Cậu khâm phục Lâm Thần bởi sự dũng cảm, phải biết cậu đã chứng kiến một số ít hành động “Biến thái” của bạn gái cậu ấy đáng sợ như thế nào?
Thấy Lăng Thần dùng ánh mắt tán dương nhìn mình, Lâm Thần ngay lập tức hiểu ra được ý định muốn nói. Cậu cười khổ thêm một lần rồi lắc đầu, nhìn ra phía ngoài cùng với ánh mắt đầy ẩn ý, thở dài nói:
“ Không như cậu nghĩ đâu! Chuyện này thật sự rất là rắc rối!”
Lăng Thần ngạc nhiên, vẻ mặt đầy hiếu kỳ nhìn Lâm Thần. Nhìn ánh mắt có chút buồn bã cùng với vẻ mặt đầy suy tư của cậu ta, cậu lại có một suy nghĩ vô cùng khác dành cho Lâm Thần.
Phải chăng, cậu ấy chỉ là đang bất đắc dĩ làm điều đó?
Không chờ cậu phản ứng, một thân hình như hoa như ngọc xuất hiện trước cửa phòng, không ngần ngại xông thẳng về phía Lâm Thần:
“ Anh trai... em nhớ anh lắm!” Một giọng nói ấm áp, nghe là muốn tan chảy phát ra trong căn phòng.
Lâm Thần cũng không dự đoán trước được vì tình huống xảy ra quá nhanh. Đến khi cậu kịp phản ứng thì thân thể đó đã dính chặt trên người cậu, mùi thơm thoang thoảng của thân thể nữ giới cùng với nước hoa như muốn dụ hoặc cậu.
Hơn thế nữa, cảm giác mềm mại đến cực hạn, cậu chỉ cảm giác đây là một cục bông gòn đang bao bọc cậu. Mà cái cảm giác này không hiểu sao khiến cho đầu cậu lại suy nghĩ tới mấy chuyện đen tối...
“ Nguyệt Sương, anh biết là em nhớ anh rồi! Thế nhưng em có thể đừng ôm chặt như vậy được không?” Lâm Thần bất đắc dĩ xoa đầu cô nàng mèo trắng nhỏ nhắn đang dúi dúi đầu mình vào ngực cậu.
Khi này, cậu mới nhìn rõ được Nguyệt Sương. Vẫn như thường ngày, cô ấy bận cho mình một bộ đầm trắng, tuy rất đơn giản nhưng từng chi tiết lại vô cùng tinh xảo. Chỉ cần nhìn qua thôi là sẽ cho người khác cảm giác cô ấy là bông hoa băng giá, không ai có thể chạm tới.
Hơn nữa, đầu cô ấy còn đeo một chiếc mũ nhỏ thắt nơ xinh xắn do chính cậu tặng. Sự không thích hợp của chiếc mũ nhỏ đó lại làm cho Nguyệt Sương đầy vẻ ngây ngô, đáng yêu và dễ thương.
Thế nhưng, dù cho em ấy có ngây ngô, đáng yêu nhưng cơ thể em ấy lại vô cùng đầy đặn, quyến rũ đến mức đáng sợ. Chỗ cần to thì to, chỗ cần thon gọn cũng có... giống như tác phẩm của tạo hóa ban cho vậy. Đó cũng chính là lý do khiến cho cậu phải ngay lập tức dừng lại hành động của em ấy lại.
“Không, không!!! Em...em nhớ anh...em nhớ anh muốn chết!” Nguyệt Sương lắc đầu, không chịu buông thân thể Lâm Thần ra.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lăng Thần không tự chủ được mà mỉm cười. Không ngờ cô gái tên Nguyệt Sương này lại tinh nghịch như thế. Bảo sao người anh em này lại tỏ vẻ bất đắc dĩ như kia, chắc do cô em gái này phải không nhỉ?
Dường như nhờ âm vang mỉm cười của Lăng Thần, Nguyệt Sương chợt nhận ra là có người ở cạnh. Cô xấu hổ, đỏ mặt nhanh chóng buông thân thể Lâm Thần, sau đó yếu ớt trốn tránh sau lưng như một chú mèo nhỏ sợ người lạ. Động tác nhỏ nhẹ vô cùng dễ thương khiến người ta chỉ muốn bao bọc.
Mặc dù biết Nguyệt Sương diễn trò, thế nhưng cậu cũng chẳng hề muốn vạch trần. Cậu nhìn Lăng Thần, mỉm cười vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc em ấy:
“ Xin tự giới thiệu với cậu, đây là em gái “nuôi” của tôi- Nguyệt Sương.”