Cô là tiểu thư cao quý, thường ngày đi xe sang, ăn đồ ngon... thông thường những vị tiểu thư như này thì đều rất ghét ngồi xe đạp, đơn giản vì xe đạp không hề thoải mái, lại còn không có che chắn, khí bụi từ bên ngoài có thể khiến cho các cô khó chịu.
Đó cũng là lý do tại sao các cô gái thời nay đều không thích bạn trai đạp xe. Ai ai cũng mong muốn bạn trai của mình ít nhất phải sở hữu một chiếc ô tô để có thể che mưa che nắng.
Tuy nhiên, đối với Tuyết Ngọc, cô không hề cảm thấy khó chịu. Chỉ cần anh ấy muốn thì cô đều sẽ chiều. Hơn nữa, đi xe đạp cũng có lợi đối với cô, cô có thể ôm chặt anh ấy mà không sợ ai nhìn, thậm chí chính cô còn cảm thấy hứng thú với chúng. Tại sao khi đó mình không biết món đồ chơi này sớm hơn.
Duy chỉ có một thứ khiến cô vô cùng khó chịu, đó không gì khác chính là những ánh mắt dơ bẩn xung quanh. Cô trừng mắt, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm tất cả những cô gái xung quanh, dáng vẻ không khác gì một chú mèo đang cố bảo vệ món đồ yêu quý của mình.
Mặc dù đã cải trang, sự đáng sợ của cô cũng đã được giảm bớt nhưng nó vẫn khiến tất cả mọi người đều run sợ, không dám đi đến gần Lăng Thần. Kể cả là các chàng trai vô tình đi ngang qua thì cũng phải sợ sệt không dám đi quá gần.
Lăng Thần đương nhiên không để ý tới chuyện này, cùng với sự cố chấp của Tuyết Ngọc, cậu không còn cách nào khác là phải đưa em ấy dạo chơi một chút. Trong đầu cậu nhớ đến câu chuyện mà chính Tuyết Ngọc bịa đặt, bị cha mẹ quản rất chặt, không được đi chơi, chỉ được vùi đầu học làm cho cậu nổi lên lòng thương xót. Đó cũng là lý do lớn nhất làm cho cậu có thể không ngại dẫn theo em ấy đi ra ngoài, dù cho Tuyết Ngọc đang truy đuổi cậu.
Chính cậu cũng không biết được, cô gái giả vờ yếu đuối, đáng thương đằng sau lại chính là cô gái đáng sợ, điên cuồng khiến cậu phải chạy trốn.
Lần đầu tiên, trong cuộc đời Tuyết Ngọc lại cảm thấy vui vẻ như vậy. Đi xem phim, vui chơi công viên, hái hoa chụp ảnh, câu cá... Những việc tưởng chừng rất bình thường nhưng đối với Tuyết Ngọc, đó chính là sự kiện khiến cho cô không bao giờ quên.
Phải gánh vác trách nhiệm của một đại gia tộc, cô rất ít có thời gian vui chơi những thứ này. Toàn bộ tinh thần của cô chỉ muốn gia tộc phát triển, bởi đơn giản, khi cô quá mạnh thì đó cũng là một chiếc lá chắn, một chỗ dựa để anh Lăng Thần yên tâm. Hơn nữa, cô cũng mong anh ấy sẽ tự hào vì có một người bạn đời giỏi giang như cô.
Thế nhưng, ngay khi này, cô lại có suy nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, cô muốn cùng với Lăng Thần trải qua cuộc sống đơn giản như này...
Vừa nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lắc đầu để vứt bỏ suy nghĩ đó. Cô không thể làm vậy, cô là đại tiểu thư, là người trên vạn người. Nếu như cô buông bỏ tất cả thì chắc chắn anh ấy sẽ phải lao động, mà lao động với những kẻ khác... Điều này cô không chấp nhận, anh ấy chỉ có thể mãi mãi ở cùng cô. Cô muốn anh ấy không làm, cô muốn anh ấy ngọt ngào yêu thương cô, trong suy nghĩ chỉ có cô, thiếu cô thì anh ấy sẽ sống không bằng chết... đó mới là điều cô muốn. Hơn nữa, trong đầu cô không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng không phù hợp, miệng tự lẩm bẩm:
“ Hơn nữa...mình muốn anh ấy nam tính hơn, thèm khát mình cơ!”
Lăng Thần vừa mua đến hai cây xúc xích, thấy em gái bí ẩn đang nói điều gì đó, cậu không khỏi tò mò dò hỏi:
“ Em đang nói cái gì vậy? Hình như đang nói anh phải không?”
Tuyết Ngọc nghe thấy, cả thân thể run rẩy, khuôn mặt không tự chủ đỏ xấu hổ, vẻ mặt bối rối nhìn cậu giống như đứa trẻ bị phụ huynh phát hiện lỗi, nói năng mấp máy:
“ Em...em đâu...đâu có nói gì!!! Mà...mà...sao anh...anh sao lại đi nhanh vậy?”
Nhìn cô bé bị dọa đến hoảng sợ, cậu cũng không muốn để em ấy mất thể diện thêm, vậy nên cậu cố gắng chuyển sang chủ đề khác, một tay đưa cây xúc xích cho em ấy, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
“ À mà anh còn chưa biết tên em, em tên gì vậy?”
Bị Lăng Thần cho đồ ăn, Tuyết Ngọc theo phản xạ nhìn lấy, mặc dù đây chỉ là đồ rẻ tiền, thế nhưng cô cũng không tự chủ cắn một cái, vẻ mặt thích thú trả lời câu hỏi:
“ Em tên Tuyết Tuyết! Cha mẹ bảo rằng đã sinh em ra trong lúc tuyết đang rơi, vậy nên cha mẹ em mới đặt tên như vậy!”
Lăng Thần lẩm nhẩm tên em ấy, rất nhanh cậu mỉm cười xoa đầu em ấy nói:
“ Em chắc hẳn cũng là một đứa trẻ rất ngoan phải không?”
Tuyết Ngọc đang thưởng thức cây xúc xích thì đột nhiên dừng lại, trong não bắt đầu nghĩ đến hồi bé. Thế nhưng cô lại chẳng nghĩ được gì cả, đơn giản vì hồi bé cha mẹ cô đều không ở cạnh, bọn họ lúc nào cũng bận bịu, cô chỉ có thể làm bạn với người hầu mà thôi.
Thế nhưng, trước mặt Lăng Thần, để bảo toàn hình tượng, cô giả vờ cười hì hì nói:
“ Em rất ngoan đó, nếu không anh dạy em hư một chút đi!”
Bị trêu chọc, cậu tỏ vẻ nghiêm túc véo nhẹ má Tuyết Tuyết, nói đùa: