Nhìn Chu Minh Tự ăn sushi rất nghiêm túc, hình như hiệu quả lần thử nghiệm này cũng không tệ lắm.
Kiều Diệc Khê lấy thêm đôi đũa, ngồi đối diện cậu ăn sushi.
Chưa ăn được mấy miếng, cái bụng nhỏ bỗng nhiên bị đau.
Kiều Diệc Khê ôm bụng.
Chiếc đũa trong tay Chu Minh Tự sững lại một lúc, nhìn cô: “Sushi có độc??”
???
Kiều Diệc Khê: “Trong mắt cậu tớ rốt cuộc là loại người gì chứ, hạ độc vào sushi cho bạn bè ăn thì không nói, bản thân còn ăn thêm mấy miếng? Cái này không chỉ là ác độc, còn hơi ngu đúng không?”
Chu Minh Tự sững lại một lúc.
“Vậy cậu che bụng làm gì.”
“Có lẽ dì cả của tớ sắp đến,” cô tận lực uyển chuyển nói, “Cậu hiểu mà, một tháng luôn có mấy ngày như vậy.”
Chu Minh Tự: “……”
Ngay sau đó, cậu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
―― Còn có thể làm sao bây giờ, giữ ấm nhiều, chịu đựng thôi.
Cô vốn muốn nói như vậy, nhưng nghĩ lại một chút, ngón tay lướt qua cái ly rồi đảo một vòng trên mép ly, rất có hứng thú hỏi cậu.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Hình như Chu Minh Tự chưa bị cái gì làm khó qua, trong lúc nhất thời không trả lời được.
Dưới ánh nhìn chăm chú pha lẫn vẻ hứng thú của cô, cậu đưa ra đáp án duy nhất có thể xem là cực kỳ quen thuộc.
“Nhiều……”
Kiều Diệc Khê không chờ cậu nói xong, bắt đầu giành trả lời: “Uống nhiều nước ấm?”
Nhìn cậu hơi trố mắt, Kiều Diệc Khê cười nói: “Quả nhiên, con trai chỉ biết nói bốn chữ này.”
Có một số người còn vì loại chuyện này cãi nhau, Chu Minh Tự nghĩ rồi nghĩ, nhưng cũng hỏi ngược lại cô: “Tôi vẫn luôn tò mò, không được nói uống nước ấm …… Con gái muốn trả lời thế nào mới có thể hài lòng?”
“Ừm……” Cô suy nghĩ một lúc, làm động tác quẹt thẻ, sau đó trầm giọng bắt chước.
“Đây là năm trăm ngàn, cầm đi uống nhiều nước ấm một chút.”
Chu Minh Tự: ?
Cô nhún vai, không tiếp tục nói giỡn: “Không nói bừa ―― nhưng nói trước, chắc chắn tớ không thể đại diện cho tất cả con gái, chỉ nói bản thân tớ.”
Chu Minh Tự nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.
“Không phải con gái ghét con trai nói uống nhiều nước ấm, cậu suy nghĩ lại xem, nếu một trực nam không biết nói lời hoa mỹ mà hao hết tâm tư chỉ nặn ra một câu uống nhiều nước ấm, thật ra thì cũng rất đáng yêu đúng không?
“Các cô ấy chắc chỉ không thích loại trả lời tượng trưng nhưng không có chút quan tâm ân cần nào, không hiểu cũng không để ý, bị con trai dùng phương thức qua loa để trả lời trong khi đang trải qua giai đoạn khó chịu thì cũng bực bội.
“Bây giờ internet phát triển như vậy, con trai không biết con gái khó chịu, tùy tiện tìm kiếm một chút đã có thể biết rất nhiều biện pháp.”
“Đối phương có thật sự quan tâm hay không, có thật sự muốn chia sẻ với cậu hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn được, chỉ cần sự quan tâm đến từ nghiêm túc ―― ít nhất tớ sẽ không tức giận, còn rất cảm kích.”
Chu Minh Tự gật đầu, như suy tư gì đó.
“Tớ về phòng nằm trước,” cô đứng dậy dặn dò cậu, “Ăn xong nhớ dọn rồi rửa sạch dĩa, tớ nghỉ ngơi một lúc rồi quay về trường học.”
Cậu nói được, nhìn cô đi vào phòng.
Kiều Diệc Khê nửa nằm trên giường, còn một chân để bên ngoài, đắp lớp chăn mỏng trên bụng, gửi tin nhắn cho Thư Nhiên.
Cô gửi cho Thư Nhiên một cái meme, một con người nhỏ bé nằm xuống đất, nửa trên của thân thể chìm trong nước mắt, nửa đoạn dưới đang chảy máu.
Quả thực là một hình vẽ sinh động dành cho hầu hết bạn gái lúc tới tháng.
Thư Nhiên lập tức hiểu ý cô, gửi cho cô một đoạn video.
Kiều Diệc Khê click mở, một khuôn mặt đột nhiên kề sát vào: “Có hả?! Uống nhiều nước nóng!!!”
Cô sợ tới mức suýt chút nữa rớt điện thoại lên mặt.
Cô gửi cho Thư Nhiên: 【 Bây giờ tớ đau như vậy, cậu còn đe dọa uy hiếp tớ như vậy [ tủi thân ] 】
Thư Nhiên trả lời rất nhanh: 【 Sao, vậy cậu muốn tớ đối xử sao với cậu? 】
Kiều Diệc Khê ho khan một cái, chậm rãi hiền lành dụ dỗ: 【 Tớ thấy trên bàn cậu có cái túi mới mua khá đẹp, có phải còn dư một tấm poster của Cố Dư Lâm không? Cậu thấy trên tường tớ trống không có giống như vừa lúc thiếu một tấm poster không?? 】
Thư Nhiên: 【 Cậu là ma quỷ à? Sao bỗng nhiên thích Cố Dư Lâm? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Không có, đơn giản cảm thấy poster đẹp, hơn nữa tối hôm qua nhìn thấy anh ấy trên sân khấu, đúng là rất nổi loạn, cho nên…… Cậu hiểu mà. 】
Chu Minh Tự vừa dọn xong cái dĩa, vừa đi ra đã nghe thấy giọng nói của cô trong phòng.
“Tớ đau, tớ đau quá, giống như có một ngàn dì Tuyết (*) gõ cửa trong bụng tớ.”
(*) Dì Tuyết là nhân vật trong phim Tình Sâu Thẳm Mưa Bụi Mịt Mù, nhân vật trong phim có một cảnh gõ cửa khá nổi tiếng.
“Tớ rất đau, giống như Tôn Ngộ Không bị đè 500 năm vậy.”
“Rất đau, quả thực là có người đang cầm rìu khắc tượng Lincoln trong bụng tớ.”
Thư Nhiên: “Cậu mẹ nó free style sao?? Lincoln phải dùng rìu khắc sao??”
Kiều Diệc Khê không nghe: “Cậu đừng quan tâm mấy cái này, tớ đau quá, Thư Nhiên.”
“……”
Chu Minh Tự nghe được thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa cảm thấy có lẽ cô rất đau, vừa cảm thấy còn có thể nói như vậy, chứng minh cô không phải rất đau.
Do dự một lúc, cậu click mở trình duyệt, đi vào vấn đề.
【 Con gái đau làm sao bây giờ? 】
Click mở trả lời thứ nhất: 【 Chắc là khúc dạo đầu không làm tốt, lúc này cậu cần quan tâm chỗ mẫn cảm trên người cô ấy, đánh vòng nghiền nát, hơn nữa còn hôn……】
……???
Trò đùa gì đây??
Câu trả lời này là cái quỷ gì???
Chu Minh Tự hoả tốc bấm thoát, mạnh mẽ chống chọi bản thân để chịu đựng việc cạn lời và cảm giác xấu hổ khó hiểu kia, sau khi dọn sạch trí nhớ thì bắt đầu tìm một lần nữa.
【 Con gái đau bụng làm sao bây giờ? 】
Trả lời: 【 Canh long nhãn sen táo đỏ. Ngâm nở nấm tuyết, cắt bỏ gốc, ngâm sen nở ……】
Câu hỏi chỉ thiếu hai chữ, vậy mà câu trả lời có thể thiếu sót nhiều như vậy.
Cậu xoa bóp ấn đường, trong lòng cậu có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Kiều Diệc Khê nằm trên giường, trò chuyện với Thư Nhiên được một lúc thì cảm thấy mệt, xoay người vùi vào chăn, lờ mờ chìm vào giấc ngủ.
Tuy cô ngủ không sâu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, còn có một câu “cảm ơn” của Chu Minh Tự sau khi nhận thức ăn bên ngoài.
Lúc ngủ đến mơ màng, cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối không chân thật lập tức đánh thức cô, cô nhớ tới bản thân còn phải về trường học.
Chăn bị lật qua một bên, một vật khác được đưa tới trước mặt.
Chu Minh Tự: “Có ở đây không, uống nhiều canh long nhãn sen táo đỏ.”
“………………”
Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Sao cậu ……”
Chu Minh Tự mất tự nhiên dời tầm mắt: “Vừa nãy tôi muốn ăn cháo gạo kê, nên thuận tiện mua cho cậu phần này.”
Cô “ừ” một tiếng, “Vậy cháo gạo kê của cậu đâu?”
“……”
“Ăn xong vứt rồi.”
Kiều Diệc Khê uống xong canh Chu Minh Tự đưa, hai người tranh thủ thời gian quay về trường học.
Cô vận khí tốt, vừa lúc về trước khi ký túc xá đóng cổng.
Không bao lâu thì Nguyễn Âm Thư cũng về tới, chân trước chân sau đi vào ký túc xá với Kiều Diệc Khê.
Nguyễn Âm Thư vừa về tới, Kiều Diệc Khê đã cảm giác được không khí có chỗ nào đó không đúng, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào thì không thể nói được.
Mọi người trêu ghẹo Nguyễn Âm Thư, nói cô ấy vào đêm giáng sinh còn ngồi ở thư viện học trễ như vậy, nhưng gương mặt Nguyễn Âm Thư hơi ửng đỏ, nói bản thân cô không đi thư viện.
Dưới sự “nghiêm hình tra khảo” của mọi người, Nguyễn Âm Thư thừa nhận bản thân đang yêu đương qua lại.
“Trời ơi, mối tình đầu vào tuyết đầu mùa đêm giáng sinh, lãng mạn đến sắp phát khóc,” Thư Nhiên ôm ngực, “Tớ không hâm mộ, thật sự.”
Kiều Diệc Khê cảm khái: “Nhanh thật, cảm thấy lần trước cậu còn trốn tránh người ta, lần này đã yêu đương với người ta ……”
Nguyễn Âm Thư: “Trước đó là cậu ấy……”
Nói tới đây thì không nói nữa, có lẽ không biết miêu tả thế nào.
Con gái mà, luôn là sinh vật cảm xúc hóa.
Vào lúc này, Thư Nhiên ra vẻ chuyên gia vỗ vào bả vai Kiều Diệc Khê.
“Cậu biết đây là gì không? Đây là tình yêu.”
“Tình yêu tới đều rất đột nhiên, nhưng trong đột nhiên lại mang theo một tia thuận lý thành chương.”
Kiều Diệc Khê ra vẻ phụ họa gật đầu mãnh liệt, giật nhẹ vành tai Thư Nhiên, “Nhìn thoáng qua thì rất biết cách ăn nói, ai có thể nghĩ rằng cô giáo Thư Nhiên tổng cộng chưa yêu được bao nhiêu lần.”
Thư Nhiên: “Cút! Cậu không biết có chân lý gọi là bạn bè biết cách phân tích vấn đề tình cảm thường không có bạn trai sao?!!”
///
Cũng chỉ là mấy ngày trôi qua trong nhẹ nhàng với mấy lời nói chọc ghẹo cười đùa, trong danh sách nhiệm vụ của Kiều Diệc Khê lại có thêm một hạng mục.
Nghiêm khắc mà nói, thật ra thì không phải danh sách nhiệm vụ của cô có nhiều mục, mà bởi vì cuộc thi esport Chu Minh Tự tham gia cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Tuy Chu Minh Tự tham gia cuộc thi esport và cô không có liên quan gì với nhau, nhưng dù sao thì trình độ nào đó có ảnh hưởng đến thời gian cô ăn gà, hơn nữa thi đấu đến cuối cùng, bản thân cô là một người bạn cũng nên đi cổ vũ cho cậu ấy.
Nếu yêu cầu, cô cũng nên quan tâm và cổ vũ cậu một chút.
…… Tuy có lẽ Chu Minh Tự không cần việc này.
Nhưng cô vẫn phải xây dựng niềm tin trong lòng.
Quả nhiên, trước khi bắt đầu vòng loại hai ngày, Mã Kỳ Thành còn ở trong trò chơi nhắc chuyện này.
“Quy mô cuộc thi esport lần này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi ―― cậu có biết cuộc thi lần này còn được mở một tài khoản Weibo chính thức không?”
Chu Minh Tự: “Biết.”
Mã Kỳ Thành hoảng loạn: “A? Cậu sao biết? Không phải cậu không quan tâm mấy thứ này sao??”
Chu Minh Tự rũ mắt: “Cậu vừa nói.”
Mã Kỳ Thành: “…… À.”
Phó Thu ở bên kia hối thúc: “Tiếp tục đi, Weibo chính thức, sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi phát hiện! Trong đám sinh viên cũng có nhiều người chơi esport rất bá đạo! Ngày hôm qua Weibo chính thức đã đăng bài đầu tiên trên Weibo, để công bố các tuyển thủ trong vòng loại, tôi phát hiện trong đó còn có mấy người streamer có chút danh tiếng, đúng là cao thủ trong dân gian.”
Kiều Diệc Khê nhịn không được gia nhập cuộc thảo luận: “Còn có streamer tham gia sao? Trước đó có nghe Chu Minh Tự nói, tớ còn nghĩ đây là một cuộc thi không có trọng lượng, một cuộc thi cực kỳ đơn giản.”
“Không đơn giản như vậy, tài nguyên tốt như vậy, chắc chắn hấp dẫn một số nhân vật lợi hại,” Mã Kỳ Thành nói, “Các cậu biết Cô Đao không?”
Kiều Diệc Khê: “Không biết.”
“Ha, không biết cũng bình thường,” Mã Kỳ Thành, “Tôi cũng không biết.”
Phó Thu: “Vậy cậu nói làm gì??”
“Hôm qua tôi mới biết đến, bởi vì tôi đọc bình luận trong Weibo chính thức, có rất nhiều fans bình luận, bấm thích đầu tiên chính là Cô Đao, nên có đi tìm hiểu một chút, thì ra là một streamer, trên Weibo có mấy ngàn người hâm mộ, bởi vì gương mặt cũng khá thuộc dạng chọc ghẹo em gái, cho nên có khá nhiều fan trung thành.”
“Bây giờ giới esport và người hâm mộ cũng khá giống nhau, Cô Đao vừa chia sẻ bài đăng kia trên Weibo, đám fan lập tức chạy đến dưới Weibo chủ nói an phận các kiểu chờ mong đoạt giải quán quân gì đó.”
Chu Minh Tự ở phía trước bận rộn hạ gục kẻ địch, không quan tâm Mã Kỳ Thành đang nói nhảm cái gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Kiều Diệc Khê thì không giống, tuy cô đang lục soát nhà, nhưng phần lớn lực chú ý đều đặt ở bên Mã Kỳ Thành.
Mã Kỳ Thành tiếp tục nói.
“Người bấm thích thứ hai tên là Trịnh Ngữ, cũng là một streamer, danh tiếng cũng tạm.”
“Phắc! Làm tôi tức giận nhất là Tự thần chúng ta vậy mà là người thứ ba! Thứ hạng này không được! Tôi phải lập tức sắp xếp.”
Phó Thu: “Tự thần không tức giận, cậu tức mẹ cậu giận làm gì?”
“Đừng nói nhiều!” Mã Kỳ Thành vẫn bất bình, “Không phải bởi vì bây giờ có nhiều người xem phát sóng trực tiếp sao, kỹ thuật tạo ra lời nói đùa rác rưởi gì đó cũng có thể hút fans. Không phải tôi nói, nếu thật sự phải mặt đối mặt đánh nhau, đám người này còn không có một nửa lợi hại như Chu Minh Tự!!”
“Nói thật Tự thần, tôi tin cậu, đến lúc đó cậu chắc chắn nghiền nát bọn họ! Chắc chắn nổi hơn bọn họ!! Chúng tôi rửa mắt mong chờ!”
Kiều Diệc Khê lúc này cũng mở miệng: “Cậu cũng nói, người ta là streamer trong làng phát sóng trực tiếp đã từng hấp thụ ánh sáng, Chu Minh Tự chỉ là chàng trai bình thường, tớ cảm thấy phương diện danh tiếng này có thể chen vào top 3 đã rất không tệ.”
Mã Kỳ Thành: “Cậu nói gì??”
Kiều Diệc Khê: ?
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tớ, em Kiều vậy mà nói Chu Minh Tự chỉ là đứa con trai bình thường? Sao, tướng mạo ngang ngửa Cổ Thiên Lạc đúng không?” Mã Kỳ Thành mừng như điên, “Cậu ấy bình thường cái rắm, loại người có kỹ thuật này còn nói bình thường sao?”
“Nếu tớ là Chu Minh Tự, lớn lên đẹp trai còn biết chơi game giọng nói còn dễ nghe, tớ mẹ nó mỗi ngày trước khi ra cửa đều đốt pháo ăn mừng cho bản thân.”
Phó Thu: “Cho nên ông trời không hy vọng cậu sống mệt như vậy, chỉ cho cậu khuôn mặt và trình độ thao tác.”
Mã Kỳ Thành: “Cậu mẹ nó thiếu nổ đúng không? Ông đây điên rồi nhá, lúc ông đây đang phát sóng trực tiếp trong phòng còn có em gái muốn thêm WeChat!”
Phó Thu: “Sau khi thêm mới biết em gái bán hàng online?”
Mã Kỳ Thành: “Câm miệng, ranh con.”
Hai người lại bắt đầu tiết mục chọc ghẹo nhau hằng ngày, Kiều Diệc Khê dần dần không nghe bọn họ nói chuyện nữa, tự mình nhảy vào phòng nhặt đồ vật, thuận tiện nhìn thấy Chu Minh Tự cách cô rất xa.
Trong trò chơi, Chu Minh Tự cách cô hơn bốn trăm mét; trên thực tế, cậu an vị ở dốc núi bên cạnh cách cô mười mét.
Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cậu, chàng trai đeo tai nghe, đang rất nghiêm túc nhìn vào màn hình giết người, ngón tay đang bấm vào bàn phím như nước chảy mây trôi, âm thanh con chuột đều đều vang lên cùng với âm thanh lên đạn lưu loát, giống như trời sinh nên thuộc về chiến trường vậy.
Tuy không biết sau này sẽ thế nào, nhưng giờ phút này cô cảm thấy ――
Nếu cậu có thể đứng trên sân thi đấu có quy mô lớn hơn, nhất định sẽ phát ra ánh sáng không thể địch nổi, làm tất cả mọi người đều phải chú ý đến.
Cô bỗng nhiên, có chút chờ mong một ngày như vậy trong tương lai.
///
Vào ngày chủ nhật, Mã Kỳ Thành và Phó Thu lại tới tìm Chu Minh Tự chơi game, nhưng không thông báo cho Chu Minh Tự biết trước.
Hôm đó Chu Minh Tự đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ầm ầm như pháo nổ.
“Tra nam Chu Minh Tự, mở cửa cho tôi! Làm tôi bụng bự rồi bỏ chạy thì gọi là đàn ông cái gì! Anh ra đây, trả công bằng cho tôi và con tôi!!”
Quả quýt trong tay Kiều Diệc Khê bị dọa rớt xuống đất.
Chu Minh Tự: “…………”
Giọng nói bên ngoài rất ẻo lả, có thể nghe ra là con trai cố tình giả giọng hô to.
Ở chung với nhau mấy năm, cậu tất nhiên có thể nghe ra giọng nói ngu xuẩn này là của Mã Kỳ Thành.
Chu Minh Tự xách túi đồ trên bàn, đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Mã Kỳ Thành đang mềm oặt trong ngực Phó Thu, còn chưa kịp diễn kịch xong đã có một túi lớn quăng vào mặt cậu.
Chu · tra nam · Minh Tự lạnh nhạt phất tay: “Cầm tiền, dẫn theo cậu và con cậu cút.”
Mã Kỳ Thành: ??
Mã Kỳ Thành: “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một danh phận.”
“Muốn danh phận thì không có,” cậu cực kỳ lãnh đạm, “Trong phòng bếp có một con dao, cậu muốn không.”
Mã Kỳ Thành: ???
Vừa lúc, mẹ Chu đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Mã Kỳ Thành đứng bên ngoài: “A, Tiểu Mã và Phó Thu tới sao? Mau vào mau vào, dì rửa trái cây cho tụi con.”
Mã Kỳ Thành lập tức đứng bật dậy từ nền đất: “Được ạ.”
Mã Kỳ Thành và Phó Thu đi vào cửa, mẹ Chu đi rửa trái cây, lúc này Mã Kỳ Thành xách cái túi hỏi Chu Minh Tự: “Đây là gì? Bên trong là tiền thật?”
“Ừm, tiền âm phủ.”
“…………”
Thật mẹ nó tàn nhẫn.
Mã Kỳ Thành mở túi ra xem, bên trong là đồ ăn vặt của Há Cảo, cậu vốn muốn nếm thử một bịch, nhưng sau khi suy nghĩ lại, lại thả tay xuống.
“Thôi vậy, tôi sợ nó lại nhìn lén lúc tôi đi WC, không trêu nó nữa.”
Chu Minh Tự gác chân, khuỷu tay kê lên gối dựa ở bên cạnh: “Tới làm gì?”
“Thì, liên lạc cảm tình mà,” Mã Kỳ Thành cười, “Tối nay gần nhà cậu có lễ hội đèn lồng có biết không, còn rất hoành tráng, đi xem thử không?”
Chu Minh Tự: “Là trò chơi không chơi tốt hay không thể ăn bữa khuya, vì sao muốn đi ra ngoài xem đèn lồng?”
Mã Kỳ Thành nghe cậu từ chối, xoay người tìm Phó Thu an ủi: “Cậu nhìn đi, tôi biết ngay cậu ấy sẽ coi thường tôi.”
Phó Thu tiếp tục khuyên nhủ Chu Minh Tự: “Cùng đi đi? Ra ngoài giải sầu tốt hơn mỗi ngày cứ trốn trong nhà, cũng không tìm được tình yêu.”
Chu Minh Tự dù bận rộn nhưng vẫn thong thả hỏi lại: “Vì sao tôi cần đi ra ngoài tìm tình yêu?”
Phó Thu: “Được, tôi nói không lại cậu.”
Lại dời ánh mắt sang Kiều Diệc Khê: “Em Kiều, cậu có đi không?”
Kiều Diệc Khê gật đầu: “Đi chứ, sao không đi, lễ hội đèn lồng đẹp mà.”
Nói xong, cô gian xảo chớp mắt, làm như có biện pháp gì đó, quay đầu nói với Chu Minh Tự, “Nếu cậu không đi thì ở nhà chơi game đi, bốn người, dẫn bọn tớ lên điểm.”
Chu Minh Tự: ?
Lễ hội đèn lồng tuy diễn ra vào buổi tối, nhưng cũng cần đến sớm hơn để giành vé chiếm vị trí, cho nên vào lúc 4 giờ bọn họ đã chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, Kiều Diệc Khê hỏi tượng trưng Chu Minh Tự: “Cậu thật sự không đi?”
Chu Minh Tự nhìn cô vài giây, lại nhìn Mã Kỳ Thành và Phó Thu phía sau cô, đầu lưỡi quét qua phía dưới hàm răng.
“Đi chứ.”
Cô biết ngay mà.
Kiều Diệc Khê nhún vai, cười nói: “Vậy đi thôi.”
Đêm đó lễ hội đèn lồng rất hoành tráng, ngọn đèn dầu bay trên không trung, ánh đèn màu rực rỡ chiếu rọi khắp ngõ ngách những con phố.
Kiều Diệc Khê đứng giữa lối đi nhỏ, giống một hạt bụi nho nhỏ nho nhỏ trên trần gian, cô nhón chân, giơ di động lên chụp một bức ảnh.
Phần lớn người bên cạnh cũng đang chụp ảnh, muốn dùng camera ghi lại khoảng khắc đáng trân trọng này.
Mã Kỳ Thành và Phó Thu cũng không ngoại lệ.
Nhưng cả quá trình Chu Minh Tự không cầm di động, chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt nhìn sự vật.
Ngay cả Mã Kỳ Thành cũng cầu xin cậu giúp đỡ: “Tự thần Tự thần! Chụp giúp tôi một tấm!”
Kiều Diệc Khê phát hiện ra, cậu là người không thích dùng di động chụp ảnh, vì phần lớn thời gian cậu đều dựa vào ký ức thị giác của bản thân.
Vì thế cô nghiêng đầu hỏi cậu: “Vì sao cậu rất ít khi chụp ảnh?”
Mã Kỳ Thành trả lời thay cho Chu Minh Tự.
“So với việc dùng camera, cậu ấy thích dùng đôi mắt hơn, bởi vì cảm thấy như vậy mới là dụng tâm ―― cảm thụ, kéo dài hơn.”
Nói xong lại làm mặt quỷ mà chọc chọc Chu Minh Tự: “Đàn ông đều muốn kéo dài, đúng không Tự thần?”
Chu Minh Tự: “……”
Cậu không trả lời Mã Kỳ Thành, nói với Kiều Diệc Khê: “Rất hiếm khi xem lại ảnh đã chụp qua, còn không bằng cảm thụ ngay tức thời còn trực quan hơn. Trừ phi cảm thấy ký ức đáng để xem lại, tôi mới có thể rút thời gian chụp lại.”
Kiều Diệc Khê thả tay xuống: “Vậy cho tớ xem di động của cậu đi.”
Chu Minh Tự cúi đầu, nghĩ tới cái gì đó, lui về sau hai bước.
“Vì sao?”
“Tớ xem thử xem là trường hợp tuyệt mỹ thế nào, mới đáng để Tự thần của chúng ta ghi lại.” Cô chắp tay sau lưng.
Chu Minh Tự nhớ tới từng chụp lén một bức ảnh trong karaoke, không chắc lắm mà lắc đầu.
“Không có vật gì.”
Vốn dĩ không dự định muốn xem, Kiều Diệc Khê cười một cái, tiếp tục ngắm lễ hội đèn lồng.
Xem xong lễ hội đèn lồng thì đêm cũng đã khuya, Mã Kỳ Thành và Phó Thu trực tiếp bắt xe về nhà, Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự cũng lên taxi.
Sau khi bước lên taxi, Chu Minh Tự bấm vào video nào đó trên màn hình, sau đó bấm phát đoạn video, đưa cho cô.
Kiều Diệc Khê sửng sốt: “Đây là gì?”
Chu Minh Tự: “Lần trước ở biệt thự đi xem pháo điện tử.”
Cậu còn nhớ rõ, ánh mắt của cô vào lúc ấy có chút hâm mộ và chờ mong.
Cậu đặt điện thoại nằm ngang, một bó hoa ngay tức khắc bay lên cao bên trong màn hình, một hình ảnh ngược đì đùng nở rộ trong tròng mắt của Kiều Diệc Khê.
Cô mở to mắt, nghe giọng nói của cậu.
“Nghĩ rằng có lẽ cậu muốn xem.”
“Nên quay lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT