Trên đường đi, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lâm Thần mặc dù điềm tĩnh, tuy nhiên cậu ấy cũng là một kẻ hiếu kỳ, cộng thêm việc Lăng Thần đã mở ra một chân trời mới về thế giới tu tiên làm cho cậu ấy càng có nhiều câu hỏi hơn.
Nào thì tu vi, đan được, lôi kiếp,... vân vân và mây mây... mọi thứ đều được kể một cách sinh động khiến cho Lâm Thần sáng mắt, vẻ mặt chăm chú nghe từng chữ.
Còn về Nguyệt Sương, mặc kệ hai người nói gì, cô chỉ ngồi im trong lòng Lâm Thần, từ từ cảm nhận được hơi ấm cùng với mùi hương tuyệt vời ấy. Phải biết, mùi hương này cô đã phải chờ không biết bao lâu rồi, hơn nữa, đây cũng là khoảng thời gian ít ỏi cô có thể độc chiếm anh ấy. Vậy nên, cô mới tranh thủ từng phút từng giây để cảm nhận sâu sắc cái mùi hương này, tránh cho việc sau này cô cảm thấy hối hận.
Cả ba người đều có suy nghĩ của riêng mình, Lăng Thần lần đầu tiên buông nhiều lời như vậy. Phải biết, trong tu chân giới, cậu rất ít nói, đúng hơn là không thể nói. Mọi cô gái giam cầm cậu đều cực kỳ thích ghen khi cậu nói chuyện với người khác. Đáng sợ hơn, lời nói của cậu cũng chính là con dao có thể giết chết chính bọn họ.
Chỉ cần ghen tuông một chút, các cô gái ấy sẵn sàng hủy diệt toàn bộ những người mà bọn họ cho là “đối thủ”. Mặc cho bọn họ chẳng hề có chút dính líu gì đến cậu, thậm chí chỉ là khách qua đường nhưng cũng không thoát được ma trảo của các cô gái.
Trải qua nhiều cú sốc, cậu cũng dần hình thành bản năng kiệm lời của mình. Cậu không muốn vì lời nói của mình mà làm hại người khác. Thế nhưng đâu ai ngờ, ngay ngày hôm nay, cậu lại có thể nói chuyện một cách bình thường với người khác như vậy.
Cảm giác vui vẻ đó bỗng chợt thay đổi khi một chiếc xe màu đen chạy qua. Lăng Thần rùng mình, dừng lại lời nói, vẻ mặt căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Điều này khiến cho Lâm Thần chú ý.
“ Có chuyện gì vậy?”
Lăng Thần sau một hồi dò xét, nhận ra bên ngoài không có chuyện gì, khi này, cậu mới quay người lại, lắc đầu trả lời Lâm Thần:
“ Không có gì đâu! Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?”
...
Một bên khác, chính trên chiếc xe màu đen ban nãy chạy qua xe của Lăng Thần.
“ Thưa...thưa tiểu thư...ngài có gì muốn nói ạ?” Nữ tài xế ăn mặc gọn gàng đang vừa lái vừa kính cẩn lễ phép nói với cô gái đằng sau.
Cô gái phía sau nhìn ra cửa sổ bên ngoài, đôi mắt đẹp long lanh nheo lại, vẻ mặt không chắc chắn tự nói:
“ Ban nãy... có phải đó là...???”
Mặc dù cô gái đó nói rất nhỏ, tuy nhiên trong môi trường im lặng và kín như vậy thì tất nhiên là nữ tài xế cũng đã nghe thấy. Nữ tài xế vẻ mặt hoài nghi, lễ phép hỏi:
“ Thưa tiểu thư... ngài đang nói đến ai vậy?”
Mặc dù cô đã rất kính cẩn và lễ phép hỏi nhưng cô gái đằng sau chẳng thèm để ý, cô ngồi đó, suy nghĩ rất kỹ càng...
Cứ tưởng cô chủ không nghe thấy, nữ tài xế đang muốn hỏi lại thì một giọng lạnh băng phát ra từ cô gái đằng sau:
“ Tra cho tôi chiếc xe sang màu trắng ban nãy, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của chúng.”
Giống như nghe được mệnh lệnh, nữ tài xế nhanh chóng đáp:
“ Dạ, thưa tiểu thư!”
Quay trở lại với Lăng Thần, dù cho cậu có cảm giác bất an vô cùng, nhất là lúc có chiếc xe đen đi qua thì cảm giác đó như muốn khiến cho cậu ngạt thở.
Rốt cuộc, cậu đang lo lắng điều gì? Tại sao trong lòng cậu lại bất an đến đáng sợ như vậy? Phải chăng chiếc xe bí ẩn đó có một thứ gì mà cậu rất sợ?...
Vô số câu hỏi, vô số suy đoán nhưng đều bị cậu lắc đầu bỏ qua. Không có một suy đoán nào hợp lý cả. Cậu là người tu tiên, ít bị ràng buộc bởi trái đất, tại sao lại có cảm giác lo lắng nhỉ. Hơn nữa, thân thể cậu cũng đã được tôi luyện qua, căn bản súng đạn không thể bắn xuyên.
Bỏ qua tất cả những vấn đề đó, cậu cười cho qua rồi cùng Lâm Thần đi vào căn biệt thự nằm giữa thành phố nguy nga tráng lệ.
Không biết có phải do ám ảnh quá hay không? Thế nhưng khi cậu vừa bước chân vào đại sảnh, khung cảnh u ám, đen tối bắt đầu bao trùm lấy tâm trí cậu.
“ Haha... Anh định chạy trốn khỏi em sao. Đừng có mơ!”
Giọng nói điên cuồng cùng với bộ váy công chúa cao quý chẳng hề phù hợp với nhau một chút nào lại làm cho cậu run rẩy. Máu... cậu khi đó chỉ cảm nhận xung quanh toàn là máu... đó chính là máu của tất cả những người từng tiếp xúc với cậu...
Thấy Lăng Thần hoảng hồn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn, Lâm Thần nhanh chóng vỗ vai cậu ấy.