Cả khuôn mặt Mạc Thiên Hằng đều đen lại, bàn tay to gắt gao nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt lạnh lại lạnh.

-“Tiêu nhi......”

Giọng nam nhân khàn khàn, nhưng lại dễ nghe đến cực hạn.

Diệp Tiêu ý loạn tình mê nhìn anh, ngay sau đó, cánh môi mỏng căng mọng liền hôn lên môi anh.

Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, tiểu yêu tinh cối xay này......!
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, sợ chính mình không khống chế được lực đạo trên tay, mà thương tổn nàng.

-“Ô --” âm thanh tiểu nữ nhân mềm yếu nhu nhu, dễ nghe đến cực điểm, tay nhỏ bé lung tung nắm lấy cổ áo Mạc Thiên Hằng.

Mạc Thiên Hằng liễm lại liễm mâu sắc, cuối cùng nhẹ nhàng mà đẩy cô ra, hướng về tài xế lái xe phía trước mở miệng,

-“Đi khách sạn gần nhất!”

Trên cổ anh đã tuôn ra gân xanh, hai mắt đỏ đậm, nghiễm nhiên một bộ dáng thống khổ.

Diệp Tiêu lệch qua trong lòng anh, có vẻ có chút mỏi mệt, vừa vặn một luồng nhiệt khô nóng cuồn cuộn không ngừng mà dâng lên làm cho cô khó có thể nhận thức.

Thật lâu sau, xe rốt cục vững vàng trực tiếp đậu ở cửa khách sạn Nhuệ Vũ.

Mạc Thiên Hằng đỡ cô vội vàng đi vào trong khách sạn, ai biết, vừa qua khỏi tiền thính, có một bể bơi bên ngoài phía trước khách sạn, Diệp Tiêu triệt để không khống chế được.

-“Nóng quá......!Em nóng quá......”

Cô khó chịu hừ hừ, thừa dịp Mạc Thiên Hằng không chú ý, liền nhảy vào bên trong bể bơi.

Mạc Thiên Hằng mạnh ngẩn ra, ánh mắt khó coi nói không nên lời.

Nhưng anh căn bản không kịp bắt lấy cô, chỉ nghe ‘bùm bùm’, Diệp Tiêu đã nhảy vào trong hồ.

-“Đáng chết!”

Mạc Thiên Hằng từ trong miệng phát ra một tiếng, không khỏi phân trần đi đến bờ hồ cởi áo khoác tây trang, cô mặc lễ phục, cho dù biết bơi, cũng là phí công.

Nhảy vào trong nước, Diệp Tiêu thanh tỉnh không ít, nhưng là lễ phục ướt đẫm lại làm cô khó có thể hoạt động, thế này cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

Đúng lúc này, một cánh tay hữu lực gắt gao ôm lấy cô.

Đầu tiên Diệp Tiêu ngẩn ra, lập tức, ở trong ao gian nan mở mắt, sườn mặt anh tuấn của Mạc Thiên Hằng giờ này khắc này gần trong gang tấc.

Rất nhanh, anh liền ôm cô nổi lên mặt nước.

-“Dễ chịu?”

Anh híp mắt, nước trong bể bơi đối với anh người cao 1m8 mấy mà nói không tính là sâu, vừa đúng chỉ đến cổ anh, nước chảy dọc theo hầu kết, mê người nói không nên lời.

Diệp Tiêu nho nhỏ nhấp nhấp môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn anh nhiều thêm vài phần lương ý, lệch qua trong lòng Mạc Thiên Hằng, hít vào từng ngụm từng ngụm khí.

-“Vẫn là......!Khó chịu......”

Nàng quật cường mím môi đỏ mọng, mâu quang có vẻ có chút tự do, ngẫu hứng quàng cánh tay lên cổ Mạc Thiên Hằng.

-“Đi về trước đi......”

Anh nhẹ giọng, dứt khoát ôm cô lên bờ.

Diệp Tiêu thật vất vả mới thanh tỉnh một chút, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, khó được nhu thuận, tùy ý Mạc Thiên Hằng ôm, nhưng mà, hiệu quả của nước lạnh cũng không rõ ràng, chờ thời điểm Mạc Thiên Hằng ôm cô đi đến cửa xép của một phòng xa hoa, ý thức của tiểu nữ nhân trong lòng lại bắt đầu trở lại mơ hồ.

Lực chú ý của Mạc Thiên Hằng không ở trên người cô, thẳng đến thời điểm cằm của Diệp Tiêu thân mật ở trên cổ anh cọ cọ không dứt, anh mới giựt mình cảm thấy tình huống không ổn.

Chỉ thấy bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đã phiếm trắng hồng, những sợi tóc bị ướt gắt gao dán tại trên má, hiện ra vài phần hỗn độn, nhưng lại đẹp không gì sánh nổi.

-“Mạc Thiên Hằng......!Thiên hằng......”

Môi mỏng của Diệp Tiêu hơi hơi mở ra, thật cẩn thận gọi tên của anh.

Giọng nói ôn nhu yếu đuối làm cho nam nhân mạnh ngẩn ra, anh lấy lại bình tĩnh nhìn cô, lần đầu tiên, có người kêu tên của anh nghe hay đến cực hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play