Linh Nhi đứng trên sân khấu với vẻ mặt không mấy vui vẻ, bên cạnh là một người có vẻ đang rất đau khổ. Linh Nhi đã dùng mọi cách để tra tấn tên này, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Làm gì cũng thấy khó chịu, cô bây giờ chỉ muốn nhảy vào ôm chầm lấy Lâm Thần mà thôi. Chỉ có anh ấy mới giúp cô vui vẻ. Nhưng điều đáng buồn là anh ấy bây giờ không có ở đây.
Nhìn tên Dương Thiên người không ra người, ở trên người chỉ có vết máu, điều này làm Linh Nhi cảm thấy chướng mắt, cô đi đến chỗ hắn sút hắn một cái làm hắn bay xa vài mét, mặt lạnh lùng từ từ rời đi trong sự khiếp sợ của mọi người.
Chứng kiến thủ đoạn của Linh Nhi, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, mọi người ở đây đều thề với chính mình “Không nên chọc vào nhân vật này”. Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ tỏ vẻ như vậy mà thôi, nhất là khi người bị tra tấn lại là tên Dương Thiên có địa vị rất cao, nhưng đối mặt với lửa giận của tiểu thư Linh Nhi thì cũng chỉ là bao cát cho người ta đấm mà thôi. Nam sinh cũng không tưởng tượng được rằng một cô gái cực kỳ xinh đẹp, khí chất mê hoặc lòng người đã làm đốn tim mọi nam sinh ở đây lại có một mặt “đáng sợ” như vậy. Nhưng chính vì điều này lại là một điểm lôi cuốn rất nhiều nam sinh, Linh Nhi trong mắt họ giống như “Băng sơn mỹ nữ”.
Linh Nhi rời đi, thư ký đứng trên sân khấu nói với toàn bộ khách của tiệc:
-Cảm ơn mọi người đã tham gia, tôi thay mặt cô chủ kính mong mọi người có thể giữ bí mật chuyện này. Cảm ơn mọi người
Mọi người đều ngỏ vẻ đồng ý, lúc này nữ thư ký mới mỉm cười nói:
- Để cảm ơn các bạn tham gia buổi tiệc này, chúng tôi có một món quà gửi tặng các bạn.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ Linh Nhi lại “tốt bụng’ như vậy. Những món quà của Linh Nhi gửi đều rất đẹp mắt, có thể là một chiếc đồng hồ đeo tay, một con gấu bông xinh xinh... Nhưng chính vì điều này lại làm cho mọi người càng kính phục Linh Nhi mà hơn.
Nữ thư ký mỉm cười ở trên thì cảm thấy thán phục trước sự tài tình của cô chủ nhà mình. Cách này vừa xóa bỏ ác ý bởi việc của Dương Thiên mà còn làm cho mọi người càng ngày càng kính phục cô ấy hơn. Nữ thư ký cảm thấy Linh Nhi rất biết chơi đòn tâm lý, thật là đáng sợ.
Ở một bên khác, Thanh Tuyết đang nghĩ xem cách để níu kéo Lâm Thần, một điều mà cô cảm thấy khó khăn nhất trong cuộc đời của cô đã xảy ra. Lúc từ nhỏ, cô chỉ cần dùng tiền là có thể sai khiến bất kỳ ai, điều này làm cô càng cao ngạo và khó chiều hơn. Cô lúc đó nghĩ rằng là mọi người sẽ vì tiền mà làm tất cả, nhưng Lâm Thần đã đập tan định kiến của cô từ trước đến giờ. Cô từ đoạn hội thoại của Linh Nhi là biết Linh Nhi cực kỳ thích Lâm Thần, cô còn cảm nhận được Linh Nhi còn yêu Lâm Thần cuồng nhiệt đến mức kinh người, mà Linh Nhi tài sản giàu như nào thì đến cô cũng cảm thấy mơ hồ. Cô chỉ biết mọi nhãn hàng nổi tiếng nhất, kể cả những món trang sức mà cô dùng cũng có sự góp mặt của công ty thuộc quyền sở hữu của Linh Nhi. Với một con người sở hữu cả về ngoại hình và kinh tế vượt trội như vậy nhưng cũng không thể công phá được Lâm Thần là Thanh Tuyết biết Lâm Thần không phải con người ham tiền tài và háo sắc. Cộng thêm việc cô dụ hoặc Lâm Thần không thành công khiến cô càng cảm thấy bất lực.
Thanh Tuyết vò đầu nhưng không nghĩ ra kế gì hay hết, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc con trai đối phó khó như vậy. Nhưng nếu cô không nhanh tay thì chắc chắn anh ấy sẽ chạy mất. Mà với một người có sức hút kinh khủng như Lâm Thần, cô rất sợ anh ấy sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Thanh Tuyết lấy điện thoại gọi cho ông của mình. Sau một lúc thì ở đầu bên kia trả lời :
- Cháu của ta lại gọi cho ta cái gì đây? Hay là không chịu được người đó nữa. Ta sắp trở về đến nơi rồi?
Ông của Thanh Tuyết cứ tưởng là Thanh Tuyết không chịu nổi Lâm Thần nữa nên mới gọi. Với con mắt tinh tường của mình, ông dám chắc Lâm Thần là một con người rất có bản lĩnh, nhưng nếu cháu của mình không thích thì ông cũng sẽ không ép. Chính vì vậy nên ông mới trả lời câu hỏi này.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của ông, Thanh Tuyết rụt rè trả lời:
-Ông đừng nói thế, cháu bây giờ chỉ muốn anh ấy ở lại lâu hơn mà thôi. Ông có cách nào không ạ?
Ông của Thanh Tuyết cứ tưởng tai mình nghe nhầm, ông hỏi lại :
- Cháu bảo gì cơ? Ta không nghe rõ???
Thanh Tuyết đỏ mặt. Câu nói vừa nãy cô phải lấy hết dũng khí để nói, vậy mà ông cô bắt cô nói lại. Thanh Tuyết nói một cách hơi ngắt quãng:
- Anh ấy là một người tốt, cháu muốn anh ấy làm cho nhà mình nhiều hơn.
Một điệu cười từ bên kia vọng lại. Thanh Tuyết xấu hổ lấy gối úp lấy mặt.
Ông Thanh Tuyết nghe vậy thì cảm thấy rất hài hước. Ông cười lên một trận, không thể ngờ được là có một ngày cháu của mình lại chấp nhận một cậu nam sinh, điều này lại càng làm ông có ánh nhìn tốt về Lâm Thần hơn. Đúng là một cậu thanh niên tài ba.
Thanh Tuyết sau khi hết nghe thấy tiếng cười của ông mình, cô giận dỗi nói:
-Hừ, ông không thương cháu, cháu bắt đền ông!!!
Đầu bên kia nói lại với giọng điệu hối lỗi:
-Ông biết sai rồi! Nhưng cháu à, cậu thanh niên đó không phải ông nói là cậu ấy làm. Cháu có biết muốn để cho cậu ấy làm người hầu thì ông phải cứu cậu ấy một mạng đó.
Nghe điều này, Thanh Tuyết khiếp sợ nói:
- Thật vậy ông!
-Thật chứ sao? Cậu ấy bị truy bắt nhưng bị thương, may là được ông cứu nên cậu ấy mới chấp nhận làm cho mình. Chứ cháu cứ nghĩ là cậu ấy tự đến mình làm á. Vậy nên ông mới ban đặc quyền cho cậu ấy để cậu ấy dễ chăm sóc cháu.
Nghe đến vậy, Thanh Tuyết mới nhận ra được cái sai của mình. Không phải là anh ấy tự đến làm, mà là anh ấy bất đắc dĩ phải làm. Cô bây giờ mới nhận ra được nguy cơ rất lớn. Cô tò mò hỏi một chút:
-Ông có biết người truy đuổi anh ấy lúc đó là ai không ạ?
Ông của Thanh Tuyết nghe được câu này cũng cảm thấy cháu gái của mình hôm nay có chút lạ. Thông thường thì mấy chuyện như vậy thì cháu cảu mình sẽ không quan tâm. Nhưng ông vẫn trả lời :
- Nếu ông đoán không nhầm thì người truy đuổi là người của Linh Nhi.
Nghe câu trả lời như vậy, Thanh Tuyết rùng mình. Nghĩa là anh Lâm Thần đã bị Linh Nhi truy bắt từ lâu, điều này thuộc ngoài phạm vi của Thanh Tuyết. Một người con gái đi truy bắt một cậu con trai, thực sự Linh Nhi phải “thèm” Lâm Thần đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Một lúc sau, Thanh Tuyết gấp gáp nói:
- Vậy ông không có cách nào để giữ anh ấy ở lại ạ?
Ông Thanh Tuyết thở dài một hơi, nói:
-Ông cũng không biết có cách nào không, cậu con trai đó không hề mê tiền bạc, cũng chằng thèm quyền lực. Cháu cũng biết Linh Nhi quyền thế tiền bạc lớn như vậy mà cậu ấy còn không quan tâm. Mà khoan? Tại sao cháu lại muốn cậu ấy ở lại ??? Không lẽ....
Thanh Tuyết càng đỏ mặt. Cô không ngờ ông của cô lại nói ra câu xấu hổ này. Nhưng cô vẫn xấu hổ run rẩy nói:
-Đúng.... đúng vậy.....
P/S: Trời miền bắc nóng như cái lò còn mất điện, sát thương x2 .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT