Shh- Đau!" An Mộ Thân nhíu mày, khàn giong la lên.
Khương Vũ vội vàng thả người xuống: "Đau? Cậu đau chỗ nào? Đau đầu hả?" Nhưng cậu ta vừa thả ra thì An Mộ Thần đã nhíu chặt mày.
"Bỏ, bỏ tôi ra, nhanh..."
Khương Vũ nghe thế thì vội thả người ra, sau khi thấy An Mộ Thần lại nằm sấp xuống giường lần nữa, lúc này lại hỏi: "An Mộ Thần, cậu sốt rồi đấy, tôi đưa cậu đi khám nhé!"
"Không cần, cậu giúp tôi mua thuốc hạ sốt là được." An Mộ Thần từ chối ngay lập tức, dấu vết trên người vẫn chưa tan đi, bị phát hiện ra thì cậu không biết phải làm sao.

Chỉ nghĩ đến ánh mắt khác thường của người khác thôi là cậu đã không thể chịu đựng nổi rồi.
"Không được, cậu đã sốt thế này rồi, sao có thể uống thuốc linh tinh được chứ? Cứ đi khám thì hơn." Bình thường
Khương Vũ rất thân với An Mộ Thần, cho nên thấy cậu thế này, cậu ta thật sự rất sốt ruột.
An Mộ Thần nghe xong vẫn lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Khương Vũ thấy cậu cố chấp như vậy thì lập tức quýnh lên: "Có phải cậu lo chuyện tiền bạc không? Không sao, tôi có, tôi trả trước giúp cậu, khi nào cậu có tiền rồi thì trả lại cho tôi cũng được."
Mọi người đều biết hoàn cảnh gia đình An Mộ Thần, Khương Vũ càng rõ ràng hơn, công việc ở Ngân Tứ là do cậu ta giới thiệu giúp, có điều cậu ta không ngờ hành động mang ý tốt của mình lại hoàn toàn thay đổi cuộc đời của An Mộ Thần.

"Không phải thế..." An Mộ Thần hơi sốt ruột, đến nỗi không biết nên giải thích thế nào mới được: "Khương Vũ, cậu cứ mua thuốc hạ sốt giúp tôi đi, tôi khó chịu lắm, thật sự rất khó chịu, xin cậu đấy."
Nhìn An Mộ Thần có vẻ rất mềm mỏng nhưng lại không dễ nhờ vả người khác, có lẽ là do cảm giác tự ti nên cậu cứ quật cường như vậy.

Kể cả là Khương Vũ có quan hệ tốt nhất với cậu, thậm chí hoàn cảnh gia đình của cậu ta cũng khá tốt, nhưng An Mộ Thân cũng không bao giờ nhờ vả chuyện gì.

Vậy nên bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vô cùng khó coi của cậu, Khương Vũ đã chịu thỏa hiệp.
"Vậy được rồi, bây giờ tôi đi mua thuốc cho cậu.

Lâm Hâm, cậu cho cậu ấy uống nước đi."
"Được rồi, cậu đi mau đi!"
Sau khi An Mộ Thần uống thuốc Khương Vũ mua về thì lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Khương Vũ thấy cậu như vậy bèn giúp cậu xin nghỉ ba ngày.

Ba ngày sau đó cậu vẫn nằm trên giường yếu ớt như thế, đến giờ ăn cơm, cậu cũng chỉ nhờ Khương Vũ mua cháo giúp.

Mặc dù cậu không nhìn thấy được vết thương phía sau nhưng cũng có thể cảm nhận được vết rách khá nghiêm trọng, việc đi vệ sinh cũng hơi khó khăn, lúc đói cậu cũng chỉ dám ăn cháo loãng.
Khương Vũ tưởng là cậu bị ốm, không muốn ăn nên cũng không nghi ngờ gì.
Thuốc mà Khương Vũ mua chắc chắn là loại tốt, nhưng nguyên nhân sốt của An Mộ Thần là do vết rách phía sau
bị viêm, chỉ uống thuốc hạ sốt mà không bôi thuốc thì khó mà hồi phục nhanh được.
Nằm mấy ngày liên tục mà An Mộ Thần vẫn yếu ớt đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Khương Vũ thấy cậu gầy đi rõ ràng thì lo lắng: “An Mộ Thần, thuốc không có tác dụng gì cả.

Có lẽ cậu phải đi bệnh viện khám đi, cứ tiếp tục thế này, bị sốt đến mức ngơ ngẩn luôn thì phải làm sao?"
An Mộ Thần cũng tự thấy lo cho mình, cậu đã xin nghỉ ba ngày rồi nhưng vẫn không hề đỡ hơn.

Cứ tiếp tục nhứ vậy thì có lẽ cậu sẽ phải nghỉ rất nhiều tiết, nhưng cậu cũng không thể nhờ Khương Vũ mua thuốc tiêu viêm cho mình được!
Nếu Khương Vũ hỏi chẳng lẽ cậu phải nói cho cậu ta biết sao? Cậu không thể nói cho người thứ ba biết chuyện này mà cậu gặp phải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play