Mặc dù đây là lần đầu Lâm Thần bị buộc tội nhưng cậu vẫn không hề có chút sợ hãi, trái lại, vẻ mặt cậu bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Bị trói hai tay, cậu lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn cùng với một vị quan viên cảnh sát. Vị viên cảnh sát cũng có vẻ cao ráo, có một chút soái khí với khuôn mặt chữ điền. Trong tay anh ta đang cầm một bản cáo trạng rất dài, vẻ mặt nghiêm trọng đến đáng sợ.

Đọc xong bản cáo trạng, viên cảnh sát nhìn Lâm Thần với vẻ mặt tức giận, một tay đập chiếc bàn nói lớn:

“ Cậu có biết là cậu ra tay nặng như thế nào không? Gãy 10 cái xương sườn, 2 xương đùi, 2 xương tay, gãy mũi, lệch hàm... Thật sự cậu đang muốn giết người sao?”

Lâm Thần vẫn ngồi đó không hề có chút sợ hãi, ánh mắt nghiêm túc nhìn viên cảnh sát, bình tĩnh nói:

“ Nếu viên cảnh sát điều tra rõ hơn thì sẽ biết lý do tại sao tôi lại làm vậy?”

Lời nói vô cùng trầm tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện đối với Lâm Thần chỉ là điều đương nhiên vậy. Thế nhưng điều này lại làm cho viên cảnh sát nổi giận.

Anh ta rất nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy, đưa lên trước mắt Lâm Thần, vẻ mặt ra lệnh nói:

“Ký đi! Cậu hiện tại phải trả giá cho những gì đã làm!”

Lâm Thần liếc nhìn qua tờ giấy, vẻ mặt khi này mới xuất hiện biến hóa. Cậu nhìn viên cảnh sát giống như nhìn một kẻ ngu, hài hước nói:

“ Thưa viên cảnh sát, đây chẳng phải là tờ giấy đưa tôi vào chỗ chết sao?”

Lâm Thần mặc dù không học qua lớp chuyên môn luật, thế nhưng cậu cũng không ngu ngốc đến mức đọc không hiểu mấy cái dòng nhận tội trong tờ giấy kia.

Nào thì cố ý giết người, chiếm đoạt tài sản, cưỡng hiếp... toàn là những tội danh đủ để khiến cậu vạn kiếp bất phục, không tài nào thoát khỏi sợi xích của tội ác.

Biết là Lâm Thần sẽ không muốn ký, tuy nhiên viên cảnh sát lại không hề có chút tức giận, thay vào đó, anh ta bắt đầu trêu đùa Lâm Thần:

“ Nhìn cậu có vẻ cứng đầu nhỉ. Nơi đây là đồn cảnh sát, không có ai có thể cứu được cậu. Để xem cái miệng này có thể mạnh đến bao giờ?”

Nói xong, hắn chuẩn bị dạy dỗ Lâm Thần một bài học bằng cái roi điện của mình thì Lâm Thần đột nhiên cười lạnh làm cho vị viên cảnh sát sởn cả gai ốc. Một câu nói tiếp theo của Lâm Thần khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên:

“ Nếu tôi đoán không nhầm thì anh đang bao che cho tên Lương Tuấn Khải kia. À... phải nói đúng hơn là anh với tên béo tròn đó là cùng một phe.”

Lời nói đanh thép, ngay thẳng làm cho vị viên cảnh sát bất ngờ. Không thể nào tin được chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tên oắt con này lại có thể đoán được thông tin nhanh như vậy. Đây nhất định là một kẻ rất nguy hiểm, cần phải trừ khử ngay.

Thế nhưng đoán được thì đã sao, không có bằng chứng, lại đang nằm trong tay hắn, tên nhóc con này chết chắc với hắn rồi.

Ngay khi nghĩ như vậy, hắn không ngần ngại ban cho Lâm Thần một tràng vỗ tay, vẻ mặt trào phúng nhìn Lâm Thần nói:

“ Đúng...mày nói đúng, tên Khải đó với tao là cùng một phe. Hắn ta bị sa thải, tao còn định cắt đứt tất cả liên lạc với hắn để chạy trốn. Thật sự tên Khải đó rất vô dụng, với lại Tô Nhan còn định điều tra. Không sớm hay muộn, tên ngu si đó cũng sẽ khai ra tên tao. Thế nhưng trời đâu phụ lòng tao, ai dè tự dưng có một con bù nhìn như mày ra làm thế thân. Tên Lương Tuấn Khải đó chỉ cần chết, sau đó đổ tội hết tất cả lên đầu mày thì...”

Không cần nói hết, ý định của viên cảnh sát đã nói rõ. Đó chính là mượn đao giết người, lấy Lâm Thần ra chịu tội thay. Khi đó toàn bộ tội ác của viên cảnh sát trước mắt cũng sẽ được xí xóa một cách bí mật.

Lâm Thần nghe vậy, cậu không hề tức giận, thay vào đó, cậu bình tĩnh nói tiếp:

“ Vậy là mày đã giết tên Khải đúng không?”

Thấy Lâm Thần vẫn còn bình tĩnh như vậy, hắn cũng cảm thấy bất ngờ. Trước câu hỏi của Lâm Thần, hắn cũng không ngần ngại tự tin trả lời:

“ Mày đoán xem...”

Nói đến đây, Lâm Thần cũng đã có câu trả lời, cậu lắc đầu thở dài, vẻ mặt trêu ngươi nhìn viên cảnh sát:

“ Cứ chờ xem...”

Nụ cười đầy mỉa mai của Lâm Thần khiến cho viên cảnh sát đang vui vẻ trở nên tức giận. Thế nhưng hắn biết Lâm Thần chỉ là nỏ mạnh hết đà. Dù sao thì để chuẩn bị cho kế hoạch này, hắn đã mang Lâm Thần tới đồn cảnh sát cách rất xa nơi xảy ra vụ án. Hơn nữa, các tù nhân ở đây vô cùng khát máu, việc giết chết tù nhân xảy ra như cơm bữa.

Bây giờ, hắn trong lòng đang đợi chờ xem Lâm Thần sống ở trong đó được bao lâu? Để xem tên oắt con này còn cười đến bao giờ.

Ngay sau đó, Lâm Thần được dẫn đến một căn phòng vô cùng ẩm thấp, tối tăm bẩn thỉu. Căn phòng được gia cố rất chắc chắn bằng khung thép, căn bản người bình thường khó có thể làm gì được chúng.

Cậu được dẫn đến phòng giam đặc biệt, nơi đây có ba kẻ, ai ai cũng nhếch nhác, kinh dị, bốc mùi hôi thối. Điều này khiến Lâm Thần không khỏi nhíu mày.

Bị viên cảnh sát tống giam vào nơi bẩn thỉu này, cậu không hề có chút sợ hãi, từ từ đi đến một góc, ngồi xuống một cách nhẹ nhàng rồi quan sát chung quanh.

Có vẻ, nơi đây là khu biệt giam dưới lòng đất, cậu có thể nghe thấy tiếng nước thải chảy, mùi hôi thối nồng nặc cùng vô cùng nhiều sinh vật như gián, chuột... chạy lung tung. Đây có lẽ sẽ là ác mộng với vô số người mới vào, nhưng cậu biết rằng càng hoảng loạn thì sẽ càng nguy hiểm.



Và tất nhiên, đúng như những gì cậu nói, hai ba tên hôi hám, ăn mặc bẩn thỉu lết qua đây, trên miệng còn gặm một con chuột vẫn còn đang kêu chít chít, cười cười điên khùng nói:

“ A...lính mới... các anh em chúng ta cần phải dạy dỗ đứa cháu ngoan này!”

Lâm Thần khi này nổi lên sát cơ, trong tay cậu nhanh chóng cầm lấy một miếng thủy tinh vỡ, vẻ mặt đầy ngoan lệ nói:

“ Muốn chết thì cứ tiến lên đây!”

...

Sau khi Lâm Thần bắt, không hiểu sao toàn bộ thông tin đều bị phong bế một cách nhanh chóng, giống như đang có một thế lực ngầm nào đó nhắm tới vậy.

Trên một vũ trường sân khấu ca nhạc được tổ chức hoành tráng giữa thành phố, từng tiếng hô ca, reo hò được vang lên một cách nồng nhiệt:

“ Lily...Lily...My love Lily”

Tiếng hô như những cơn sóng làm cho đoàn người hưng phấn tột cùng, ai ai cũng cầm trên tay những dụng cụ cổ vũ để hô vang lên thần tượng của mình.

Ở trên sân khấu, các cô gái xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ đang tập trung nhảy từng khúc nhạc làm lay động lòng người. Thế nhưng dường như chỉ có một cô gái đứng trước nhất mới làm cho mọi người để ý.

Đơn giản là vì cô ấy quá xinh đẹp. Nước da ngoại quốc trắng không tỳ vết, đôi mắt màu xanh tự nhiên đẹp lung linh, nụ cười đẹp như tranh kết hợp cùng với ánh đèn sân khấu, điệu nhảy lắc lưu cùng điệu nhạc làm cho vẻ đẹp cô ấy như lên một tầm cao mới.

Rất nhanh đã qua hai giờ, khi này Lily mới tươi cười kết thúc buổi biểu diễn trong sự nuối tiếc của rất nhiều fan. Có những fan quá khích ném rất nhiều tiền lên sân khấu với ước mong muốn nghe cô ấy biểu diễn thêm một chút nữa, thế nhưng Lily vẫn lễ phép từ chối, sau đó từ từ quay vào trong.

Vừa quay vào trong, cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén cầm lấy chai nước của nữ thư ký uống ừng ực.

Uống xong nửa chai nước, cô lúc này mới có hơi nói với thư ký bên cạnh:

“ Có tung tích của Lâm Thần hay chưa?”

Lily nói giống như phản xạ vậy, có lẽ cô đã nói câu này rất nhiều lần. Và tất nhiên, thư ký cũng lễ phép trả lời như bao lần.

“ Dạ, thưa tiểu thư, chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của cậu ấy ạ!”

Nghe đến câu này, Lily nhanh chóng buồn bã, vẻ mặt rầu rĩ đi vào căn phòng.

“ Tôi biết rồi, các người ra đi để tôi nghỉ ngơi!” Lily mệt mỏi nói, sau đó đóng cửa phòng lại.

Trong căn phòng, Lily nằm dài trên chiếc giường, vẻ mặt nhớ nhung nhìn lên trần nhà. Toàn bộ não của cô khi này chỉ nhớ đến cái giấc mơ điên cuồng đó.

Hóa ra, sau khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, cô ngay lập tức đã tra ra toàn bộ chuyện đã xảy ra trong ngày đó. Thì ra, cái thứ gọi là giấc mơ đó là thật. Cô đã nhìn thấy được khuôn mặt thật sự của chàng trai tên Lâm Thần đó, và cũng đã trao nụ hôn đầu cho anh ta. Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến cảnh đáng xấu hổ ấy, trái tim cô lại đập một cách rộn ràng.

Lúc đầu cô còn tưởng đó chỉ là nhất thời, dần dần, cô mới nhận ra là mình đã yêu Lâm Thần từ lúc nào. Nghe thì rất buồn cười phải không? Khi mà một cô gái yêu chàng trai ngay từ lần chạm đầu tiên. Thế nhưng đó là sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play