Tư Đồ Dương xoa xoa tay, bước lên phía trước vài bước: "Anh hai, anh nghe rồi đó, tất cả là lỗi của Tiểu Hữu, thật sự không liên quan đến em.
Em vô tội, cực kỳ vô tội."
"Ô, thế à?"
"Đương nhiên ạ!" Tư Đồ Dương vội vàng gật đầu.
"Em có thể từ chối nhận lúc cậu ta đưa đồ cho em, hoặc nhận xong thì vứt đi.
Nhưng em không chỉ bỏ thuốc vào rượu mà còn định cho bạn học nữ kia uống!"
Tư Đồ Duệ vẫn nhớ trong phòng có một cô gái trông giống học sinh ngồi đó.
Anh không tin Tư Đồ Dương bỏ thuốc vào rượu rồi tự uống, nên chắc chắn là cậu ta định cho cô gái kia uống rồi.
"À thì là.." Tư Đồ Dương không biết nên nói thế nào, vì hôm ấy cậu ta thật sự định làm thế, nhưng cậu ta không biết đó là thuốc kíƈɦ ɖụƈ.
Tư Đô Dương cảm thấy mình bị oan, dù sao đều là lỗi của Khương Thừa Hữu.
"Em quen ai, thậm chí em lên giường với ai, anh cũng không quan tâm, chỉ cần đối phương đồng ý là được.
Hơn nữa lúc trước anh đã nói những thứ không nên chạm vào thì tuyệt đối dừng động vào, còn nhớ chứ?"
"Nhớ ạ." Tư Đồ Dương có vẻ hơi giận.
"Được rồi, anh sẽ không truy cứu chuyện này, không cần phải lo sẽ bị đánh.
Cứ thoải mái về nhà đi."
Tư Đồ Dương chưa kịp mừng đã nghe Tư Đồ Duệ nổi một cầu vô tình: "Nhưng..."
Cậu ta đột nhiên thấy chẳng lành...
"Lần thi cuối kỳ này phải qua hết các môn, nếu không thì đến Kim Dương với anh."
Tư Đồ Dương cảm thấy như sét đánh ngang tại: "Anh hai, anh hai.." Cậu ta cảm thấy anh không thể đối xử với em trai như thế được, chuyện này quá khó, cậu ta không làm được!
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ Duệ, cậu ta chỉ dám bĩu môi, khóc không ra nước mắt, trông cực kỳ ấm ức.
"Sao ha? Có ý kiến à?"
"Không, không ạ." Cậu ta nào dám có ý kiến.
"Vậy thì đi lên đi!"
"Tạm biệt anh hai ạ!"
Tư Đồ Dương chán nản bước đi, làu bàu liên tục: "Còn nói là không truy cứu, lừa người, đúng là quỷ hẹp hòi, sao có thể đối xử với mình như vậy chứ, hu hu hu..."
Đỗ Ninh Hạo đợi Tư Đồ Dương đi xa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên, nhưng nhớ đến Tư Đồ Duệ còn đang ngồi sau lưng, anh ta vội vàng cố gắng nín cười.
Anh ta đã bảo rồi, cậu Ba chỉ có thể cụp đuôi nghe lời trước mặt đại ca thôi.
Tư Đồ Duệ nhìn anh ta, chỉ nói một câu ngắn gọn: "Về thôi!"
Xe quay đầu rồi chầm chậm chạy về phía trước.
Lúc đó đã gần hai giờ chiều, sinh viên đều đang trong giờ học, chỉ có kẻ lạc loài như Tư Đồ Dương mới chọn giờ này để đi ăn cơm.
Đỗ Ninh Hạo thấy có người đi trên đường, vì an toàn nên anh ta lái xe cực kỳ chậm.
Tư Đồ Duệ nhìn ra bên ngoài, nhìn chằm chằm phía sau bóng cây, đột nhiên có một hình bóng mảnh khảnh xuất hiện ngay trong tầm mắt khiến anh mất hồn trong giây lát.
Người đó rất gầy, dưới lớp áo sơ mi trắng còn thấy được xương nhô lên.
Thật ra cách ăn mặc của nam sinh viên cũng chẳng hề đặc biệt, bởi vì ở phía trước và sau lưng cậu cũng có người mặc áo sơ mi trắng.
Ban đầu Tư Đồ Duệ cũng không để ý, anh chỉ lười di chuyển tầm mắt, thế là hình bóng của người nọ lại xuất hiện trong tầm mắt anh.
Nhìn thêm vài lần, anh lập tức nhìn ra điều không bình thường.
Người bình thường đều bước rất nhanh, nhưng người đó thì khác, cậu bước đi có vẻ rất cẩn thận, thậm chí có về còn không dám bước.
Sau đó Tư Đồ Duệ nhìn thấy tay cậu giống như muốn vươn sau, nhưng vừa định vươn thì lại nghĩ đến điều gì đó, cậu lập tức ra thả tay xuống.
Thậm chí cậu còn ngẩng đầu, lấm la lấm lét nhìn xung quanh đầy cảnh giác.
Đôi mắt tinh tường của Tư Đồ Duệ hơi nheo lại, dường như anh ngửi thấy mùi của đồng loại.