Chu Minh Tự xoay người đóng cửa lại, lúc này mới trầm giọng đáp lại cô một câu: “Chào buổi tối.”

Tuy cậu cảm thấy buổi tối này hơi ngoài dự đoán.

Cậu quay trở về phòng, lấy kê tay bàn phím quên mang theo trong ngăn kéo, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ Chu bước đến gần.

Mẹ Chu hình như đang suy tư gì: “Trở về lấy cái gì?”

“Kê tay bàn phím.”

Mẹ Chu đứng ở mép giường cậu, nhìn cậu rút đồ ngủ từ tủ quần áo, lúc này mới hỏi: “Tối nay…… Ngủ ở nhà sao?”

“Ừm.”

Cậu cảm thấy ngữ khí của mẹ Chu không đúng lắm, nói: “Không phải ngày thường luôn thúc giục con về, sao hôm nay lại có dáng vẻ không mấy tình nguyện?”

“Không phải —— chủ yếu là người nhà Diệc Khê đi công tác, con bé tới nhà mình ngủ mà, mẹ nói với con bé rằng tối nay con không về thì con bé mới chịu đến, kết quả bỗng nhiên con xông đến làm mẹ không kịp phòng bị……”

Chu Minh Tự ngừng tay, tóm lấy cái khăn lông trắng rồi nhìn qua đó, ý bảo bà tiếp tục nói.

Mẹ Chu tiếp tục ——

“Nếu không tối nay con về phòng ngủ ở ký túc xá?”

“Mẹ không có ý gì khác, chỉ sợ có thêm đứa con trai, Diệc Khê không được tự nhiên.”

Cậu hiểu rõ rồi.

Ý của mẹ Chu là, bởi vì muốn giữ Kiều Diệc Khê lại, cho nên hy vọng cậu quay về ký túc xá ngủ, tránh ở đây ảnh hưởng đến cô ấy.

Cậu cảm thấy chắc lúc bản thân làm hộ khẩu thì chỉ thuận tiện làm luôn một phần cho cậu.

Chu Minh Tự lần đầu tiên bị ghét bỏ trong đời lên tiếng.

“Ký túc xá đã đóng cửa, không vào được.”

Mẹ Chu: “Vậy nếu không thì con ra ngoài mở một phòng trong khách sạn?”

Chu Minh Tự đặt tay sau cổ, đúng thật là nhíu mày: ???

Mẹ Chu cũng cảm thấy biện pháp tạm thời này có chỗ không được, nhanh chóng lắc đầu phủ định nó: “Mẹ nói bừa, con cứ ngủ ở nhà đi, trong nhà thoải mái.”

Vắt khăn tắm màu trắng lên cổ, chàng trai gật đầu, sợi tóc đen như mực từ từ rũ xuống.

“Ừm.”

Bên trong phòng cậu có phòng tắm, thiết bị cách âm cũng không kém, chỉ là lúc tiếng nước chảy róc rách, hình như vẫn có thể nghe được tiếng cười của cô gái truyền từ phòng khách, lanh lảnh như tiếng chuông reo, còn mang theo hơi thở dạt dào.

Chắc đang chơi với Há Cảo.

Con mèo này, ngày thường đều là dáng vẻ buồn ngủ đến mức híp cả mắt, vừa đến buổi tối thì tinh thần tỉnh táo.

…… Tỉnh táo đến mức có thể vượt qua độ cao của một tầng, trộm giày cao gót và trang sức của người ta.

Cậu nhìn mặt tường lót gạch men, bỗng nhớ tới thông báo mà mình dán dưới lầu, nói ai có đồ bị mất thì có thể liên hệ cậu để lấy lại.

Kết quả đến tận bây giờ, không hề có ai gọi điện thoại cho cậu đến nhà nhận đồ mất cả.

Rốt cuộc là Há Cảo chuyên ngậm đồ người khác không cần đem về nhà, hay là…… tất cả các thứ ngậm về đều của cùng một người?

Cậu cảm giác huyệt Thái Dương hơi đau, đưa tay tắt vòi sen.

Rõ ràng là lưới chắn trong nhà trang bị đủ chắc, vì sao nó vẫn có thể xông qua lớp lớp vòng vây để tìm kiếm tự do?

Lúc vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Há Cảo đang làm ổ trong ngực Kiều Diệc Khê xem TV.

Kiều Diệc Khê đang gãi cằm của nó, con vật nhỏ thích ý híp nửa mắt lại, chân nhỏ thoải mái đặt trong lòng cô.

Chu Minh Tự đi đến ban công một chuyến, không nhìn thấy tăng thêm đồ vật xa lạ gì nữa, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.

Trộm thêm đồ gì về nữa.

Bởi vì đột nhiên có thêm một người khác phái, Kiều Diệc Khê cũng cẩn thận hơn, quần áo ngay ngắn lại chỉnh tề, hận không thể lấy cái chăn trùm kín mít mắt cá chân.



Nhìn thấy Chu Minh Tự, cô tích góp rồi bày ra một nụ cười mỉm vừa ưu nhã lại không mất đi phép lịch sự, xem như là chào hỏi.

Chàng trai nhìn cô gật đầu, lúc đi ngang qua lại nghĩ tới cái gì đó, bước chân dừng lại một lát.

“Đúng rồi, trước kia cậu có nói tôi biết phương pháp trị nước mắt, tôi bảo mẹ tôi thử xem, nước mắt của nó giảm đi không ít.”

Kiều Diệc Khê nhấc chân lên một cái: “Đúng vậy, tớ phát hiện rồi, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ tốt thôi.”

Hình như nghe thấy có người gọi mình, mẹ Chu đi về phía bọn họ, đi đến gần lại thấy Chu Minh Tự chuẩn bị về phòng.

Bà gọi Chu Minh Tự đứng lại: “Con đừng động một chút là chạy về phòng chơi game, khách người ta tới, con tiếp đãi một chút không được sao?”

Yết hầu của Chu Minh Tự trượt xuống, nhanh chóng tiếp lời, “Khách cũng muốn chơi trò chơi.”

“Con nói dối, Diệc Khê người ta còn chưa nói gì mà,” mẹ Chu chuyển hướng sang Kiều Diệc Khê, “Diệc Khê, con muốn làm gì? Không sao cả cứ việc nói, kêu nó tán dóc với con cũng được.”

Kiều Diệc Khê ôm Há Cảo đứng dậy, cười cười: “Đúng là con hơi muốn ăn gà.”

“Hai đứa các con là một đám với nhau có đúng không,” vẻ mặt của mẹ Chu hoàn toàn là biểu cảm cô thiên vị Chu Minh Tự, “Được rồi đi chơi đi, đừng chơi muộn quá, muộn chút nữa nên đi ngủ rồi.”

Cô ngoan ngoãn nghiêng đầu, “Dì cũng đi làm việc của dì đi ạ, con chỉ chơi một lát.”

Lời này nói cũng không sai, dựa vào trình độ này của cô, chơi lâu cũng chỉ mệt mỏi rã rời, dù sao thì nhiệm vụ tác chiến có độ khó cao cũng không tới lượt cô, cô chỉ là một em gái dễ thương nằm gà không có tiếng nói.

Kiều Diệc Khê đi theo Chu Minh Tự vào phòng cậu.

Trong căn phòng của cậu có một mùi hương rất đặc biệt, có lẽ là mùi hương ôn hòa ấm êm trong chính căn nhà của mình, trộn lẫn với chút hương chanh.

Cậu ở một bên mở máy tính, cô cũng tìm cái ghế ngồi xuống, cũng hỏi cậu: “Phó Thu và Mã Kỳ Thành đánh chứ?”

Cậu gật đầu, “Vừa nãy bọn họ đang gọi tôi.”

Mã Kỳ Thành và Phó Thu online chờ đợi, ba chàng trai nhanh chóng tổ đội thành công, Kiều Diệc Khê lại phát hiện phần mềm trò chơi của cô phải cập nhật, thoạt nhìn thì gói cài đặt khá nặng, có lẽ phải đợi khoảng hai mươi phút.

“Nếu không các cậu chơi một trận trước đi, bên này của tớ còn phải đợi một lát.”

“Ừm,” Chu Minh Tự nhìn cô một cái, “Chờ cậu cài xong thì chúng tôi cũng đánh gần xong.”

Rất nhanh thì Mã Kỳ Thành lại cảm thấy không đúng lắm: “Phắc, chuyện gì vậy, đã trễ thế này mà hình như em Kiều còn ở gần cậu?”

Nhưng Chu Minh Tự không để ý đến cậu ta, chỉ nhàn nhạt vạch chiến lược: “Tốc chiến tốc thắng.”

—— Cho đến khi cậu nhảy dù rơi xuống đất, cô mới hiểu được “tốc chiến tốc thắng” này có ý gì.

Chỗ cậu nhảy là nơi có nhiều người nhất, khu biệt thự nho nhỏ ẩn giấu mười mấy người, tiếng bước chân và tiếng súng lượn lờ quanh quẩn, Kiều Diệc Khê nhìn thôi cũng nổi da gà.

Nhưng từ trước đến nay cậu ấy không sợ mấy việc này, dùng một cây súng ngắn không được tốt lắm để tiêu diệt một đội trong một nốt nhạc, sau đó đổi thành 98K và AKM, từng tầng từng tầng một quét xuống dưới, nhanh gọn lẹ như tốc độ xử lý rác thải.

Cô biết cậu chơi game có thể hạ bút thành văn (*), nhưng lại không biết có thể hạ bút thành văn đến như vậy.

(*) Hạ bút thành văn nghĩa là trôi chảy.

Sau khi đánh xong chỗ này, cậu lái xe chạy đến chỗ kế tiếp, vẫn là thành phố có nhiều người, lái được một lúc đã tiếp tục đánh nhau.

Cứ như vậy, vốn dĩ nên lâu một chút mới đến trận chung kết, nhưng nhanh như vậy mà đã đến rồi.

Muốn đánh nhanh thì đi trường Tu La giết người, muốn tiết tấu chậm một chút thì giết chầm chậm.

(*) Trường Tu La chỉ chiến trường khốc liệt, đẫm máu.

Thì ra đại lão đúng là có thể khống chế thời gian trong một trận.

Kiều Diệc Khê véo vào đùi trong của mình, có chút không bình tĩnh nghĩ ngợi.

Cuối cùng chỉ còn lại một đội, đội kia rất biết cách bắn, Phó Thu và Mã Kỳ Thành bị bọn họ quét thẳng từ trên xe xuống, trong khoảng khắc Chu Minh Tự xuống xe liền kéo súng mở ống ngắm, đánh chết một người đang bò dưới đám cỏ.

Đến lúc này thì máu của cậu chỉ còn lại một nửa, nhưng phía bức tường đá còn hai người, Kiều Diệc Khê cho rằng cậu sẽ băng bó, nhưng cậu thẳng thừng vọt qua đó.

Cậu vòng qua căn phòng giải quyết tên bên trái trước, mà vào lúc này tên bên phải cũng đuổi theo, vừa lúc ở dưới có dốc núi, Chu Minh Tự thuận theo đi xuống dưới rồi đánh vòng, thanh máu cũng sắp cạn kiệt.

Người kia cũng đánh vòng theo cậu, lúc cậu bò lên phía trên thì cũng là lúc người kia nhảy từ chỗ cao xuống, theo lý mà nói thì cao đánh thấp tuyệt đối chiếm ưu thế, nhưng giây tiếp theo thì Chu Minh Tự đi khỏi chỗ đó rồi đổi ống ngắm, dường như nắm trong lòng bàn tay vị trí của kẻ địch mà liên tục quét súng qua đó, người kia chưa kịp rơi xuống đất, trực tiếp chết.



Mã Kỳ Thành hô to: “Không trung qua đời!! Đủ tàn nhẫn!!!”

Phó Thu: “Càn quét thành phố vẫn là Tự thần của tôi trâu bò.”

Kiều Diệc Khê xem trò chơi đến mức hoàn toàn ngẩn ra.

Trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ ngay cả người cô cũng không tìm ra, vậy mà Chu Minh Tự lại giải quyết ba người có ưu thế trời ban.

Qua một lúc lâu cô mới buồn bã nói: “Cậu làm tớ nhớ tới lúc xem thế giới động vật ngày hôm qua.”

Chu Minh Tự nhìn giao diện ăn gà, nhẹ nhàng “ừm?” một tiếng.

Cô từ từ kể lại: “Giống báo đốm, vừa nhanh vừa vững vàng, còn tàn nhẫn, chỉ một giây đã cắn động mạch của con mồi.”

Một đặc tính hung dữ mạnh mẽ được trời ban, là con vật hoàn toàn sống dựa trên thú tính, cho dù cách một màn hình, vẫn là khí thế làm cho người khác khiếp sợ.

“Này hình dung đúng chỗ,” Phó Thu nói, “Cảm giác bình thường mà cậu ấy cho người khác thật ra không bá đạo như vậy, nhưng vừa vào trò chơi thì thay đổi, giống như cái gì đều bị bộc phát ra bên ngoài.”

“Tương phản manh (*)?”

(*) Tương phản manh dùng để chỉ một người có hai tính cách, không phải đa nhân cách, hai tính cách này có thể thay đổi lẫn nhau trong nhiều trường hợp.

Mã Kỳ Thành nói xong lại tự phản bác mình: “A, tương phản manh không phải loại này, là loại như em Kiều nhìn thì ngầu, nhưng không nghĩ rằng chơi game lại gà mờ cẩu thả như vậy.”

Ngón tay của Kiều Diệc Khê sững lại một lúc:???

Phó Thu: “Ế, tương phản manh có thể tồn tại trên người Tự thần, có lẽ lúc chơi game thì siêu tàn nhẫn, còn đối với bạn gái thì siêu ôn nhu.”

Mã Kỳ Thành: “Vậy nếu cậu đang nói mớ, loại manh này không tồn tại đâu.”

Phó Thu gật đầu: “Nói thật thì, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

……

Hai người tám nhảm chệch khỏi kịch bản, tất nhiên không thể thiếu việc bị Chu Minh Tự mắng, sau khi hai người bị mắng xong còn không yên phận, tiếp tục hi hi ha ha mặc sức tưởng tượng —— nếu sau này Chu Minh Tự có bạn gái, sẽ như thế nào?

Hai người thậm chí còn bắt chước diễn kịch.

Mã Kỳ Thành trong vai bạn gái: “Chu Minh Tự, anh yêu em hay yêu game!”

Phó Thu trong vai Chu Minh Tự: “Bảo bối, em nói mê sảng gì đó, tất nhiên anh yêu game, sao em có thể so với game chứ?”

Mã Kỳ Thành tiếp tục sắm vai: “Chia tay!”

Phó Thu cũng rất nhập vai diễn sâu: “Quá tốt rồi, cuối cùng anh cũng có thể cống hiến thời gian của mình cho PUBG rồi.”

Khóe miệng của Chu Minh Tự kéo căng, Kiều Diệc Khê ngồi một bên cười đến mức tinh thần tỉnh táo.

Kết quả trực tiếp của sự kiện này chính là cô nằm mơ thấy Chu Minh Tự, còn có bạn gái giả thuyết của cậu ấy.

Bạn gái cậu bởi vì cậu coi trọng trò chơi mà xem nhẹ bản thân nên bùng nổ, dùng tay đấm vào bàn phím của cậu, kết quả là đấm đến mức bàn tay đổ máu.

Cô nghĩ rằng sự việc xảy ra tiếp theo chắc đau lòng lắm, kết quả mơ thấy Tiểu Chu nhíu mày, lập tức thay đổi sắc mặt, bắt lấy tay của bạn gái kéo khỏi đó ——

“Xa một chút, đừng rơi máu lên bàn phím của anh nữa.”

Sự tuyệt tình trong lời nói, trực tiếp làm cô cười đến tỉnh giấc.

Sau khi cười đến tỉnh giấc, cô bắt lấy cái chăn ngồi suy nghĩ một lúc, quyết định lén lút đi xuống thay quần áo, rồi mua bữa sáng lên đây để cảm ơn.

Dù sao đã ngủ một đêm, cổ áo của cô càng lỏng lẻo, tùy tiện nhúc nhích một cái cũng khó khăn.

Kết quả lúc cô bọc cái chăn muốn ra cửa, đi được nửa đường thì bỗng nhiên bị Há Cảo ngăn lại.

Vì thế lúc Chu Minh Tự vừa đi ra đã thấy tình cảnh như vậy, cô gái nhỏ quần áo tán loạn, kéo cái chăn đang chậm rãi trượt xuống, quần áo rũ xuống hơn một nửa, lộ ra xương quai xanh chữ “nhất” mảnh khảnh.

Có lẽ vừa mới tỉnh, da thịt của cô còn hồng hồng nhàn nhạt, xương quai xanh hãm sâu vào trong, một loại… Có chút mĩ loạn thanh thuần.

Lúc hai người mặt đối mặt nhìn nhau, có một tia kỳ diệu đang lên men trong bầu không khí.

Chu Minh Tự: “……”

Kiều Diệc Khê: “…………”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play