Tu Đồ Duệ lại gọi một cuộc điện thoại, bảo Đỗ Ninh Hạo đưa một bộ quần áo sạch sẽ đến cho anh.
Khi Đỗ Ninh Hạo đưa quần áo đến thì Tư Đồ Duệ vừa mới tắm xong.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị cài cúc áo sơ mi trắng, đột nhiên chú ý đến ga giường vẫn chưa được dọn dẹp.
Đôi mắt đen láy khế híp lại, anh gọi Đỗ Ninh Hạo đang chuẩn bị đi xuống tầng: "Cậu đi gọi quản lý Trần đến đây."
Một lúc sau quản lý Trần đã đi lên, run cầm cập đứng trước mặt anh.
Lúc này quản lý Trần cảm thấy sau lưng mình đang không ngừng toát mò hôi lạnh, anh ta cũng không biết vì sao cậu hai Tư Đồ lại gọi anh ta lên đây, chẳng lẽ bởi vì hôm qua anh ta không cẩn thận nhìn thấy chuyện không nên nhìn sao?
Quản lý Trần thấp thỏm, còn Tư Đồ Duệ vẫn rất bình tĩnh, anh ngồi trước bàn ăn, thưởng thức bữa sáng mà nhân viên phục vụ vừa mang tới.
Anh không nói lời nào, quản lý Trần cũng không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, trong lòng cầu xin, mong rằng cậu hai ăn no rồi thì tâm trạng sẽ tốt hơn.
Khi Tư Đồ Duệ ăn được kha khá mới ngẩng đầu nhìn về phía quản lý Trần.
"Có phải nhân viên phục vụ trong Ngân Tứ đều có nhiệm vụ riêng không?" Tư Đồ Duệ hỏi.
Quản lý Trần hơi kinh ngạc, anh ta không ngờ Tư Đồ Duệ lại hỏi như vậy, thế nhưng anh ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi người trả lời: "Đúng vậy, mỗi nhân viên phục vụ phụ trách mảng nào đều được sắp xếp kỹ càng nhưng một thời gian vẫn được xin phép thay đổi vị trí, nếu không quá đáng thì hầu hết đều được đồng ý."
Tư Đồ Duệ nghe xong thì không nói gì ngay, anh cầm lấy dao dĩa vô thức đảo bữa sáng con chưa ăn xong vài lần.
"Có mấy người phụ trách tầng năm?"
"Hả?" Quản lý Trần vô thức thốt lên, sau khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tư Đồ Duệ thì cúi đầu ngay lập tức, anh ta thầm tính toán ở trong lòng, sau đó nói ra một con số an toàn: "Khoảng mười người.
Thưa cậu hai, cậu có yêu cầu gì không?"
"Gọi hết những người đó đến đây, nhanh lên."
Tư Đồ Duệ ra lệnh, mặc dù quản lý Trần rất muốn hỏi lý do nhưng vừa nghĩ đến tính tình của cậu hai thì cố nhịn, lập tức đi gọi người đến.
Mười lăm phút sau, quản lý Trần dẫn theo mười nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, có vài người còn mơ mơ màng màng giống như vừa mới bị lôi dậy.
Đúng vậy thật, họ có hai ca làm, những người làm ca đêm trưóc đó còn chưa tan làm được bao lâu đã bị lôi dậy từ trong ổ chăn ấm áp, hơn nữa còn không có thời gian chuẩn bị tinh thần, nếu Ngân Tứ không có ký túc xá thì không thể gọi hết tất cả trong mười lăm phút được.
Trong số những người này có cả Chu Minh.
Lúc này cậu ta liên tục ngáp, trong lòng không ngừng mắng nhiếc, đã tan làm rồi mà còn gọi cậu ta đến đây.
Nhưng cậu ta cũng biết những vị khách có thể vào Ngân Tứ không đơn giản, huống hồ còn là cậu chủ nhà họ Tư Đồ, dù cậu ta có mười lá gan cũng không dám đụng đến, vì vậy trong lòng có buồn bực đến mức nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.
Mười mấy người xếp hàng ngay ngắn, Tư Đồ Duệ đứng ở trước mặt bọn họ, sau đó nhìn từng người một.
Nếu anh không nhớ lầm, chắc hẳn người bị anh lôi lên giuờng vào đêm qua là nhân viên phục vụ ở đây.
Anh hơi bất ngờ, người kia không nói lời nào, nhân lúc anh chưa tỉnh rượu đã lén lút chạy đi rồi.
Nhưng anh chưa đồng ý đã dám chạy mất như vậy thì thể nào anh cũng phải tìm được để hỏi han xem sao.
Còn những chuyện khác thì chờ đến khi anh tìm được người rồi tính tiếp.