Đầu óc của Kiều Diệc Khê còn dính lại: “Thế nào cái gì?”
Ánh mắt của Mẹ Kiều lộ ra một chút ám thị: “Chu Minh Tự đó, con cảm thấy con người nó thế nào?”
Đầu óc xoay một vòng, hình như cô có chút get được mẹ Kiều đang ngầm thăm dò cái gì.
Kiều Diệc Khê treo quần áo lên, không có gì để nói lại có chút buồn cười: “Mới mấy ngày thôi mà, con cũng không hiểu biết người ta.”
“Không phải quen từ nhỏ sao, còn lâu như vậy.”
“Lúc nhỏ sao còn nhớ được gì, hơn nữa, người cũng không phải bất biến.”
Mẹ Kiều gật đầu: “Đúng, mẹ chỉ cảm thấy Tiểu Chu đúng là càng thay đổi càng đẹp trai, đúng là một soái ca.”
“……”
“Không sao không sao, con cứ hiểu biết cho rõ, không vội.” Mẹ Kiều sờ đuôi tóc của cô, “Bây giờ tranh thủ thời gian đi ngủ trước.”
Ngày hôm trước đã thức khuya, ngày hôm sau Kiều Diệc Khê ngủ đến gần trưa mới tỉnh.
Sau khi đánh răng rửa mặt, một mùi thơm thu hút cô đến phòng bếp.
Mẹ Kiều đang cánh gà nhồi cơm chiên, bên ngoài là lớp da giòn bọc lấy thịt gà tươi, cắn vào bên trong là nước sốt ngon miệng trộn với gạo nếp, mềm mại dai dai, còn không dính răng.
Cô lấy dây cột tóc lại, ngồi vào bàn bên cạnh hào hứng bắt đầu bữa ăn, cạch một tiếng mở nắp lon soda nho ra, cùng với hương vị ngọt mềm từ cơm gạo nếp làm kích thích vị giác.
Cánh gà nhồi cơm rất lớn, ăn xong cô cũng khá no, nhìn mẹ Kiều vẫn còn bận việc trong phòng bếp, xoay cái chai nhỏ giọng nói: “Con ăn no rồi mẹ, không cần làm thêm nữa đâu.”
“Mẹ biết con ăn no, nhưng cái này không phải làm thêm để đưa tới nhà dì Chu của con sao,” mẹ Kiều tha thiết nói, “Để Tiểu Chu nếm thử tay nghề của mẹ.”
Kiều Diệc Khê ợ một cái mùi soda nho, lắc lắc lon, để lại một ngụm cuối cùng không uống.
Uống một lon nước uống = siêu nhiều calorie.
Còn một ngụm chưa uống = một phần calorie ≈ một chút calorie.
Cô vừa tự thôi miên mình bằng việc tính toán, vừa đứng lên.
Mẹ Kiều vừa lúc cất ba cái cánh gà nhồi cơm vào chén, đậy nắp đưa cho cô: “Vừa đúng lúc, con nhanh chóng đem lên lầu, ăn ngon nhất lúc còn nóng.”
Cô gái nhỏ một tay nâng chén, một tay khác rảnh rang mở cửa, mắt cá chân mảnh khảnh nửa kéo lê đôi giày vải bố, “Tuân lệnh.”
Đi thang máy lên tầng tám, cô đưa tay nhấn chuông, rất nhanh sau đó cánh cửa đã được mở ra.
Chu Minh Tự còn mặc đồ ngủ, đầu tóc xoã tung mang theo một loại lười biếng, áo may ô màu xám xanh có sọc rộng rãi, vừa vặn để lộ ra bờ vai rắn chắc của cậu.
Cảm giác chàng trai Tiểu Chu lúc ở nhà càng sâu sắc hơn.
“Hi,” Kiều Diệc Khê không biết nói gì, đơn giản vẫy tay, “Ngủ dậy chưa, mẹ tớ làm cánh gà nhồi cơm có muốn ăn thử không?”
Cậu “ừm” một tiếng, nói: “Đi vào trước.”
Kiều Diệc Khê vừa vào cửa, nhìn thấy một đống màu xám nhạt từ xa chạy như điên tới, đồ vật kia đứng yên bên chân cô, sau đó nhẹ nhàng nhúc nhích chòm râu: “Gâu!”
Cô nhìn kỹ hơn, cảm thấy đồ vật này giống mèo, nhưng vì sao lỗ tai lại có trạng thái của chó, còn biết sủa giống chó?
Sinh vật không rõ ràng lần thứ hai tiếng được tiếng không kêu lên: “Gâu gâu gâu.”
Cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Minh Tự: “Con mà nhà cậu nuôi là……?”
“Mèo,” Chu Minh Tự lấy cái hộp trên tay cô, “Mèo chân ngắn.”
Dân gian gọi là chân ngắn nhỏ.
Ngồi xổm xuống, Kiều Diệc Khê gãi gãi đầu nó, lại sờ sờ lỗ tai: “Lỗ tai này là cậu mang khăn trùm đầu cho nó sao? Hèn gì tớ nhìn thế nào cũng nửa mèo nửa chó.”
Ba Chu thở dài liên tục, nhìnChu Minh Tự: “Nó vốn dĩ đã đủ giống chó, con còn mang cái khăn trùm của chó cho nó.”
Chu Minh Tự không cam lòng yếu thế: “Không phải ba còn chuẩn bị đặt tên cho nó là Shiba?”
Kiều Diệc Khê cảm thấy một nhà này khá thú vị, hỏi: “Nó gọi là gì?”
“Há Cảo, bởi vì luôn thích kêu bậy.”
“Ồ…… Vậy mọi người có thể huấn luyện nó sủa, cũng không dễ dàng gì.”
“Không huấn luyện,” Chu Minh Tự nói, “Nó chỉ biết sủa, không biết kêu như mèo.”
……??
Đây là con mèo gì đây??
Sau đó ba người nhà họ Chu vừa nếm món cánh gà nhồi cơm trên bàn, Kiều Diệc Khê thì chơi với Há Cảo ngoài ban công, đồ chơi của Há Cảo rất nhiều, nhà cây dành cho mèo cũng thuộc loại biệt thự, quan trọng hơn là, có loại cảm giác thân thiết không nói thành lời.
Thật ra thì cô rất thích mèo, nhưng mẹ Kiều cảm thấy không dễ nuôi, nên trong nhà mới không nuôi thú cưng.
Cô có một người bạn cũng thích động vật nhỏ, còn có bệnh viện thú cưng trong nhà.
Há Cảo vốn đang chơi vui vẻ với cái cần câu mèo, bỗng nhiên dừng một lát, Kiều Diệc Khê nghiêng đầu, còn chưa kịp nói gì, Há Cảo bỗng nhiên nghẹn một cái, nôn ra một cuộn vật gì đó.
Đồ vật kia xám xịt, cô cũng không biết đây là tình huống gì, trong lòng nghĩ rằng chẳng lẽ lúc mèo chơi với người sẽ như thế.
Nhưng chỉ được một lúc, Há Cảo lại nôn ra, lúc này còn đem theo một chút cặn đồ ăn.
Không giống như trò chơi nữa, chắc là xảy ra vấn đề gì rồi.
Cô luống cuống chân tay đứng lên, “Chu Minh Tự……”
“Sao vậy?” Chu Minh Tự nhanh chóng chạy qua, lúc nhìn thấy hai đống đồ dưới đất cũng giật mình, “Đây là gì?”
“Tớ…… Vừa mới chơi với nó, sau đó nó nôn ra, còn nôn hai lần.”
Chu Minh Tự nhíu mày. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Lúc con mèo này được mẹ cậu ôm về, dì nhỏ có nói qua một ít việc cần lưu ý, nhưng mẹ Chu không nhớ hết, chỉ nói một số cho cậu biết.
Cậu không đút đồ ăn nó không nên ăn, cũng không rõ tình huống lúc này rốt cuộc là gì.
Dù sao thì lúc con mèo chơi với cô mới xảy ra chuyện, Kiều Diệc Khê lo lắng bản thân đã làm việc không nên làm, nhanh chóng gọi điện thoại cho người bạn ở bệnh viện.
“Đại Duyệt, tớ có con mèo vừa nôn ra, tớ không biết vì sao, bây giờ cậu đang ở bệnh viện đúng không? Có cần ôm qua đó xem thử không?”
Đại Duyệt: “Nôn ra gì? Có nghiêm trọng không?”
“Tớ cũng không thấy rõ nôn ra gì…… Một cuộn tròn, còn có một ít thức ăn mèo linh tinh.” Cô nói.
“Nôn ra lông sao? Nếu nôn ra lông, vậy mua chút kem trị búi lông là được.”
“Nhưng……”
“Nếu thật sự lo thì ôm qua đây để tớ xem xem, nhớ quay video lại lúc nôn ra, tớ ở bệnh viện.” Cuối cùng Đại Duyệt nói thêm câu đó.
Sau khi ngắt điện thoại, Kiều Diệc Khê nói lại với Chu Minh Tự: “Bạn tớ làm ở bệnh viện thú cưng, nói có lẽ nôn ra lông mèo, tuy không biết có nghiêm trọng không, nhưng nên đến bệnh viện một chuyến.”
Chu Minh Tự gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy đi xem thì tốt hơn.”
Việc này không nên chậm trễ, hai người đem Há Cảo cất vào túi, nhanh chóng đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra cuối cùng rất đơn giản, vì không dùng kem trị búi lông, nên nôn ra lông mèo, không liên quan gì đến Kiều Diệc Khê.
“Không phải vấn đề lớn, không cần lo, nhớ cho nó ăn kem trị búi lông, dù sao thì mèo thường xuyên liếm lông của nó.” Đại Duyệt nhìn Kiều Diệc Khê cười, “Vừa rồi cậu nôn nóng gọi điện thoại cho tớ, làm tớ giật nảy mình.”
“Tớ không rõ mà, hơn nữa không phải mèo của tớ, tớ sợ tớ thật sự làm nó bị thương.”
Đại Duyệt lại chuyển hướng sang Chu Minh Tự: “Mèo của cậu sao? Mấy tháng?”
Cậu nói: “Gần sáu tháng.”
“Vậy có thể triệt sản rồi, hai ngày này có thể chuẩn bị một chút, vừa lúc tớ ở bệnh viện, tìm bác sĩ tốt nhất giúp hai người.”
Chu Minh Tự lại hỏi một chút những việc cần chú ý khi nuôi mèo, ghi lại trong ghi nhớ rồi mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, Kiều Diệc Khê cười với Đại Duyệt làm động tác OK: “Vô cùng cảm kích.”
“Không cần,” Đại Duyệt còn độc thân như đại hạn chờ mưa, “Cậu nhờ cậu bạn đẹp trai của cậu giới thiệu mấy người đẹp trai cho tớ là được.”
……
Sau khi lăn lộn một lúc, Kiều Diệc Khê mang cái hộp quay về đã là năm sáu giờ chiều.
Mẹ Kiều: “Con đi đưa cánh gà hay đi tặng người? Lâu vậy mớivề, chơi game với Minh Tự đúng không?”
“Không phải, mèo nhà cậu ấy có chút chuyện, con đưa cậu ấy đến bệnh viện của bạn.”
Sau đó Đại Duyệt nhắn cho Kiều Diệc Khê những việc cần lưu ý trước và sau khi triệt sản, lúc Kiều Diệc Khê nhấn chuyển phát tin nhắn rồi tìm liên hệ người gửi mới nhận ra, cô không có WeChat của Chu Minh Tự.
Vì thế cô như con cá chép trở mình ngồi dậy trên giường: “Mẹ, mẹ có số WeChat của Chu Minh Tự không?”
“Không có,” sau khi hiểu ra gì đó thì mẹ Kiều lại vội vàng sửa miệng, “Có có có, chờ một chút, mẹ đi lấy giúp con.”
Chu Minh Tự đang chém giết trong PUBG, vừa đánh một ván xong, di động liền rung lên.
Cậu trượt tay mở ra, có một nhắc nhở mới, có người xin thêm bạn tốt với cậu, ghi chú là Kiều Diệc Khê.
Cậu bấm thông qua.
Sau khi thông qua không bao lâu, Kiều Diệc Khê nhắn cho cậu một chuỗi những việc cần chú ý, còn có một tin nhắn thoại.
“Đây là bạn tớ nhắn tớ, cậu nhìn xem.”
Cậu đang rãnh rỗi mở loa trong trò chơi, lại mở micro, mấy người đồng đội rác rưởi ở phía bên kia lập tức nghe được rõ ràng.
“Con mẹ nó chứ, Chu Minh Tự lại ở trong trò chơi nghe giọng nói, còn là của con gái.”
“Không không không, con gái gửi tin nhắn cho cậu ta không có gì đáng sợ, đáng sợ chính là con gái gửi tin nhắn mà cậu ta còn nghe hết.”
“Đừng nói gì nữa, là ai chủ động trước ai theo đuổi ai? Ngày kỷ niệm kết hôn là ngày mấy baby được mấy tuổi khi nào đãi tiệc???”
Đầu ngón tay Chu Minh Tự bấm mở ống nhắm, bình tĩnh nhấn giữ súng liên thanh: “Mau cút.”
///
Vào hôm thứ Năm, Chu Minh Tự đúng giờ đưa Há Cảo đi triệt sản, bởi vì có yêu cầu Đại Duyệt sắp xếp bác sĩ tốt, nên Kiều Diệc Khê cũng đi theo.
Há Cảo đáng thương hoàn toàn mù tịt với việc này, trước khi lên xe cònvui vẻ mà “gâu gâu” mấy tiếng.
Bác tài xế tấm tắc: “Con chó này của bọn con thuộc giống gì vậy, một con nhỏ lạ như vậy.”
Kiều Diệc Khê nghĩ nghĩ, “Chó mèo.”
“Vậy thì bác chưa nghe qua, ha ha ha ha.”
“Bình thường mà,” chàng trai gãi gãi cằm con mèo, xương ngón tay gấp khúc, khẽ cười nói, “Cháu cũng chưa từng nghe qua.”
Trước khi triệt sản, bác sĩ như thường lệ dò hỏi: “Những việc cần chú ý đều xem rồi? Cấm nước cấm ăn?”
“Dạ.”
“Dặn dò khác cũng làm theo?”
“Làm rồi.”
“Được, mười phút sau chuẩn bị phẫu thuật.”
Kiều Diệc Khê mắt thấy còn mười phút, nhìn Há Cảo một cái, muốn nói lại thôi: “Tớ nghe nói……”
Chu Minh Tự ý bảo cô nói tiếp: “Thế nào.”
“Hình như trước khi mèo giải phẫu, chủ nhân không thể trưng một gương mặt như chủ động đem nó tiễn đi. Phải diễn kịch, diễn như bác sĩ nhất định phải cướp đi, sau đó cậu mới bất đắc dĩ thả tay. Bằng không nó sẽ ghi thù.”
“Ghi thù gì?”
“Thù cắt trứng.”
“……”
Trong ánh mắt cô giống như mang theo chút mong chờ và ấp ủ: “Cho nên cậu muốn diễn chứ?”
Cậu không phải người tràn đầy mong ước muốn biểu diễn, cũng mơ hồ biết được chuyện này, lúc ấy nghĩ là ghi thì ghi, qua mấy tháng sẽ tốt trở lại.
“Xem tình hình.”
Vài phút sau bác sĩ tới ôm mèo đi, Chu Minh Tự đang chuẩn bị đưa Há Cảo qua, việc thiến vừa bắt đầu, ánh mắt nóng bỏng của cô gái đã dính vào.
Đối với ánh nhìn nghiêm nghị “chăm chú” của Kiều Diệc Khê, cậu nghĩ nghĩ, đem mèo ôm vào trong ngực, bảo hộ qua loa một chút.
Lúc bác sĩ ôm lấy chân mèo, Chu Minh Tự mới thật tự nhiên muốn buông tay, tiếng của cô lại truyền đến, chứa đầy trịnh trọng và hy vọng, là nhập vai rồi.
“Tớ cảm thấy còn kém một chút, nếu cậu lại biểu hiện ra một chút hối hận, không nỡ và phẫn nộ ra.”
Chu Minh Tự lướt qua mấy từ này bên trong não bộ, ấn đường nhíu lại một cái, lúc Kiều Diệc Khê cho rằng cậu sẽ mắng đầu óc của bản thân có bệnh, chàng trai mới nhìn mèo lên tiếng.
Vẻ mặt vô cảm, gằn từng chữ: “Tao rất không nỡ, rất hối hận, rất phẫn nộ.”
Giống như có người bóp cổ ép cậu nói những lời này vậy.
…… Cậu là cái máy đọc chữ không cảm xúc sao?
“Được rồi.”
Bác sĩ không kiềm được cười một cái, nhìn vào mắt Kiều Diệc Khê, ánh mắt tỏ ra nể phục.
Kiều Diệc Khê cũng cảm thấy mưu kế của bản thân lợi hại, nhưng lời kịch của Chu Minh Tự quá qua loa, nếu Há Cảo có chỉ số thông minh cao, chắc chắn nhìn thấu.
Nhưng Há Cảo làm một con mèo đau lòng vì vừa mất trứng, rất hiển nhiên không có tâm tư suy nghĩ mấy cái này, đoạn đường trở về nó để chân chổng vó, đầu lưỡi thè ra một bên, toàn bộ biểu cảm là một câu viết hoa “cuộc sống không còn gì để luyến tiếc” và biểu cảm QvQ.
Cô thấy nó rất đáng thương, nhưng đúng là rất buồn cười.
Qua mấy ngày, bởi vì mẹ Kiều đánh bài, cô lại đi nhà họ Chu, vừa đẩy cửa ra đã chạy vào hỏi: “Há Cảo khôi phục đến đâu rồi?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy nó có hận cậu không?”
“Không,” Chu Minh Tự nhìn vào mắt cô, “Chỉ là ánh mắt nhìn tôi mấy ngày nay giống như nhìn tên ngốc.”
“………………”
Sau đó cô đi theo một đám bốn người ăn gà, lúc nhảy dù【 cậu nói cậu ngựa đâu 】đang thảo luận: “Haiz, Há Cảo của chúng ta đúng là thảm, trẻ như vậy đã không có tính sinh hoạt.”
【thần gà núi Thu Danh】 không cam lòng yếu thế, rất nhanh tiếp lời.
“Không cần lo, sau này Tự thần sẽ thay nó có.”
Kiều Diệc Khê không nghĩ tới chuyển biến đột ngột như vậy, không ổn định, di động “bụp” một tiếng rơi ngược lên bàn.
Cô trầm mặc.
Cô nói xem một đôi tay đang yên lành, lúc chàng trai đang lái xe thì ra ngoài tìm cảm giác tồn tại làm gì?
Tác giả có lời muốn nói: cô nói cô xem, cũng đâu có nói với cô, cô kích động như vậy làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT