tốt hơn."
"Ngay cả thực vật cũng có thể nghe hiểu, anh nói xem động vật cũng có thể nghe hiểu, phải không?"
Sau khi nói xong, Thư Nhiên ảo não mím môi.
Cô vốn rất biết cách nói chuyện, vì sao vừa đến trước mặt Trịnh Ngữ liền biến thành không đầu không đuôi như thế.
Quả nhiên, Trịnh Ngữ bị lời cô nói làm bối rối vài giây, chợt ngừng lại, sau đó dường như nhẹ giọng cười.
Anh ấy vậy mà cũng nghe lời cô nói: "Vậy sao em hỏi người ta có bạn gái không?"
"À, bởi vì cái kia, gần đây tối nào nó cũng sủa, sủa hoài sủa mãi, làm cho người ta ngủ không ngon."
Chó sủa cũng không có ý gì khác, thế là Trịnh Ngữ rất tự nhiên nói: "Không phải mùa xuân đã qua rồi sao?"
"Đúng vậy," cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lá cây và bầu trời giao nhau tạo ra một đường mờ ào, thì thào lặp lại, "Mùa xuân hẳn là qua rồi mới đúng."
Thế mà cô đã lâu như vậy rồi, còn rung động như thế.
///
Sau đó cúp điện thoại như thế nào, Thư Nhiên đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ rõ khi đó đầu váng mắt hoa, trong lồng ngực có cái gì đó càng lúc càng bành trướng quá mức, giống như muốn trào khỏi cổ họng trong khoảnh khắc nào đó.
Thật kỳ lạ, phản ứng sinh lý chân thực mà hư ảo như vậy, là đại diện cho sự động lòng chân thực mà chính xác sao.
Cô và Thư Úy không giống nhau, cô không có kinh nghiệm yêu đương gì, bởi vì tốt tính nên đã được nhiều người theo đuổi từ lúc còn nhỏ, cũng bởi vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ nên chẳng đâu vào đâu cả, còn có mấy người tỏ tình với cô là anh em tốt của cô, cô thì nào nghĩ đến phương diện đó, bị dọa tới mức gần chết, sau đó cũng dần dần cách xa họ.
Có đôi khi hình như thần kinh cô hơi thô một chút, nhưng ít nhất có thể xác định, hảo cảm của cô dành cho Trịnh Ngữ là xác thực.
Hơn nữa loại thiện cảm này tìm không được nguyên nhân cụ thể gì, giống như một mảnh ghép trong trò chơi xếp hình bỗng nhiên tìm được một mảnh khác phù hợp với nó, bắt đầu từ lúc anh ấy xuất hiện, tất cả đều có chút vi diệu khác lạ.
Lại giống như có miếng bánh ngọt, từ nhỏ đã hấp dẫn cô, vì cô chuẩn bị.
Trịnh Ngữ là streamer, bình thường khó tránh khỏi có chút bận, hơn nữa cũng ít khi chơi trên điện thoại, cô cũng ngại luôn gọi người ta mãi.
Nói thì nói như thế, ngại gọi Trịnh Ngữ, thế nhưng cô không biết xấu hổ gọi Thư Úy.
Thế là trận đó, sáng nào Thư Úy cũng nhận được tin nhắn của Thư Nhiên ——
【 Buổi sáng tốt lành, một ngày tốt đẹp, chuẩn bị từ Trịnh Ngữ rồi bắt đầu chơi game với em. 】
【 Hôm nay chuẩn bị gọi Trịnh Ngữ chơi game chưa? (Đừng nói là em yêu cầu) 】
【 Hôm nay anh cũng đẹp trai bức người như thế, để em nhìn kỹ một chút, ừm, thiếu chút gì nhỉ, có lẽ là nếu gọi Trịnh Ngữ lên chơi game thì càng hoàn mỹ! 】
【 Trong vòng mười tiếng đồng hồ, em muốn nhìn thấy Trịnh Ngữ dẫn em xuất hiện ở PUBG. 】
"..."
Cứ như vậy, ngày nào Thư Úy cũng được vác mặt đi tìm Trịnh Ngữ chơi game, may mắn là tính tình Trịnh Ngữ không tệ, cơ bản là anh em cầu được ước thấy, ngày nào cũng rút hơn một tiếng đến dẫn Thư Nhiên ngu ngốc đi chơi game.
Thư Úy cảm thấy người này không tệ, có tính nhẫn nại siêu mạnh, thích hợp làm em rể, dù sao nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm kéo Thư Nhiên vào danh sách đen rồi.
Chơi cái trò gì.
Ngày đó nhảy dù, Thư Nhiên bỗng thoát khỏi chung, sau đó nhảy ở chỗ cách bọn họ hai ba trăm mét.
Bọn họ lục soát đồ vật ở tầng dưới, cô thì ở trên nhảy nhót.
Nghe cô ngân nga bài hát, Thư Úy còn suýt nữa nói một câu "Em đừng vui quá hóa buồn", kết quả còn chưa nói ra miệng, Thư Nhiên bắt đầu thét chói tai.
"Em nhìn thấy người, anh ta bắn em a a a a a —— "
Cô vừa gọi vừa bắn người, sau đó bắn chết một người.
Thư Úy chưa kịp thở phào một hơi, lại nghe thấy em gái mình lại hét to:
"Còn có người, đồng đội anh ta a a a mẹ ơi a a a —— "
Một chuỗi tiếng súng trôi qua, anh nghe thấy Thư Nhiên sống sót sau tai nạn than thở: "Được rồi đồng đội chết rồi, không sao không sao, các anh không cần lên đây, em giết xong rồi."
Thư Úy: "......"
Không ngờ bọn họ lại ở dưới nghe cô dùng âm thanh thuật lại trận chiến biến hóa khôn lường?
Nhịp tim được nghỉ ngơi, sau khi ổn định lại, Thư Nhiên ý thức được vừa nãy bản thân trời tru đất diệt biết bao.
"Ngại quá, " cô vừa nhặt đồ vừa nói, "Con người em lúc kích động dễ mất khống chế bản thân, làm phiền rồi."
Trịnh Ngữ thật là chưa từng thấy cô gái nào chơi trò chơi như vậy, bắt lấy tai nghe sững lại vài giây, lúc này mới cười nói: "Cái em thắng được thật sự toàn dựa vào tiếng hét."
Thư Nhiên vừa nghe giọng điệu này cũng không giống như là ghét bỏ cô, chút ít mây đen trong lòng lập tức tan biến.
Cô cắn môi: "Có lúc hét cũng không nhất định có thể bắn chết, xem tình huống."
"Thế nhưng hét, tới trình độ nhất định có thể tăng xác suất em giết người," cô nghiêm túc nói, "Em tính toán rồi."
Hơn nữa vừa nãy đúng là quá đột nhiên, cô cũng không kịp chuẩn bị mới lo lắng.
Trịnh Ngữ cười, hơi thở nhàn nhạt truyền tới phía cô.
Thư Nhiên hỏi: "Anh không để ý chứ?"
Trịnh Ngữ lắc đầu nói: "Không sao."
Nếu anh ấy đã nói không sao, vậy cô sẽ tin anh.
Một chút vi diệu đó, khó mà nói rõ, bị cảm giác bao dung và thỏa mãn tràn ngập bao bọc lấy, cô nhẹ nhàng ngân nga nhịp điệu một bài hát.
Thư Úy phát hiện đầu tiên: "Tâm tình em rất tốt?"
"Đấy là đương nhiên, đã bắn chết hai người kia mà."
Sau khi ván đó kết thúc, bọn họ chuẩn bị chơi thêm một ván nữa.
Một ván cuối cùng trong trò chơi, Thư Nhiên cũng vượt qua dưới sự quở trách của Thư Úy , Thư Úy nói cô ngay cả cái balo cấp bốn cũng không thể với tới, nhiều nhất cũng chỉ được xem là vật trang trí.
Balo cấp bốn đại loại là loại người lục soát đồ đến mức màu mỡ, không hề có sức chiến đấu, nhìn thấy người khác thì dễ bị bắn chết, sau đó cho người khác một đống vật tư mình vất vả vơ vét được.
Thư Nhiên đương nhiên không vui, liếc mắt nhìn cảnh bố trí trong phòng, cũng bắt đầu cãi lại Thư Úy: "Anh dựa vào cái gì mà là chủ nhà? Anh cảm thấy anh có tư cách sao?"
Ý của cô muốn nói là hẳn chủ nhà nên để cho người lợi hại nhất đảm nhiệm, nào ngờ Thư Úy nhanh tay, lập tức chuyển nhượng quyền chủ nhà.
"Được, vậy anh cho em gái thân yêu của anh nhé, dù sao em gái anh nói khoác mà không biết ngượng như thế."
"..."
Đột nhiên bị đưa cho trọng trách của chủ nhà, Thư Nhiên còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, cho đến khi đi vào giao diện trò chơi, mới phát hiện bản thân đã quên bấm ghép ngẫu nhiên, sau đó có một người đi đường gia nhập.
Tên là 【 Quách Minh Phi đi làm rồi 】.
Người qua đường kia là một người hay nói, vừa vào đã bô lô ba la nói một tràng dài, rất ba hoa.
Sau đó bọn họ chạm đất rồi lục soát vật phẩm trong phòng, bên Thư Nhiên có người, vòng nửa ngày cô cũng không bắn chết được người đó, cuối cùng là Trịnh Ngữ giải quyết giúp cô.
Quách Minh Phi đi làm rồi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức cười rộ lên tổn thương Thư Nhiên: "Thương pháp của cô cũng quá mẹ nó chân thực... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Sao cô có thể bắn người đến cấp bậc này chứ, dựa vào máy giết người hả?"
Thư Nhiên dù sao cũng là con gái, hơn nữa người nói chuyện lại là người lạ, người này cô vốn không quen, không thân với cô, còn ở trước mặt Trịnh Ngữ nói mấy lời như thế, mặt mũi Thư Nhiên đương nhiên có chút không nhịn được, cũng cảm thấy chuyện cười "tự cho là hài hước" này không hề vui.
Tính cách của cô đương nhiên không chịu thua, vừa lúc nhìn thấy tên Quách Minh Phi đi làm đang vòng vài vòng tại chỗ, cô không cam tâm trả lời lại: "Anh mới là đi làm đến mức ngốc rồi."
Thư Úy ở bên kia vỗ tay với cô: "Ngầu."
Sau đó tên Quách Minh Phi đi làm này chọc ghẹo Thư Nhiên.
Thư Nhiên hát, anh ta nói: "Đừng hát nữa, đều là người một nhà."
Thư Nhiên nổ súng, anh ta nói: "Cô vẫn nên để số ba làm đi, đừng lãng phí đạn."
Kết quả chưa nói được mấy câu, tên Quách Minh Phi đi làm chạy ra ngoài bắn người, bất hạnh bị người khác bắn chết trước.
Thư Nhiên nhả ra lời lẽ cay độc, lầm bầm: "Bảo anh nói tôi, bị bắn chết rồi đó."
Tên Quách Minh Phi đi làm nghe thấy cô nhỏ giọng nói, đã chết rồi cũng không an phận, mở mic ra tiếp tục diss cô: "Vừa nhìn cô như vậy, chắc chắn không có bạn trai đúng không?"
Thư Nhiên không biết chuyện này có liên quan gì đến việc cô không có bạn trai không.
Lẽ nào ý nghĩa cô sinh ra chính là để tìm bạn trai? Không tìm được có nghĩa là con người cô không ổn?
Cái logic gì thế.
Cô không nói gì, tên Quách Minh Phi lại bắt đầu phần trình diễn của bản thân, bắt đầu hát: "Cô rất xấu, hơn nữa cô không dịu dàng..."
Lời bài hát rõ là hát về Thư Nhiên, còn bắt đầu công kích vẻ ngoài.
Loại người tự cho là hài hước này nếu nói chuyện thì thật sự không biết tém lại.
Tên Quách Minh Phi tuy đã ngủm chưa nói được bao nhiêu, thì Trịnh Ngữ đã giết chết kẻ địch đối diện, kết thúc trò chơi.
Theo giao diện thống kê, Trịnh Ngữ mới phát hiện Thư Nhiên đã offline.
Thư Úy cũng phát hiện.
"Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi em gái tôi đi đâu."
Thư Úy chuyển sang WeChat, hỏi Thư Nhiên: 【 Người đâu? 】
Thư Nhiên nói với anh: 【 Chắc em không bắn nữa đâu, phải làm bài tập rồi, các anh muốn chơi thì chơi đi. 】
Thư Úy nói: 【 Được. 】
Kết quả không lâu sau, Thư Nhiên rốt cuộc cũng khó chịu nói: 【 Không được, em vẫn còn tức. 】
Cô không ở đây, Thư Úy cũng không chơi game nữa, anh và Trịnh Ngữ việc ai người nấy làm.
Lúc này thấy Thư Nhiên nói vậy, Thư Úy nói: 【 Sao thế ? 】
Thư Nhiên gọi một cuộc điện thoại tới.
Anh ấy vừa mới bắt máy, đã nghe thấy giọng nữ theo tai nghe bên kia nổ qua bên đây, hình như thật sự cực kỳ tức giận.
"Người kia nói em xấu, Quách Minh Phi nói em không có bạn trai là vì người xấu tính tình tệ? ! Đó là em không muốn tìm có được không!"
Thư Úy vừa nghe cô nói lời này thì vui vẻ.
"Loại người điên mà thôi, em quan tâm anh ta làm gì." Thư Úy có chút kỳ diệu, "Trước đây em không yếu đuối như thế, em gái anh không phải nên rất biết cách nhẫn nhịn sao?"
"Đó không giống..."
Thư Nhiên nói thầm hai tiếng: "Lần này có mặt Trịnh Ngữ, lỡ như Trịnh Ngữ cũng cảm thấy như vậy thì sao?"
Quách Minh Phi kia nghĩ thế nào thì không liên quan đến cô, tôm tép mà thôi.
Thế nhưng ở trước mặt Trịnh Ngữ, cô không muốn để anh nghe thấy mấy lời như thế, sẽ sản sinh ra nhiều hiểu lầm không cần thiết.
Cô còn đang muốn tiến công chiếm đóng anh có biết không? Lỡ như anh ấy sản sinh ra nhận thức sai lầm gì với cô, làm cho việc tiến công chiếm đóng càng thêm khó khăn thì làm sao đây.
Thư Úy nghe hiểu ý cô, anh ở bên kia cười đến mức tắt thở: "À, thì ra là sợ Trịnh Ngữ của em cảm thấy em xấu à."
Thư Nhiên nói: "Anh là anh ruột của em sao?"
"Đúng vậy, sao nào?"
"Vậy anh đi giải thích với Trịnh Ngữ một chút, cứ nói em không phải."
Con gái luôn luôn cố chấp ở một phương diện nào đó, hơn nữa còn ở trước mặt người mình thích bị người khác dùng lời nói hạ bệ, đúng là rất để tâm...
Thư Úy cười: "Em bây giờ không chỉ yếu đuối, còn đặc biệt nhạy cảm."
"Anh biết là tốt, con gái khi yêu đều như vậy."
"Yêu?"
"Đơn phương, không được à?"
"Được ——" Thư Úy kéo dài âm tiết, "Bây giờ anh đi giải thích với cậu ta liền."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Úy mang theo "nhiệm vụ" Thư Nhiên giao cho đi tìm Trịnh Ngữ, lời mở đầu cực kỳ bình thường, là đàm phán giữa đàn ông ——
【 Cậu đừng để ý mấy lời nói ngu ngốc của tên ghép ngẫu nhiên vừa nãy kia, em gái tôi có nhan sắc bậc nhất cấp cung điện (*), tầm cỡ tiên nữ quốc tế. 】
(*) Cấp cung điện chỉ cấp bậc cao và có tầm ảnh hưởng.
Trịnh Ngữ nhận được tin nhắn như thế, ngược lại thành ra không hiểu gì.
【 ? ? ? 】
Thư Úy giải thích: 【 Người vừa nãy nói em gái tôi xấu, cậu đừng để tâm. 】
Lại nói: 【 Con gái nhỏ mà, rất để ý loại việc này. 】
Trịnh Ngữ ở bên kia cười hai cái, giơ tay nhắn lại: 【 Tôi không xem là thật. 】
Thư Úy nói: 【 Vậy được. 】
Trò chuyện kết thúc, Thư Úy gửi lịch sử trò chuyện cho Thư Nhiên.
Thư Nhiên nhìn ảnh chụp màn hình, mới từ từ khôi phục lại, tiếp tục vẽ bài tập của mình.