Đọc từng dòng chữ mà tình báo gửi đến, cô nhíu mày sâu hơn. Tất cả gia tộc đang truy tìm tung tích của một thiếu niên, thậm chí còn kinh động đến cả chính quyền.
Điều buồn cười hơn nữa là có rất nhiều cô gái đang ngày đêm tìm chàng trai đó. Nhìn qua là biết tên đó rất cặn bã, không biết đã lừa được bao nhiêu nữ sinh.
Tất nhiên, cái tên “Lâm Thần” xuất hiện ngay tiêu đề. Cô mặc dù không tin đó là cậu chủ, dù sao thì cậu chủ đâu có lý do gì mà chọn cách không để ý tới cô chủ để đi theo đám nữ nhân yếu kém đó chứ. So về nhan sắc, cô tin chắc cô chủ của mình có thể danh xưng hạng nhất.
Tuy nhiên, vì đề phòng trường hợp vạn nhất, cô vẫn cử thêm mười đội trinh sát đặc nhiệm để tra xét. Cô cũng muốn biết mặt của cậu ta có giống như tên cậu chủ không?
Làm xong mọi chuyện, cô mới vội vã lên xe, hiện tại công việc của cô rất rất nhiều, nhất là khi chỉ còn thời hạn một tháng.
Không cần cô chủ chỉ bảo, với niềm tôn trọng của bản thân dành cho cậu chủ, cô cũng muốn cống hiến hết sức lực của mình. Chỉ mới tỉnh dậy, nhìn thấy cô chủ đã thay đổi long trời lở đất như thế, cô lại càng cao hứng. Thậm chí cô còn nhìn thấy cô chủ đích thân gọi điện cho cha mẹ, một điều mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Nếu như hai người chung sống, sinh một cậu bé thì không biết cô chủ sẽ thay đổi như thế nào nữa.
Còn về phía Linh Nhi, cô lúc này đang từ từ nhìn xem toàn bộ camera tại bệnh viện, bên cạnh là nữ y tá đang run cầm cập không dám hành động. Ánh mắt cô ấy tràn đầy sự sợ hãi, giống như bản thân có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.
Ban đầu, Linh Nhi còn thư thái uống tách trà, nhìn thấy cảnh anh ấy ôm chặt cô ngay khi cô ngã xuống, hô hấp nhân tạo rồi đưa cô vào căn phòng, chăm lo từng li từng tý. Cảm giác ấm áp lạ thường.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy bản thân mình không phải được anh Lâm Thần tắm rửa mà là một cô gái xinh đẹp khác. Một cảm giác rợn rợn tóc gáy cùng với nỗi xấu hổ tràn ngập. Hóa ra mình lại bị một cô gái khác nhìn thấy hết thân thể.
Cô mặc dù biết anh ấy ngại ngùng không dám làm việc này, thế nhưng... cô ta chính là Nguyệt Sương, kẻ muốn cướp lấy anh ấy cơ mà?
Ngay khi này, cảm giác độc chiếm bắt đầu lan tràn cơ thể. Cô trừng mắt, lạnh giọng ra hiệu một tên bảo vệ khác đang đứng ở xa:
“ Các người trong thời gian nhanh nhất tìm ra Nguyệt Sương cho tôi. Tôi chỉ cho các người hai tiếng, sau hai tiếng không có thông tin, các người đều bị sa thải.”
Các tên hộ vệ đằng sau vẻ mặt hốt hoảng cúi đầu đáp:
“Vâng, thưa cô chủ!”
Nói xong, hơn ba mươi tên hộ vệ xung quanh đều nhao nhao rời đi, rất nhanh đã có một đội khác đến thế. Cảnh tượng trên khiến cho nữ y tá sợ hãi hơn vạn lần.
Linh Nhi cố gắng bình tĩnh bản thân. Bây giờ tức giận cũng không làm gì được, dù sao thì anh ấy cũng thuộc về cô mà thôi. Anh ấy không thể thuộc về ai khác, chiếc nhẫn vẫn còn đang trên tay cô mà.
Còn về chuyện anh ấy bị cô ta lợi dụng thì chính cô sẽ “trừng phạt” cả anh ta và con ả đó. Dù sao thì thời gian còn rất dài cơ mà. Thậm chí cô còn mong đến ngày đó, ngày mà cô có thể đường hoàng đè anh ấy lên giường rồi trừng phạt.
Còn lý do để cô vứt bỏ trường hợp anh Lâm Thần ve vỡn các cô gái khác chính là vì bản thân cô rất hiểu anh ấy. Tính cách của anh ấy rất trọng tình trọng nghĩa, thậm chí không tiếc bản thân để cứu người khác. Hơn nữa, cô biết là cô nàng Nguyệt Sương ấy còn không ngại khó khăn mà cứu mạng anh ấy.
Mặc dù cô rất rất ghét có kẻ dám mơ tưởng đến anh ấy, thế nhưng cô cũng là thiếu nữ. Anh ấy tuyệt vời như vậy thì chuyện có những cô gái khác mơ tưởng là bình thường.
Tuy nhiên, đây chỉ là ngoại lệ, cô vẫn sẽ không chấp nhận anh ấy chạm vào cô gái nào khác, kể cả đưa mắt nhìn cũng không được.
Nghĩ đến đây, cô cũng bình tĩnh hơn, từ từ xem hết đoạn băng. Đoạn băng chỉ ghi hình những khung cảnh có người đến chăm sóc cô nên cô xem rất nhanh. Tuy nhiên như vậy thì cô cũng đã cảm thấy ấm lòng.