Sáu giờ tối, như bình thường thì Bạch Tuyết sẽ chạy ào tới, nhào vào lòng hắn: “Mẹ ơi!”
Nhưng hôm nay thì không.
Nghỉ hè, Bạch Tuyết đi du lịch cùng các bạn nhỏ. Long Cảnh sắp xếp hành lý, túi ngủ cho con thật cẩn thận, còn nhớ bỏ cả cốc nước hồng yêu thích của con vào balô. Hắn lái xe đưa Bạch Tuyết đến nơi tập trung, về mới thở phào nhẹ nhõm.
Long Cảnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ: Đoàn Sơn Nhu còn chưa tan làm.
Long Cảnh đi vào bếp, bình tĩnh nghĩ: còn chưa đến giờ nấu cơm, một tiếng nữa nấu thì Đoàn Sơn Nhu về là vừa kịp…
Đầu hắn nảy số.
Đoàn Sơn Nhu về thì trong nhà cũng chỉ có hai người họ.
Hắn như người vừa choàng tỉnh giấc, nhớ ra chuyện gì đó.
___
Lúc này, Đoàn Sơn Nhu đang ngồi cạnh bàn ăn đúng như hắn dự đoán.
Long Cảnh chống cằm. Hắn cực kỳ thích nhìn bộ dáng ngốc nghếch ăn quên trời quên đất cả Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu bình tĩnh uống canh, bát canh che cả nửa mặt cậu, vừa ăn vừa nói: “Bạch Tuyết đi leo núi hả anh?”
Dưới gầm bàn, chân Long Cảnh nhấc lên: “Đúng rồi.”
“Một tuần hả?”
“Năm, sáu ngày gì đó.” Hắn đáp.
“Thế là phải… thứ tư hoặc cuối tuần sau… Khụ, khụ…”
Đoàn Sơn Nhu sặc rồi.
Long Cảnh nghiêng người về phía trước đỡ tay cậu: “Từ từ thôi.”
Đoàn Sơn Nhu tay buông bát canh, tay buông thõng.
Gương mặt cậu đỏ bừng, nóng như bát canh trong tay, bốc hơi nghi ngút. Hàng mi run run, kéo lớp mặt nạ bình tĩnh nãy giờ xuống.
“Long Cảnh này, anh… anh cố tình đúng không? Mùi của anh… nồng quá…”
____
Đương nhiên là cố tình rồi.
Từ sau khi sinh Bạch Tuyết rất ít khi Long Cảnh động d*c vì cảm xúc như hiện tại.
Hắn và Đoàn Sơn Nhu hôn nhau tới trên giường.
Hắn ôm cổ Đoàn Sơn Nhu. Khi bị cậu ấn xuống giường, Long Cảnh vẫn còn cười đùa: “Đoàn Sơn Nhu, đúng là không tồi nhở, tận một phút đồng hồ mới phản ứng lại…”
Mồ hồi Đoàn Sơn Nhu chạy dọc sống mũi rồi nhỏ xuống. Chóp mũi dường như ửng hồng.
Long Cảnh động d*c vì xúc động luôn ảnh hưởng nhiều tới cậu.
Cậu cũng cười. Cười vì sự chậm chạp của mình. Đáng lẽ từ khi bắt gặp ánh mắt của Long Cảnh khi mở cửa cho mình cậu nên nhận ra mới phải.
Hôm nay là thời gian thuộc về hai người cha.
Nụ hôn của Đoàn Sơn Nhu dịu dàng mà ướt át, đó là cách mà cậu giành lại quyền chủ động.
Cậu m*t lưỡi Long Cảnh, răng nanh lại nhẹ nhàng vuốt v3 bở môi.
Cậu nghe thấy giọng Long Cảnh rên khe khẽ: “Ưm… ư…”
Tất cả của Long Cảnh đều nằm trong lòng bàn tay của Đoàn Sơn Nhu nhưng cậu vẫn còn đó d*c vọng muốn thăm dò đối phương vô tận. Mỗi tấc da thịt của người ấy đều làm cậu đắm say.
Bụng Long Cảnh run run. Hắn chẳng hề có lực chống cự đối với nụ hôn của Đoàn Sơn Nhu.
Hắn vặn vẹo vì bất an, đôi vú cũng vì thế mà nghiêng ngả. Bởi vì nuôi con bằng sữa nên đầu v* có vẻ sưng to, mềm mại, nhô cao lên, run rẩy: “Sơn Nhu ơi…”
Hai chân hắn cong lên, đó là bản năng muốn che dấu nơi sâu trong đã ướt đẫm.
Động tác đó đối với Đoàn Sơn Nhu chẳng khác nào sự dụ dỗ trắng trợn.
Tay Đoàn Sơn Nhu lần xuống dưới, vào giữa hai ch@n Long Cảnh, bên dưới dương v@t nóng bỏng là lối nhỏ ngọt ngào. Ngón tay cậu kéo mép quần l0"t của hắn ra, ấn xoa lỗ nhỏ đang chảy nư0"c. Hơi thở Đoàn Sơn Nhu trở nên nặng nề, nói gằn từng tiếng: “Làm sao hả Long Cảnh?”
Cậu chẳng có ý tốt gì.
Long Cảnh nức nở khe khẽ. Pheromone của hắn cọ qua chóp mũi Đoàn Sơn Nhu như muốn lên tiếng thay.
Ngón tay Đoàn Sơn Nhu lần vào vuốt v3 nơi nếp nhăn nóng rực.
Cậu đang cười, cười omega của mình quá ngốc nghếch, quá thành thực, để lộ trăm ngàn chỗ sơ hở khi bận đè nén lại cả tình d*c lẫn tình yêu.
“Long Cảnh mềm mại thế này, là vì sao nhỉ?” Cậu cầm tay Long Cảnh, hôn lên mu bàn tay.
Đầu ngón tay Long Cảnh đỏ rực, bất giác vuốt v3 cằm Đoàn Sơn Nhu. Hắn nhanh chóng mở hai chân ra.
Ngón tay vươn ra đằng sau, nơi đỏ thẫm ấy chảy dịch, nhẹ nhàng đóng mở: “Là vì anh… anh…”
Lúc này hắn chẳng còn là vị omega ăn nói hai lời kia nữa.
Long Cảnh biết mỗi câu nói của hắn lúc này đều là lời ngợi khen đối với Đoàn Sơn Nhu.
Nên hắn thản nhiên mà thừa nhận.
Thừa nhận trước khi Đoàn Sơn Nhu về đã dùng ngón tay, một, hai rồi ba ngón chơi lỗ hậu.
Thừa nhận khi ấy trong lòng hắn chỉ muốn Đoàn Sơn Nhu, thừa nhận rất muốn l@m tình cùng cậu.
Bởi vậy mà lúc này cửa sau hồng hào của Long Cảnh đang đóng mở khẩn cấp, chờ đợi người hắn yêu.
***
Bên hông hắn dần hiện rõ đấu tay của Đoàn Sơn Nhu.
Sự va chạm quá mức khiến tầng sinh môn của hắn đỏ bừng lên.
Âm thanh dính nhớp khi khoang sinh sản bị tấn công liên tục khiến gương mặt Long Cảnh cũng ửng hồng.
Kh0ái cảm mãnh liệt này là do alpha của hắn trao cho. Trong cơ thể Long Cảnh, thứ đó của Đoàn Sơn Nhu liên giã vào nơi sâu thẳm. Nơi hai người tiếp xúc nổi bọt t1nh dịch, lại sưng lên vì bị Đoàn Sơn Nhu ma sát.
Hắn bất giác cắn môi: đây à chuyện hắn luôn khao khát khi Bạch Tuyết vẫn còn ở nhà.
Đoàn Sơn Nhu cúi người hôn Long Cảnh.
Giọng cậu vang lên bên tai hắn, nói những lời yêu đương ngọt ngào chẳng thể chối từ.
“Cho em ngửi một chút thôi, được không Long Cảnh?”
Khi Đoàn Sơn Nhu l@m tình dẻo dai hơn lúc bình thường nhiều, nên nói là làm, cậu ôm Long Cảnh, xoay người cho hắn nằm sấp lên trên ngực.
Cậu luôn có biện pháp khiến người này nghe lời.
***
Tiếng nức nở đứt quãng theo nhịp va chạm vang lên cạnh tai Đoàn Sơn Nhu, quẩn quanh nơi cổ họng Long Cảnh, cao vút dần theo tiết tấu của cậu.
“A… Sơn Nhu…”
Vì vậy mà Đoàn Sơn Nhu nghiêng mặt hôn lên vành tai Long Cảnh và khuôn miệng trào nước bọt vì quá sung sướng.
“Đừng… Đừng mạnh như thế… A!”
Đoàn Sơn Nhu tách mông Long Cảnh ra, ngón tay chạm lên nơi gia0 hợp dính đầy bọt do t1nh dịch và những thể dịch khác tạo thành.
Trán Đoàn Sơn Nhu dính một lớp mồ hôi mỏng. Răng nanh của cậu lộ ra, nhay cắn vành tai Long Cảnh: “Thật ư? Long Cảnh muốn đừng ư?
Long Cảnh chống tay xuống, vai lưng của hắn run lẩy bẩy.
Miệng của hắn lại nói lời sai. Đoàn Sơn Nhu phát hiện rồi.
Nên khi Long Cảnh đang thở d0"c, hắn ngẩng đầu hôn lên chóp mũi ướt át của cậu.
Phải nói ra.
Phải nói cho alpha của mình rằng khi t1nh dịch bắn vào sâu bên trong có cảm giác thế nào.
“Anh… anh sợ… Sơn Nhu… Sư0"ng lắm! Sơn Nhu làm anh… sư0"ng…”
Đoàn Sơn Nhu thu"c mạnh vào.
Cậu không nhịn nữa.
Dưới sự dụ dỗ của pheromone của Long Cảnh, cậu giải phóng một lượng lớn pheromone của mình, bao vây lấy hương nhài của Long Cảnh trong lòng. Đó là bản năng của alpha, chỉ để bày tỏ với omega rằng:
Anh hoàn toàn thuộc về em rồi.
***
Đây là buổi tối đầu tiên Bạch Tuyết không ở nhà.
Tối ấy Long Cảnh gần như mất ngủ.
Ba giờ sáng, alpha của hắn phấn chấn tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi nhét hắn vào ổ chăn, vui vẻ hỏi: “Long Cảnh mệt quá hả anh?”
Ba giờ rưỡi sáng, Đoàn Sơn Nhu ôm hắn vào lòng, ngủ mất. Long Cảnh cảm nhận được Đoàn Sơn Nhu nói mớ, hình như mơ thấy hắn, giọng có vẻ tủi thân lắm.
Bốn giờ sáng, quần đùi Đoàn Sơn Nhu dựng lều, đè lên người Long Cảnh. Cuối cùng hắn cũng nghe rõ Đoàn Sơn Nhu mớ cái gì: “Long Cảnh ơi… thêm một hiệp được…”
Mặt Long Cảnh đỏ dần, trong lòng bắt đầu nhớ đến em bé Bạch Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT